Chương 5.

Không biết từ khi nào, đường 38 dễ thấy kia đã biến mất.

Mặc dù quan hệ của cô và Bạch Niệm Cẩm không có nhiều thay đổi, nhưng cô có thể cảm giác được Bạch Niệm Cẩm đối với cô đã thay đổi, ít nhất không còn lạnh nhạt như trước nữa.

"Ôn tiểu thư, đang nghĩ gì vậy? Bạn đang cười rạng rỡ." Thời Du đột nhiên xuất hiện, tuy rằng không dọa Ôn Dư Hàn nhưng cũng đủ để cho Ôn Dư Hàn sửng sốt một hồi lâu.

Ôn Dư Hàn xấu hổ cúi đầu, để lộ vành tai đỏ ửng: "Không có gì, đừng gọi tôi như vậy."

Đó là biệt danh mà Thời Du đặt cho cô, mặc dù có chút trần tục, nhưng cô cũng không ghét.

Thời Du lè lưỡi: "Ôn tiểu thư, Ôn tiểu thư..."

Ôn Dư Hàn lười tranh luận với cô ấy, tiện tay rút ra một cuốn sách và làm.

Bạch Niệm Cẩm đột nhiên nói: "Cậu quấy rầy tôi với bạn cùng bàn học tập."

thời Du: "Ôn tiểu thư còn chưa ghét bỏ tôi đâu, cậu có thân phận gì mà lên tiếng."

Bạch Niệm Cẩm: "Tôi ngồi cùng bàn."

Thời Du: "Tuần sau sẽ điều chỉnh chỗ ngồi, Ôn tiểu thư chính là của tôi."

Bạch Niệm Cẩm: "..."

Ôn Dư Hàn cười khẽ, không nghĩ tới, bất tri bất giác cô đã ở nơi này một tháng rồi.

Tháng này không tệ như mong đợi, ngược lại, cô gặp nhiều bạn học mới, và kết giao với rất nhiều bạn mới

Vào ngày kiểm tra hàng tháng, Ôn Dư Hàn lại cảm thấy khẩn trương, trên thực tế, các câu hỏi kiểm tra ở đây đơn giản hơn rất nhiều so với đề thi ở trường trước kia của cô.

Lo lắng không phải vì bài kiểm tra, mà vì một ý tưởng táo bạo đột nhiên nảy ra trong đầu cô ---- cô muốn kiểm soát điểm số, và cô muốn tiếp tục cùng Bạch Niệm Cầm làm bạn cùng bàn.

Chỉ là điểm số của Bạch Niệm Cẩm hơi khó coi, điểm cuối cùng...

Bây giờ kỳ thi sắp diễn ra, người bên cạnh vẫn say sưa, Ôn Dư Hàn có chút hận sắt không thành thép chọc chọc Bạch Niệm Cẩm.

Bạch Niệm cẩm mở mắt ra, nửa khuôn mặt vẫn vùi vào trong hai cánh tay. Giống với lần đầu tiên gặp mặt, chỉ khác là vẻ mặt cậu ta không có nóng nảy, ngược lại ôn nhu hơn một chút, trong mắt ánh lên tia sáng vụn vặt, tựa như hổ phách chói mắt.

Sự hồi hộp của Ôn Dư Hàn khi cô nhìn vào đôi mắt của Bạch Niệm Cẩm là động tâm bất thình lình, không giải thích được.

Bạch Niệm Cẩm hỏi: "Làm sao vậy, cố gắng làm bài kiểm tra đi, để tôi xem bạn nhỏ cùng bàn của tôi có giỏi lắm không?"

Ôn Dư Hàn đột nhiên cảm thấy một luồng khí pahr vào mặt, và nó đột nhiên sôi lên. Quay đầu lại, không dám nhìn Bạch Niệm Cẩm.

Bầu không khí đột nhiên trở nên khó hiểu.

Bạch Niệm Cẩm cười nhạt một tiếng, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.