Chương 1: Hoá ra, anh ta là chủ nhà của mình sao?!

Edit & Trans: Huyễn Ảnh Vô Song

--------

“...Bốn, ba, hai, một!”

“Chúc mừng Chó Hoang!”

Trên võ đài quyền anh của một sân vận động quyền anh dưới lòng đất, một trận chiến sinh tử khốc liệt vừa kết thúc.

Kẻ thắng người thua đã phân định, nhưng khán giả trên khán đài không đứng dậy như mọi khi, cổ vũ và hò hét cho người chiến thắng, mà im lặng.

Tần Thời Dã buông người đàn ông bị chính mình đè chết xuống đất, chậm rãi đứng dậy.

Anh ấy tháo chiếc vòng tay dính máu, ném vào người bất tỉnh trên mặt đất, sau đó quay người bước xuống sân khấu, rời đi.

Anh ấy đã thắng một trận nữa.

Nhưng lần này, không ai đặt cược cho anh ấy chiến thắng, bởi vì đối thủ là một danh tướng bất bại lừng lẫy trong giới quyền anh, thậm chí còn giành được danh hiệu quốc tế.

Còn anh ấy chỉ là một võ sĩ hoang dã trong một phòng tập quyền anh dưới lòng đất, người đánh đổi mạng sống của mình để lấy tiền.

Tần Thời Dã đã chơi quyền anh từ năm thứ hai đại học, đến nay đã được ba năm.

Lần đầu tiên sau ba năm, anh cảm thấy mệt mỏi với nó.

Anh ấy đêm nay chỉ có một đối thủ, cho nên thời điểm anh rời khỏi phòng tập quyền anh, cũng mới hơn một giờ sáng.

Lúc này trên đường phố không còn nhiều người nữa, nhưng đối với bọn họ nửa đêm đều chỉ đánh võ đài như vậy mà nói, vẫn còn rất sớm.

Tần Thời Dã trong người đầy thương tích có mới có cũ, anh cưỡi mô tô phóng như bay trên con phố vắng vẻ.

Cuối cùng, anh dừng lại trên cây cầu bắc qua sông.

Gió đầu tháng năm có chút ngột ngạt, đứng trên cầu nhìn ánh đèn nê-ông của thành phố phản chiếu trên mặt sông, Tần Thời Dã châm một điếu thuốc, không biết đang nghĩ gì.

Có lẽ đó là ghen tị, cũng có lẽ là đang đố kỵ.

Đố kỵ với ánh sáng lẽ ra phải thuộc về anh trong những ánh đèn nê-ông đó, nhưng từ khi ông nội đi, ánh sáng chờ anh về nhà đã bị dập tắt hoàn toàn.

“Oa, cục cưng...ngoan. Lại gần đây ăn chút gì đi, chị sẽ không làm em đau đâu mà?”

Chưa kịp hút xong điếu thuốc, khi Tần Thời Dã đang ngơ ngác nhìn mặt sông, một giọng nữ vang lên cắt ngang suy nghĩ hoang đường của anh trên bờ sông cách cây cầu xiên về phía bên phải của anh không xa.

Dưới cầu, anh thấy một người phụ nữ trẻ mặc quần Jean và áo chữ T ngắn màu trắng đang ngồi xổm trên mặt đất.

Cách cô khoảng mười mét, có một con chó hoang bẩn thỉu.

Nhìn từ góc độ này, rõ ràng là người phụ nữ đã đến giải cứu con chó, bởi vì trước mặt cô ấy có một bát thức ăn cho chó và một bát nước trên mặt đất.

Người phụ nữ kiên nhẫn dỗ dành con chó, vừa rón rén bước về phía trước vừa nói.

Hơn một tiếng trôi qua, khoảng cách giữa người phụ nữ và chú chó mới rút ngắn được một nửa.

Mẹ kiếp!

Tần Thời Dã tức giận ném tàn thuốc trên tay xuống sông.

Anh không biết mình tức giận vì cái gì, là bởi vì người phụ nữ dưới cầu quá nhếch nhác, hay là anh tức giận như một con chó.

