Vừa làʍ t̠ìиɦ xong, Hứa Miên Hoan thẫn thờ ngồi một chỗ, bên cạnh có mấy bông hoa trắng đang nở rộ, nhân lúc Tống Nịch Ngôn mở cửa lấy cơm hộp, cô cúi người nhặt chiếc quần dài rơi trên mặt đất, tuy rằng đã bị xé một vết dài nhưng miễn cưỡng có thể mặc được, Hứa Miên Hoan thở dài, vừa mới vuốt chiếc quần, “cạch”, Tống Nịch Ngôn đóng cửa lại, nhìn cô từ trên cao, vẻ mặt không biết đang vui hay buồn: “Ai cho cậu mặc nó?”
Thậm chí Hứa Miên Hoan còn tự hỏi liệu có phải mình nghe nhầm hay không, cô sững người tại chỗ, bàn tay cầm quần không biết nên để chỗ nào, Tống Nịch Ngôn cầm túi đựng cơm hộp đi về phía bếp, nhẹ nhàng nói ra một câu: “Ăn cơm. A, đúng rồi, không được phép mặc quần áo.”
Hứa Miên Hoan không ngờ anh vô lại đến mức này, cô do dự cầm chiếc quần trong tay, lúc này Tống Nịch Ngôn đột nhiên xoay người, ghi lại toàn bộ ánh mắt thù hận không kịp che giấu chỗ đáy mắt của cô vào trong mắt, anh liếc nhìn cô, ánh mắt không có cảm xúc dán chặt vào người cô, Hứa Miên Hoan vuốt mái tóc đen nhánh của mình để trốn tránh.
Khuôn mặt đẹp trai lúc này tràn đầy nụ cười: “Bé con có thể thử nghiệm hậu quả nếu không nghe lời tôi.”
Hứa Miên Hoan lập tức nổi da gà. Cô vốn đã sợ Tống Nịch Ngôn đến cực điểm, lời đe dọa của anh đủ để đánh tan lý trí của cô, Hứa Miên Hoan không xấu hổ nữa, vội vàng cởi bỏ chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình trên người, cô không mặc áσ ɭóŧ, hai bầu ngực nhảy lên trong không trung.
Khóe mắt cô giật giật, Hứa Miên Hoan hít một hơi, khi cô khẽ đi về phía trước, để lộ cánh hoa run rẩy.
Khi cô từ từ đi đến bàn ăn, Tống Nịch Ngôn đã mở hộp cơm, anh vô cảm nhìn cô, như thể đã đợi rất lâu, Hứa Miên Hoan sợ hãi nuốt nước miếng, tốc độ càng lúc càng chậm.
Tống Nịch Ngôn nhíu mày, trực tiếp ôm cô vào lòng, sống lưng dựa vào l*иg ngực cứng ngắc của chàng trai, lại là mùi hương bách tùng trong trẻo đó.
Hứa Miên Hoan trần như nhộng ngồi trong lòng ngực anh, giữa hoa huyệt và quần của anh không có bất kỳ trở ngại nào, cô bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên, dự định di chuyển mông, đúng lúc này, Tống Nịch Ngôn thì thầm vào tai ra lệnh cho cô cầm đũa, Hứa Miên Hoan nhân lúc lấy đũa lén dịch mông, nhưng không đoán được sau khi cô nâng mông lên, chàng trai cũng di chuyển chân.
Chờ đến khi Hứa Miên Hoan ngồi xuống, tiểu huyệt vừa lúc cắn dươиɠ ѵậŧ cách chiếc quần dài của anh, mặt Hứa Miên Hoan cứng đờ, dươиɠ ѵậŧ của chàng trai nhanh chóng đứng thẳng trong tiểu huyệt của cô, Hứa Miên Hoan bất ngờ kêu lên, trong giọng nói có một chút quyến rũ đến chính cô cũng không nhận ra.
Tống Nịch Ngôn bóp ngực cô, nhẹ giọng nói: “Nghiêm túc ăn cơm đi, đừng dâʍ đãиɠ.”
Hứa Miên Hoan cắn môi, có chút không phục, nhưng cũng không dám mở miệng phản bác, cô đẩy người lên, đưa một miếng cơm vào trong miệng, ngày hôm qua cô không ăn tối, một giờ chiều hôm nay mới dậy, nói đến đây, cô thực sự rất đói.
