Ký ức cuối cùng của Hứa Miên Hoan là cô chìm vào giấc ngủ với tiếng bánh xe lăn cùng mùi hương bách tùng, ngày hôm sau cô mở mắt ra, phát hiện mình ở trong nhà Tống Nịch Ngôn.
Cô nâng mắt lên, quanh mắt trắng dã, ngay cả những góc tối cũng bị bao phủ bởi màu trắng nhợt nhạt này, trắng là màu thuần khiết nhất, xa hoa lộng lẫy, mà khi màu trắng này cầm tú mọi thứ, Hứa Miên Hoan cảm thấy không đẹp bằng vẻ lộng lẫy bên ngoài, sự cô đơn trống rỗng như vậy, quá u ám lạnh lẽo, thậm chí còn có chút tàn nhẫn.
Hứa Miên Hoan suy nghĩ vẩn vơ một lúc mới lấy lại tinh thần, cô mơ màng ngồi dậy, lúc này mới phát hiện người mình không mảnh vải che thân, cơ thể đầy dấu vết ái muội, cô buồn rầu đỏ mặt, chuyển động mông lấy vài đồ của Tống Nịch Ngôn mặc vào.
Sau khi miễn cưỡng che dấu hôn trong lớp quần áo rộng thùng thình, Hứa Miên Hoan đi xuống giường, suýt chút nữa té ngã xuống đất, khi ngón chân chạm lên sàn nhà cô mới kinh ngạc phát hiện chân mình mềm như nước, Hứa Miên Hoan vội vàng đỡ đầu giường, lúc này mới có thể đứng vững.
Từ tận đáy lòng, cô thầm mắng Tống Nịch Ngôn là cầm thú, cô đỡ đầu giường màu trắng một lúc mới thử đi chậm về phía cửa.
Vừa mở cửa ra, hai mắt lần nữa trợn trắng, Hứa Miên Hoan khó chịu xoa mí mắt, dựa vào tường tiếp tục đi về phía trước.
Vì muốn chuồn êm ra khỏi nhà anh, Hứa Miên Hoan kiễng chân, cố gắng hết sức không phát ra tiếng động, xuyên qua hành lang dài, Hứa Miên Hoan bước vào phòng khách, cô liếc nhìn đồng hồ treo tường, vậy mà đã là buổi chiều.
Một giờ chiều! Hứa Miên Hoan lập tức nhăn mặt sắp khóc, khó trách cô không nhìn thấy Tống Nịch Ngôn, hóa ra anh đã đến trường từ lâu, như vậy cũng tốt, lần đầu tiên trong cuộc đời cô thấy vui vẻ vì trốn học.
Hứa Miên Hoan đi đến lối vào với những suy nghĩ nản lòng như vậy, cô cúi người, lấy đôi giày vải của mình, mũi giày bẩn thỉu được đặt bên cạnh đôi giày thể thao không tì vết của Tống Nịch Ngôn, đúng là sự tương phản bi thảm.
Dù sao cũng bị người ta cố ý dẫm bẩn, không bằng cứ để nó bẩn, ít nhất những người đó sẽ chán ghét đến mức không muốn dùng sức nghiền nát ngón chân của cô.
Hứa Miên Hoan hoảng hốt, ngồi xổm xuống buộc giây dày, vạt áo sơ mì dài quét nhẹ xuống mặt đất, đúng lúc này, bả vai của cô đột nhiên bị người nào đó nắm chặt.
Hành động không hề bá trước suýt chút nữa đánh bay linh hồn của cô, tiếng hét to lập tức phá tan xiềng xích giữa môi và răng, Hứa Miên Hoan nuốt trái tim đang treo ở cổ họng xuống, kinh ngạc, trợn mắt nhìn ra sau, sau khi thấy rõ khuôn mặt của chàng trai, cô càng thêm kinh hồn bạt vía hơn.
Anh khẽ cụp đôi mắt hoa đào xuống, bình tĩnh hỏi cô: “Định đi đâu?”
Hứa Miên Hoan từng cho rằng bản thân sợ Tống Nịch Ngôn khi cười rộn lên nhất, nhưng hiện tại cô mới phát hiện, anh bình tĩnh không hề gợn sóng như vậy cô cũng rất sợ. Bờ môi của Hứa Miên Hoan bắt đầu run rẩy, cô không dám nhìn vào mắt anh, chỉ ngập ngừng, nhỏ giọng trả lời anh: “Hôm nay, hôm nay là thứ tư, tôi phải đi học.”
Hứa Miên Hoan kinh hãi, bởi vì cho đến hiện tại cô thật sự không xác định được suy nghĩ của anh, cô không thể nhìn ra thái độ từ hành động của anh, không thể nhìn ra cảm xúc trong từng câu chữ của anh, không biết đây chính là một loại tra tấn, cô không biết mình phải đối mặt với giá treo cổ hay là nước sôi.
Hoặc có khả năng thứ ba.
Khả năng thứ ba có thể là Tống Nịch Ngôn giật tóc cô, ép cô đứng lên, ấn đầu cô vừa bức tường trắng lạnh lẽo, xé rách quần của cô rồi cứng rắn đâm côn ŧᏂịŧ đã “chào cờ” vào trong.
Khả năng thứ ba có thể là khi gần lối thoát trong gang tấc, linh hồn của cô lại bị dươиɠ ѵậŧ cứng rắn của anh đóng đinh trong du͙© vọиɠ.
Ngón tay của chàng trai tiến vào áo bóρ ѵú của cô, chỉ cần anh tùy ý đưa vào thật sâu, cũng đủ để nghiền nát tôn nghiêm miễn cưỡng của cô.
Anh nói bên tai cô: “Ướt nhanh quá.”