Cuối tuần này xảy ra quá nhiều chuyện, đến nỗi khi Hứa Miên Hoan bước vào sân trường yên tĩnh trong ánh nắng sớm mai, cô có ảo giác như thể mình đã trải qua một đời.
Học sinh lớp 10A5 sẽ nhét đồ đạc vào bàn của Hứa Miên Hoan khi cô không có ở lớp, nếu cô đến lớp trước những người khác, điều đó sẽ giảm bớt khả năng xảy ra.
Cho nên hầu như ngày nào Hứa Miên Hoan cũng là người đến lớp sớm nhất, cô cho rằng hôm nay cũng như vậy, cho nên khi cô ngáp một cái đẩy cánh cửa phòng học màu xanh lam đậm ra, ánh sáng ấm áp chiếu vào mặt cô, phản ứng đầu tiên của Hứa Miên Hoan chính là kinh ngạc.
Ánh nắng ban mai mùa xuân như cánh diều chao đảo, chiếu lên bức tường, dường như chỉ cần một cơn gió là có thể cuốn nó bay đi, ánh sáng dường như yêu vẻ đẹp của chàng trai, không hề ngần ngại sử dụng ánh sáng vàng miêu tả ngũ quan thanh tú, Tống Nịch Ngôn cau mày, cây bút giữa những ngón tay mảnh khảnh từng bước viết lên giấy nháp, cho dù Hứa Miên Hoan vô cùng ghét anh nhưng không thể không thừa nhận rằng Tống Nịch Ngôn rất đẹp trai, anh ngồi ở đó giống như một bức tranh sơn dầu bị đóng băng.
Ý nghĩ này khiến Hứa Miên Hoan rất khó chịu, càng tệ hơn chính là, hiện tại cô vừa nhìn thấy anh, trong đầu sẽ tự động hiện lên hình ảnh từng màn nước sữa giao hòa ngày đó, anh còn lười biếng ra lệnh cho cô lên cao trào…
Hứa Miên Hoan vỗ đầu mình, ép buộc bản thân thoát ra khỏi những suy nghĩ linh tinh, cô vội vàng cụp mắt xuống, trước khi Tống Nịch Ngôn vẫn còn chưa phát hiện cô lén nhìn anh, cô cúi đầu ngồi xuống chỗ của mình, lấy sách ra đọc bài.
Trong phòng học yên tĩnh không một tiếng động, ánh mắt của cô dừng trên trang giấy nhàu nát, nhưng không vào đầu được chữ nào cả, thật ra chỗ ngồi của cô và anh cách rất xa nhau, nhưng Hứa Miên Hoan vẫn cảm thấy không thoải mái, giống như hơi thở của hai người ở đây vốn không nên chạm vào nhau lại có sự liên kết.
May mắn sự xấu hổ, khó xử này không tra tấn cô quá lâu, cửa lại bị đẩy ra, tiếng ồn ào thưa thớt tràn ngập trong lớp học.
Sáng thứ hai sẽ chào cờ, nhờ cuộc thảo luận của mọi người ban tặng mà cuối cùng Hứa Miên Hoan mới biết lý do hôm nay Tống Nịch Ngôn đến lớp sớm, hóa ra hôm nay anh sẽ đọc diễn huyết dưới lá cờ quốc kỳ, chủ nhiệm lớp đã thông báo tin này từ thứ sáu tuần trước, lúc ấy cô đang bị nhóm chị em của Diệp Kỳ chặn trong nhà vệ sinh, thảo nào cô không biết.
Cũng đúng, Hứa Miên Hoan châm chọc cong môi lên, học sinh lớp 10 được chọn đọc diễn văn dưới lá cờ quốc kỳ, cô cần gì phải tò mò?
7 giờ 15 phút, tiếng chuông chào cờ vang lên đúng giờ, học sinh lười biếng rời khỏi lớp học, Hứa Miên Hoan giấu bài tập vào chỗ sâu nhất trong ngăn kéo như thường lệ —— sách bị xé có thể mua lại, nhưng nếu bài tập về nhà hôm đó bị bọn họ xé cô sẽ không thể nộp bài, đợi đến khi trong lớp chỉ còn một mình cô, Hứa Miên Hoan mới rời lớp đi về phía sân thể dục.