Ngay lúc Hứa Miên Hoan đang ăn ngon lành, những đốt ngón tay thon dài lẳng lặng lướt qua tấm lưng trần trụi của cô, động tác của Hứa Miên Hoan đột nhiên cứng đờ, chàng trai đặt cằm lên vai cô, anh nghiêng đầu liếʍ cắn cổ cô, trên cổ xuất hiện những vết đỏ tươi, Hứa Miên Hoan bị anh kí©h thí©ɧ đến mức không cầm nổi đũa, nhưng anh vẫn không ngừng ra lệnh bảo cô tiếp tục.
Hứa Miên Hoan chỉ có thể cố hết sức bình tĩnh tâm trí, nắm chặt chiếc đũa dùng một lần, nhưng rõ ràng Tống Nịch Ngôn không cho cô dễ chịu, anh sờ vào tấm lưng mịn màng của cô gái, liếʍ gáy của cô, ngón tay mơn trớn đến sát vùиɠ ҡíи của cô.
Khoảnh khắc ngón tay đẩy lớp lôиɠ ʍυ cắm vào miệng huyệt, Hứa Miên Hoan không thể cầm nổi đũa nữa, chiếc đũa dùng một lần lăn xuống mặt đất, nhưng không ai quan tâm đến nó, Hứa Miên Hoan hoàn toàn đầu hàng trước du͙© vọиɠ, cô nhắm mắt lại, lớn tiếng kêu da^ʍ, ôm chân để ngón tay chàng trai thọc vào dễ dàng hơn, mà ngón tay ở trong tiểu huyệt cũng tăng từ một lên hai, cuối cùng ba ngón tay đồng thời cắm vào.
“Ưm, sướиɠ quá, sâu chút nữa, sâu chút nữa…”
Đúng lúc này, ngón tay đang thọc vào rút ra của Tống Nịch Ngôn dừng lại, sau đó anh rút tay về, cầm một tờ giấy, thong thả lau ba ngón tay liền nhau.
Hứa Miên Hoan còn đang ngơ ngác ôm chân, ánh mắt tràn ngập du͙© vọиɠ và bất mãn, đầu cô hỗn loạn, gần như theo bản năng kéo quần của anh.
Tống Nịch Ngôn nhìn ra ý định của cô, anh ung dung cười một tiếng, chạm vào mũi cô: “Ham muốn của đồ lẳиɠ ɭơ lớn thật.”
Nói xong, anh kéo chặt quần, Hứa Miên Hoan không đạt được, cô tủi thân nâng đôi mắt ướt đẫm lên, lý trí bị du͙© vọиɠ bóp nát từ sớm, cô cầu xin anh: “Cho tôi, cho tôi…”
Sau đó, cổ cô căng chặt, có một thứ gì đó khóa lại, tay Hứa Miên Hoan chạm vào một chỗ lành lạnh, cô tò mò sờ thử, nâng mắt lên hỏi chàng trai, giọng nói nhẹ nhàng: “Đây là cái gì?”
Tống Nịch Ngôn không trả lời cô, anh túm mái tóc dài ướt đẫm của cô gái, cái cổ thanh tú, trắng nõn đầy dấu hôn, mà chiếc vòng cổ màu đỏ đậm kia khiến nét ửng hồng trở nên gợϊ ȶìиᏂ hơn, anh buông mái tóc của cô xuống, chiếc vòng như ẩn như hiện dưới mái tóc đen nhánh, Tống Nịch Ngôn cụp mắt thưởng thức, sung sướиɠ ôm cô ra ngoài, vừa lòng vỗ về con thỏ ngọc cao ngất của cô, ngắn gọn ra lệnh: “Nằm sấp xuống.”
Hứa Miên Hoan tưởng rằng anh muốn làm từ phía sau, vì thế ngoan ngoãn xoay người, không ngờ chàng trai nhấc chân dẫm lên hai dấu tay đỏ tươi trên mông cô, mũi giày lún sâu vào cặp mông đầy đặn, anh hơi cau mày, cảm thấy thiếu thứ gì đó, sau khi suy nghĩ một lúc, anh lấy ra một quả trứng rung nhét vào nơi đang chảy đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của cô.
Chàng trai kéo rèm, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn, anh cười, tiếp tục ra lệnh: “Bò.”