Chương 3.

Ngày đầu tiên ở trường mới vẫn diễn ra suôn sẻ, tất nhiên ngoại trừ người bạn cùng bàn với khuôn mặt lạnh lùng đó. Nghĩ đến Bạch Niệm Cẩm, Ôn Dư Hàn lại đau đầu, người này nhìn qua rất cao lãnh, nhưng thực tế lại ấu trĩ.

Cậu ta thậm chí còn vẽ một đường thẳng 38 điểm với cô… Trẻ em mẫu giáo sẽ không làm điều đó.

Thật hy vọng kỳ thi hàng tháng đến sớm, nhanh chóng điều chỉnh vị trí.

Ôn Dư Hàn mặt mày ủ rũ, căn bản không chú ý tới phía sau có người tới gần, thế cho nên cô bị hoảng sợ.

Trong tình uống bình thường, một người sợ hãi hét lên, nhưng Ôn Dư Hàn lại không, mắt hạnh đờ đẫn, giống như một con thỏ trắng bị bắt nạt, sững sờ tại chỗ một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

Thời Du cảm thấy buồn cười nói: “Sao lại không sợ hãi như vậy, bạn không sao chứ?”

Ôn Dư Hàn nửa đùa nửa thật nói: “Không có việc gì, lần sau bạn có dọa tôi thì nói trước cho tôi biết là được.”

Thời Du nói: “Được, được.”

“Đi thôi, nếu không đi, bạn sẽ không bắt kịp xe buýt cuối cùng nữa.” Chu Diệc Thời đột nhiên lên tiếng, Ôn Dư Hàn mới để ý tới có thêm người thứ ba tồn tại.

Bạch Niệm Cẩm lại trông như bị liệt, đeo tai nghe, nửa xương quai xanh giấu dưới cổ áo rộng thùng thình, dáng người mảnh khảnh, đường cong lạnh lùng.

Giống như chú ý tới quan điểm của cô, cậu ta chậm rãi mở miệng: “Nhìn cái gì?”

Ôn Dư Hàn lúng túng thu hồi ánh mắt, ngay khi cô tự hỏi lễ phép như thế nào mà không mất đi sự tao nhã trở về, Thời Du mở miệng: “Đi thôi, ngày mai gặp!”

Cô cười: “Tạm biệt.”

Bạch Niệm Cẩm cũng đi theo bọn họ, Ôn Dư Hàn thở phào nhẹ nhõm, cũng chuẩn bị chờ xe buýt.

…Hình như cô quên hỏi làm thế nào để trở về, khi đến là Ôn Quốc An đưa cô đến, cũng không nói cho cô biết làm thế nào để đi xe.

Ôn Quốc An đã không đưa có bất kỳ số tiền nào.

Gọi điện thoại, Ôn Quốc An không đưa di động cho cô.

…Tại sao cô không có gì cả.

Rơi vào đường cùng, Ôn Dư Hàn đành phải dựa vào trí nhớ chậm rãi trở về, vừa đi vừa chú ý đám người, sợ bỏ lỡ bóng dáng Ôn Quốc An.

Có lẽ cô nghĩ nhiều, Ôn Quốc An căn bản sẽ không đến đón cô.

Ôn Dư Hàn cụp mắt, tùy ý đá những viên sỏi nhỏ.

Mặt trời lặn, đám đông giải tán, Ôn Dư Hàn một mình đi trên phố, xung quanh là cô độc vô hạn.

“Anh, em muốn ăn kẹo.”

“Không được, hôm nay đã ăn rồi.”

Ôn Dư Hàn cảm thấy giọng nói này quen quen, nhìn sang đúng là Bạch Niệm Cẩm đang dỗ dành đứa nhỏ.

Cô thật sự cảm thấy chuyện này là không thể tưởng tượng nổi, bữa tối nóng hổi đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

bạch Niệm Cẩm cũng tình cờ nhìn sang, ánh mắt chạm nhau, không khí tràn ngập sự ngượng ngùng.

Ôn Dư Hàn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, không muốn để cho người khác thấy một mặt quẫn bách của mình, nhất là Bạch Niệm Cẩm.

Nhưng người cách đó không xa dường như không muốn để cô đi: “Bạn cùng bàn.”

Ôn Dư Hàn cố gắng giả vờ không nghe thấy, nhưng giọng nói của đứa trẻ đột nhiên vang lên, khiến cô càng thêm xấu hổ: “Bạn học của anh trai sao? Tốt với chị gái.”

Ôn Dư Hàn cứng ngắc gật đầu: “Xin chào.”

Bạch Niệm Cẩm hỏi câu hỏi mà Ôn Dư Hàn không muốn nghe nhất và đối mặt: “Tại sao cậu không đi?”

“...Chờ xe buýt.”

“Xe buýt đã qua lâu rồi.”

Ôn Dư Hàn câm lặng.

“Chị gái, anh trai em đã nói qua, nói dối không phải là trẻ ngoan nha.” Đôi mắt to ngây thơ vô hại của cô bé nhìn Ôn Dư Hàn, lập tức khiến cô đỏ mặt.

Bạch Niệm Cẩm ôm lấy cô bé: “Nhất Nhất, đừng nói lung tung, chị gái da mặt mỏng.”

Ôn Dư hàn hận không thể biến mất ngay lúc này.

…Có một đứa trẻ nói chuyện như vậy?

Bạch Niệm Cẩm nói: “Nhà ở đâu? Tôi sẽ đưa cậu về.”

“...”

Hình như cô cũng không biết.

Nhìn thấy dáng vẻ bối rối của cô, bạch Niệm Cẩm nói: “Nhất Nhất nhìn thấy không, đây chính là kết quả của việc không nhớ đường.”

Bạch Nhất Nghiêm nghiêm túc gật đầu: “Em biết rồi, anh trai.”

Nghe hai người họ nói chuyện, Ôn DƯ Hàn xấu hổ không thôi, trong lòng còn có một cỗ ủy khuất khó hiểu.

Cô cũng cũng đột nhiên được gửi đến, Ôn Quốc An đối với cô không quan tâm, cô làm sao có thể tìm hiểu những vấn đề này.

Bạch Niệm Cẩm nói: “Tôi đi theo cậu, cậu là một cô gái nhỏ, nó không an toàn.”

Ôn Dư Hàn không dám dẫn đường, sợ bắt cóc người ta.

Nhìn thấy sự do dự của cô, Bạch Niệm Cẩm nói: “Đi thôi.”