Khi Hứa Miên Hoan đến, sân thể dục đầy ắp người, học sinh lớp 10A5 xếp thành hàng dài, cô cố ý đứng ở cuối hàng, nhưng điều đáng chết chính là hôm nay trường trung học Lạc Thành kiểm tra chào cờ, họ sẽ chụp ảnh gửi đến văn phòng Giáo dục. Để bức ảnh trông đẹp mắt, các lớp bị bắt xếp hàng theo chiều cao, vì thế Hứa Miên Hoan nhỏ bé bị giáo viên chủ nhiệm kéo lên đứng đầu hàng.
Cô nhạy bén cảm nhận được khi mình chen vào hàng đầu, tiếng cười nói xung quanh rõ ràng giảm xuống, từng ánh mắt đầy ác ý quen thuộc xuyên qua người cô, Hứa Miên Hoan không khỏi rùng mình sợ hãi, tự nhiên sinh ra một dự cảm không tốt.
Cô nắm chặt góc áo đồng phục, thấp thỏm, lo lắng hoàn thành nghi thức chào cờ, nỗi sợ hãi ngày càng tăng lên theo thời gian, Hứa Miên Hoan biết ánh mắt ác ý của bọn họ vẫn lên đặt lên người cô, nhưng mãi cho đến khi bài quốc ca kết thúc, bọn họ không hề làm gì.
“Tiếp theo xin mời học sinh lớp 10A5 Tống Nịch Ngôn sẽ lên bục phát biểu ——《 Nâng cao phẩm chất cá nhân, phấn đấu trở thành một học sinh văn minh》!”
Trong tiếng vỗ tay như sấm, lực chú ý của Hứa Miên Hoan cuối cùng bị kéo đi. Cô khó tin mà ngẩng đầu, chủ đề bài phát biểu của anh là gì?《Nâng cao phẩm chất cá nhân, phấn đấu trở thành một học sinh văn minh? Cô thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, chủ đề bài diễn thuyết của Tống Nịch Ngôn đúng là ngớ ngẩn nhất trên đời này.
Các học sinh ngẩng mặt lên, dưới ánh mắt nhiệt tình của đám đông, vẻ mặt Tống Nịch Ngôn bình tĩnh đứng ở giữa bục, có một tia nắng xuyên qua khe hở giữa những chiếc lá, đọng lại trên khuôn mặt trắng nõn của anh, Tống Nịch Ngôn cầm bản thảo bài diễn thuyết, ngón tay đang cầm bản thảo hiện lên rõ ràng dưới ánh nắng mặt trời, ánh mắt của anh hơi dừng ở phần đầu của bài phát biểu, sau đó giọng nói trong trẻo của anh phát ra từ chiếc micro.
Hứa Miên Hoan chỉ cảm thấy hoang đường, buồn cười, nhưng hiển nhiên mọi người không nghĩ như vậy, vài tiếng “đẹp trai quá” của mấy cô gái mê trai truyền vào tai cô, Hứa Miên Hoan nhíu mày nghe một lúc, nội dung bài diễn thuyết của anh cực kỳ nhàm chán, nói ngắn gọn chính là chồng chất những lời đạo đức giả.
“Cảm ơn mọi người.” Tống Nịch Ngôn đọc xong chữ cuối cùng trên bản thảo, anh gấp tờ giấy lại, bước xuống trong một tràng pháo tay ở phía dưới.
Người chủ trì một lần nữa đứng giữa bục, cô ấy điều chỉnh tâm trạng, tuyên bố: “Thẻ học sinh sẽ sớm được phát cho tất cả học sinh, mong mọi người nhớ nhận thẻ, bắt đầu từ ngày mai, không có thẻ học sinh sẽ không được phép vào trường…”
Lời nói của cô ấy kết thúc trong tiếng ầm ĩ của học sinh, người chủ trì không rõ nội tình nhìn xuống dưới, lúc này đã biến thành một trận hỗn loạn.
