Hứa Miên Hoan viết trong cuốn nhật ký của mình:
“Thứ sáu. Tôi rất ghét Tống Nịch Ngôn, tuần này không vui vẻ một chút nào cả.
Tống Nịch Ngôn nghỉ học ba ngày, cậu ta không sao còn tôi lại bị mời lên văn phòng uống trà. Tôi không hiểu.
Tôi bị mời phụ huynh đến, có thể nhìn thấy họ rất vui vẻ.
Nhưng tôi lại ước ngày nào cũng bị mời phụ huynh.”
Trước ngày đi học, Hứa Miên Hoan làm theo cách Tống Nịch Ngôn làm, cô dán băng gâu vào cổ rồi mới yên tâm đeo cặp đến trường.
Màu xám khói và màu vàng nhạt làm nổi bật những đám mây trên bầu trời mùa hè, Hứa Miên Hoan đặt cặp sách xuống, còn chưa kịp lấy sách vở, cổ bị ai đó bóp chặt, có người thô bạo giật lấy chiếc mũ sau lưng chiếc áo đồng phục của cô, kéo cô vào phòng vệ sinh nam ở cuối hành lang.
Lưng Hứa Miên Hoan áp lên cửa, cô sờ cổ mình, băng gạc vẫn còn, Hứa Miên Hoan vừa mới thở phào nhẹ nhõm, băng gạc trên cổ bị người nào đó xé, cô còn chưa kịp phản ứng, môi của chàng trai đã tiến đến, vì thế một vết màu đỏ mới lại xấu hiện.
Khi anh đứng thẳng lên, miếng băng đã tuột một nửa thòng xuống cổ cô, nguy hiểm đến mức sắp rơi xuống, Hứa Miên Hoan vội vàng cầm lên, dán vào chỗ cũ.
Ngay lúc cô đang xử lý băng dán, ngón tay thon dài của chàng trai đã luồn vào trong chiếc quần đồng phục của cô, chạm đến mép qυầи ɭóŧ, không hề do dự mà tiến vào, nghịch ngợm bông hoa đỏ tươi một cách quen thuộc.
Hứa Miên Hoan lảo đảo vài bước, ôm lấy cánh tay của anh mới giữ được thăng bằng, cô nhanh chóng bị chơi đến mức không còn sức, Tống Nịch Ngôn nhướng mi liếc nhìn khuôn mặt đầy sắc xuân của cô gái, cổ họng giật giật, giọng nói nghèn nghẹn cười: “Ướt nhanh quá, ba ngày vẫn không thể thỏa mãn cậu sao? Hửm?”
Cô gái căng thẳng trong giây lát, Tống Nịch Ngôn ác ý nhéo âm đế của cô, khe hở giữa hai cánh môi chảy nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ hơn, nhưng dòng suối trong suốt nhanh chóng bị thứ gì đó chặn lại, ba ngày hoang đường kia, cảm giác thân quen ở phía dưới cho cô biết đó là một quả trứng rung, Hứa Miên Hoan không rõ mà nhướng hàng mi ướŧ áŧ, khi khuôn mặt của chàng trai phản chiếu trong đôi mắt cô, xung quanh bị nước lấp lánh chiếu sáng.
Tống Nịch Ngôn rút tay về, hất cằm, vẻ mặt vẫn kiêu ngạo như cũ: “Được rồi, không được lén lấy ra, ngoại trừ cậu cảm thấy hứng thú với hình phạt của tôi.”
Thủ đoạn của anh ngày một ghê hơn, Hứa Miên Hoan vô cảm “ừ” một tiếng, nhưng trong lòng không hề bình tĩnh như bề ngoài, bảo cô kẹp trứng rung quanh bạn học một ngày, thật đúng là biếи ŧɦái!
Khi đó cô cho rằng việc kẹp trứng rung đã là cực hạn biếи ŧɦái của Tống Nịch Ngôn, mãi cho đến khi tiết đầu tiên ©ôи ŧɧịt̠ chiều, cha mẹ cô đến văn phòng, nhất là khi giáo viên chủ nhiệm đến lớp gọi cô, Hứa Miên Hoan mới nhận thức mới về giới hạn của Tống Nịch Ngôn.