Nửa đêm nửa hôm, lại có người tự nguyện dỗ một con chó hoang trên mặt đất hơn một tiếng đồng hồ, chỉ để cho nó ăn chút gì đó?

Nhưng anh ấy chỉ có thể ghen tị với một con chó trên cầu!

Đêm nay anh quả nhiên là xui xẻo.

Dưới gầm cầu.

Sau khi canh giữ hơn hai tiếng, Thẩm Bảo Nhi cuối cùng cũng khiến con chó hoang mất cảnh giác và ăn những gì cô mang tới.

Tuy rằng con chó vẫn luôn không cho cô tới gần, cô chỉ có thể đứng từ xa nhìn nó ăn, nhưng ít nhất, sau lần này cho ăn, sau này quay lại sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

“Ngoan ngoãn, vậy chị sẽ về trước, ngày mai chị sẽ quay lại đây, em ở chỗ này chờ chị nhé, đừng có chạy đi đấy.”

Thẩm Bảo Nhi không quan tâm con chó có hiểu lời của cô hay không, sau khi để lại một câu, cô quay người và đi đến cây cầu, lái xe điện của mình trở về nhà.

Cô ấy – Thẩm Bảo Nhi, là một chủ cửa hàng thú cưng.

Cửa hàng của cô ấy nằm trong khu thương mại Kiều Nam, còn nơi cô ấy sống là ở Kiều Bắc, cách một con sông.

Con chó này được cô ấy tìm thấy trên cầu khi cô ấy đóng cửa hàng và về nhà vào đêm qua.

Trên thực tế, cô còn hai tháng nữa mới chính thức tốt nghiệp đại học, hơn nữa cô còn đang trong thời gian thực tập của trường.

Trong khoảng thời gian này, những người khác đang đi tìm việc làm và thực tập, còn cô ấy đã cầm tiền mà cha mẹ cho để mua nhà, lén lút cho vay mua cửa hàng này và mở cửa hàng với tư cách là chủ sở hữu.

Tất cả số tiền đã được đầu tư vào việc mở cửa hàng, nên bây giờ cô ấy chỉ có thể thuê nhà.

Nhưng cô ấy thật may mắn, căn nhà cô ấy thuê tuy chỉ là căn phòng ngủ thứ hai nho nhỏ nhưng lại có chủ nhà rất tốt bụng.

Cô ấy không chỉ thuê nhà rẻ mà chủ nhà còn xa nhà quanh năm.

Kể từ khi cô ký hợp đồng với công ty và chuyển đến, chủ nhà chưa bao giờ xuất hiện.

Sống cuộc sống thuê nhà không nhìn mặt chủ nhà đơn giản là cũng không quá sảng khoái!

Ngay khi Thẩm Bảo Nhi đang than thở rằng cô ấy không cần nhìn mặt chủ nhà để sống cả đời, thì đêm nay vị chủ nhà thần bí đó đột nhiên xuất hiện.

Tần Thời Dã đã không trở lại Lam Hồ Ngự Cảnh trong nửa năm.

Trước khi ông nội qua đời, anh ấy đã dành toàn bộ số tiền tiết kiệm để mua căn nhà này cho ông nội và giờ anh ấy vẫn còn đang trả nợ thế chấp.

Bởi vì là tiểu khu mới, chuyện quản lý rất nhiều, thỉnh thoảng lại đưa ra một số thông báo gì đó, anh thường xuyên không có ở nhà nên chỉ có thể tìm người thuê nhà để thay anh giải quyết những việc lặt vặt này.

Vì điều này, giá thuê mà anh ấy đưa ra thấp hơn giá thị trường là một ngàn.

Khi chiếc mô tô lái vào bãi đậu xe trong khu vườn hoa của tiểu khu, Tần Thời Dã mới tắt đèn xe, phía sau liền chiếu tới một ánh đèn xe khác.

Đèn xe không sáng bằng của anh, cũng không nghe thấy tiếng động cơ.

Sau khi chiếc xe dừng lại bên cạnh anh, anh mới nhận ra rằng đó chỉ là một chiếc xe điện.