Người chủ trì không nhìn thấy cái gì, lớp 10A4, 10A6 cách lớp 10A5 gần nhất, có thể nhìn thấy học sinh hai lớp này rõ ràng, khi lớp trưởng 10A5 cầm bản thảo đi tới, bóng dáng của anh vừa mới hoàn toàn đi vào lớp 10A5 thì một cô gái nhỏ nhắn đột nhiên bị đẩy ngã với tư thế vô cùng buồn cười, còn vừa vặn ngã xuống trước mặt chàng trai, tình huống bất ngờ xảy ra khiến mọi người giật mình, ngay sau đó là tiếng cười nhạo đầy ác ý của học sinh lớp 10A5:
“Này, đây không phải là “ cô gái thích xin lỗi” sao? Xin lỗi cô gái nha, hành lễ làm gì, kêu một tiếng “cha” lập tức kéo cậu lên ngay.”
“Xin, xin lỗi, thật sự xin lỗi, cậu có thể buông tha cho tớ được không…” Bọn họ bắt chước giọng điệu ngày đó cô quỳ xuống trước mặt Tống Nịch Ngôn, cầu xin tha thứ, “Ha ha ha ha ha, nói như thế nào nhỉ, té ngã trước mặt lớp trưởng Tống, là chiêu xin lỗi mới của cô gái sao?”
Hứa Miên Hoan xấu hổ cúi đầu, ép buộc bản thân bỏ qua những từ nhục nhã đó, ánh mắt tò mò của các lớp khác thiêu đốt cô như rơi vào biển lửa, cô cắn răng, nếu là lúc ban đầu có lẽ cô sẽ ngẩng đầu lên, không chịu thừa nhận mà giải thích bọn họ cố ý đẩy cô ngã, nhưng bị bắt nạt hết lần này đến lần khác, Hứa Miên Hoan đã tỉnh ngộ, những thứ súc sinh này chỉ
đang lấy cô tìm niềm vui, nếu cô mở miệng giải thích, không chỉ không có ai nghiêm túc nghe cô nói, bọn họ sẽ càng nhục nhã cô, khiến cô bẽ mặt hơn mà thôi.
Cô chỉ có thể cúi đầu, tự nhủ ở trong lòng phải nhẫn nhịn, chỉ cần nhịn hai năm nữa, sau khi thi đại học sẽ tốt đẹp hơn.
Cô tự lừa dối bản thân cho đến khi kết thúc bằng cơn đau ở các đốt ngón tay.
Hứa Miên Hoan ngơ ngẩn nâng mắt lên, tay cô chống lên mặt đất, mà chiếc giày sạch sẽ của chàng trai vô tình đè lên ngón tay của cô, Hứa Miên Hoan biết anh cố ý, bởi vì lực rất mạnh, cô nghe thấy tiếng “khậc” giữa các khớp xương, cảm giác đau đớn dữ dội khiến cô thiếu chút nữa rơi nước mắt.
Tống Nịch Ngôn dừng lại một lúc, nâng đôi mắt đen nhìn chủ nhiệm lớp, suy nghĩ của anh xoay chuyển, vị trí anh dẫm nên tay cô rất khéo, có rất ít người nhìn thấy cảnh này.
Giữa những lời lăng mạ ngày càng độc ác, Tống Nịch Ngôn quay người lại, khi ánh mắt dừng trên người Hứa Miên Hoang đang chật vật, trên khuôn mặt tinh xảo hiện lên chút ngạc nhiên, anh giả vờ mới nhận ra cô ngã xuống đây, sau khi nhìn chằm chằm cô, anh khom lưng, đưa tay về phía cô, đôi mắt lấy ra một chút ý cười dịu dàng, Hứa Miên Hoan nghe thấy anh nói: “Bạn học Hứa, cậu…cậu có đứng lên được không? Để tớ giúp cậu nhé.”
Ánh mắt của Hứa Miên Hoan dừng trên những ngón tay đang vươn ra của anh, sau đó cô ngước mắt lên.
Vẻ quan tâm giả tạo trên khuôn mặt của chàng trai thực sự khiến cô buồn nôn.