Cô lo lắng ấn lại miếng băng dán trước gương một lần nữa, vì sợ nó không còn chắc chắn vì bị Tống Nịch Ngôn kéo xuống vào buổi sáng, mãi cho đến khi cô nghĩ rằng miếng băng đã dính chặt vào da của mình, Hứa Miên Hoan mới đi ra khỏi phòng vệ sinh, đi về phía văn phòng.
Tiết đầu tiên buổi chiều là thời gian văn phòng ít người nhất, lúc này trong văn phòng chỉ có giáo viên chủ nhiệm và cha mẹ cô, quả nhiên chủ nhiệm nói với cha mẹ cô việc cô trốn học ba ngày liên tiếp, lúc Hứa Miên Hoan đẩy cửa đi vào, bên trong rất yên tĩnh, ba con mắt đồng thời nhìn về phía cô.
Đã lâu rồi Hứa Miên Hoan không gặp cha mẹ, bà Từ Nịnh mặc một chiếc váy đen lịch sự, trang điểm nhưng vẫn không giấu được nếp nhăn già nua, gò má cao cùng đôi lông mày cụp xuống khiến bà có vẻ không khéo. Mà khí chất của đồng chí Hứa Trung hoàn toàn trái ngược, ông vẫn mặc chiếc áo xám, sống lưng thẳng tắp, chỉ ngồi chỗ đó cũng giống như một cây tùng vững chắc được dựng lên.
Cô mất năm giây để ghi nhớ những thay đổi của cha mẹ trong lần gặp mặt này, dùng mười lăm giây đi từ cửa đến bàn làm việc của chủ nhiệm lớn, trong mười lăm giây đó, cô hoàn toàn không ngẩng đầu lên.
Chủ nhiệm lớp nhìn cô gái nhát gan như chim cút, không hề nghi ngờ nếu giọng điệu của mình nặng hơn một chút, cô sẽ bắt đầu run rẩy, bất an, thầy âm thầm đoán giọng điệu của mình, cố gắng khéo léo: “Em là một học sinh mà thầy rất thích, thầy cũng biết em có thể tự chăm sóc bản thân, thầy đánh giá cao sự độc lập của em, nhưng em có thể nói cho thầy biết, ba ngày qua em làm gì không?”
Hứa Miên Hoan không trả lời, khi cô đang vắt óc tìm một lý do gì đó thì tiếng chàng trai đột nhiên vang lên bên tai cô, giọng nói lạnh lẽo, hơi thở bách tùng đáng sợ xông vào mũi cô: “Thầy Lâm, chồng bài kiểm tra này sửa xong rồi ạ.”
Chủ nhiệm lớp “Ừ” một tiếng, nhận bài kiểm tra trong tay anh, sau đó gật đầu hài lòng: “Ừm, vậy nhờ em sửa nốt chỗ còn lại nhé.” Sau khi chủ nhiệm lớp đưa chập vài kiểm tra còn lại cho Tống Nịch Ngôn, dường như nhớ tới điều gì, giải thích với Hứa Trung và Từ Nịnh, “Em này là lớp trưởng, tôi có một tiết dạy, cần phải sửa bài kiểm tra cho nên nhờ em ấy giúp, đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, mong hai người thông cảm ạ.”
Hứa Trung đã quá quen với điều đó, đâu quan tâm đến việc có thêm một người nghe chuyện nhà mình, nhưng ánh mắt của Từ Nịnh nhìn một vòng trên người Tống Nịch Ngôn, Hứa Miên Hoan đang đứng ngoài cùng cạnh bàn làm việc của chủ nhiệm lớp, phía sau là bàn Tống Nịch Ngôn sửa bài kiểm tra, Từ Nịnh nhìn chàng trai ngồi xuống cạnh con gái, sau đó quay đầu, nở nụ cười như thường lệ: “Tôi hiểu mà, thầy Lâm vất vả rồi.”