Hai người đồng thời cởi mũ bảo hiểm trên đầu xuống, Thẩm Bảo Nhi đưa mắt nhìn anh trước, muốn cùng anh chào hỏi, nhưng lại bị vết thương trên mặt của anh làm cho sợ tới mức quên cả lời muốn nói.

Khuôn mặt của anh ấy thực sự đầy vết thương.

Trán, hốc mắt, sống mũi... không nét nào ổn, má trái vẫn còn sưng tấy.

Với bộ dạng này, e rằng mẹ ruột có đến cũng không nhận ra được là ai.

Nhưng phải nói một điều, mặc dù vết thương khiến anh ta trông giống như một kẻ xấu, nhưng đôi mắt của anh ta rất sạch sẽ.

Thẩm Bảo Nhi từng thấy nhiều chó mèo hung dữ, ngông cuồng và ngang ngược, cô có thể chắc chắn rằng người đàn ông trước mặt mình không tồi.

Ít nhất thì bọn họ sẽ không phải là kẻ gϊếŧ người hay phóng hỏa, cùng lắm là bọn họ chỉ thích đánh nhau mà thôi.

Là cô ấy!

Tần Thời Dã chỉ liếc nhìn đã nhận ra cô ấy chính là người phụ nữ vừa nãy đã cho con chó hoang dưới cầu ăn, mặc dù lúc đó lưng cô ấy luôn hướng về phía anh.

Thật trùng hợp, cô ấy cũng sống ở đây à?

Trùng hợp không chỉ có vậy, hai người họ vào cùng một căn hộ, cùng thang máy, thậm chí cùng tầng với nhau!

“Anh cũng ở tầng 16?” Thẩm Bảo Nhi kinh ngạc.

Cô đã sống ở đây đã năm tháng, và cô chưa bao giờ gặp anh trong hành lang: “Anh ở 160 mấy vậy?”

Tần Thời Dã không nói lời nào.

Anh ấy chỉ là tối nay tâm tình không tốt, quyết định rời khỏi phòng tập quyền anh vài đêm lại về, anh cũng không định ở lâu, cũng không cần quen biết hàng xóm hay gì.

Thấy anh không nói chuyện, Thẩm Bảo Nhi yên lặng hướng về phía tầng nút ấn đi tới.

Trong trường hợp có điều gì đó xảy ra, cô ấy cũng có thể rung chuông báo động ngay lập tức để trợ giúp.

Nhưng nhìn thứ anh cầm trên tay, túi dược phẩm cùng túi hàng tiện lợi đều trong suốt, bên trong chỉ có thuốc, bia và bánh mì, không có gì có thể làm hại người khác.

Cho nên ... Không sao chứ nhỉ?

Không lâu sau, thang máy dừng lại, người đàn ông đi ra ngoài trước, Thẩm Bảo Nhi bình yên vô sự ra khỏi thang máy.

Nhưng, tại sao anh ấy lại đi thẳng đến năm 1601?

Và anh ấy cũng đã nhập mật khẩu!

“Anh, anh chẳng lẽ anh là Tần Thời Dã hả?!”

………Vạch phân cách………

Tôi rất xin lỗi, tôi đã xóa bài viết mới vài ngày trước và chỉnh sửa lại, bởi vì ý tưởng ban đầu và cảm hứng mới mâu thuẫn nhau.

Điểm vướng mắc là: Tần Thời Dã khốn khổ như thế nào?

Theo thói quen trước đây của tôi, các nhân vật nam chính của tôi đều có xuất thân tương đối hạnh phúc, nhưng Tần Thời Dã thì không.

Vì vậy, tôi đang đấu tranh, nhân vật của anh ấy nên ấm áp hơn, hay lạnh lùng và hoang dã, cái nào tốt hơn?

Nhưng giờ thì yên tâm đi, tôi đã xác định phong cách viết và sẽ không xóa nữa đâu.

Tóm lại, tôi muốn nói lời xin lỗi một lần nữa vì trải nghiệm đọc không tốt mà tôi đã mang đến cho các bạn trước đây.

Ps: Là ngọt văn! ngọt văn! ngọt văn!

----------

* Từ cái vạch phân cách trở xuống là lời tác giả nha mọi người.