Hứa Trung không chịu nổi nụ cười của bà, lập tức đâm thẳng: “Đây là văn phòng thầy giáo của con gái tôi, không phải mấy nơi cần uống rượu, thuê phòng.”
Nụ cười của Từ Nịnh lập tức cứng đờ, chủ nhiệm lớp như rơi vào sương mù khi phát hiện không khí chợt trở nên căng thẳng, trước khi thầy hiểu được tình hình thì Từ Nịnh đã không nhịn được mà nói: “Hứa Trung, tôi biết anh thích tự đội nón xanh cho mình, nhưng mong anh đừng nói những lời phán đoán vớ vẩn như phân lợn của mình khắp nơi như thế. Còn nữa,” bà hừ lạnh một tiếng, “Con gái của anh chắc đã về quê gặp mẹ già của anh, anh nhìn xem mình dạy nó như thế nào?”
Đây là cảnh tượng trong dự kiến của Hứa Miên Hoan, hai người họ một khi gặp nhau thì giống như nước với lửa, lý trí gần như bị đốt cháy không còn thứ gì, cãi nhau không quan tâm địa điểm, thời gian, nhưng cho dù như thế, Hứa Miên Hoan nghe thấy câu cuối cùng Từ Nịnh nói, đáy lòng vẫn thấy khó chịu như mắc xương cá, mà Hứa Trung lập tức bị bà chọc tóc, giọng nói gấp gáp, gần như hét lên: “Người đàn bà mất nết này, trong miệng chứa phân à?”
Từ Nịnh không cho ông cơ hội tiếp tục chửi bới, bà cười lạnh ngắt lời: “Đúng rồi, anh vừa nói cái gì? Con gái anh? Hứa Trung, anh có thể mình ghê tởm không? Anh thật sự coi nó là con gái khi không đón nó về nhà à?”
Nói đến đây, chủ nhiệm lớp cau mày không vui, thầy mặc kệ trong nhà bọn họ thế nào, nhưng làm trò trước mặt bọn trẻ, quả thực không thể nói lý. Nghĩ như vậy, chủ nhiệm lớp vội vàng ngắt lời bọn họ, nói: “Mọi người muốn tốt cho bọn nhỏ thì mong hai người bình tĩnh một chút. Chúng ta hỏi bọn nhỏ trước đã.” Thầy cầu cứu nhìn về phía Hứa Miên Hoan, “Hứa Miên Hoan, thầy chắc chắn sẽ không làm khó em, chỉ hy vọng em nói cho thầy biết ba ngày nay em đi đâu?”
Hứa Miên Hoan cúi mặt xuống, không ai có thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt cô, chỉ nghe thấy cô nói chậm rãi, như thể rất lo lắng: “Em…Đúng là em đến thăm bà…”
“Vì sao lại mất tận ba ngày?”
“Em, em bị lạc đường…”
Phản ứng đầu tiên của chủ nhiệm lớp chính là câu trả lời này quả thực sứt sẹo tới cực điểm, thầy thở dài quay đầu nhìn cặp cha mẹ kỳ lạ, sự việc phát triển ngoài dựa đoán của thầy, cha mẹ Hứa Miên Hoan đồng thời cúi đầu, trên mặt bày ra vẻ mặt áy náy.
Chẳng lẽ chuyện lạc đường là sự thật?
Hứa Miên Hoan không biết trong lòng chủ nhiệm lớp rối loạn, trên thực tế, hiện tại cô không thể quan tâm đến bất kì điều gì.
Cô nắm chặt góc áo đồng phục, hơi thở bắt đầu dồn dập.
Ưm…Trứng rung trong tiểu huyệt cô, đang, đang chuyển động…
Quan trọng nhất chính là, tay của chàng trai tiến vào vạt áo đồng phục của cô, ở trước mặt cha mẹ cô, công khai vuốt ve vòng eo mềm mại của cô