Chương 1.

Cuối tháng tám ở thành phố An Hoài vẫn còn nóng nực như trước, ve kêu mùa hè, trên con đường nhựa đen kịt phiêu phiêu khí nóng, gió thoảng qua mặt cũng nóng, chạm vào mặt bỏng rát.

Mồ hôi to bằng hạt đậu nhỏ chảy theo gò má Ôn Dư Hàn xẹt qua, rơi xuống đất trong nháy mắt biến mất.

Mái tóc được tết tỉ mỉ bị mồ hôi thấm ướt, từng sợi tùng sợi dính vào sườn mặt, thoạt nhìn cực kỳ chật vật, giờ đây cô ghét cay ghét đắng người bảo cô ra ngoài.

"Cẩm ca, sắp xong rồi, đừng lấy mạng người ta."

Một tiếng thì thào truyền đến từ trong con hẻm chật chội và âm u.

Sự tò mò buộc Ôn Dư Hàn phải đến gần con hẻm hẹp.

Thiếu niên mặc đồng phục học sinh rộng rãi nhưng không có dáng vẻ học sinh, cầm trong tay một cây chổi rồi vứt đi, trong đôi mắt đẹp như đao sắc bén bốc lên một tia lửa giận. Đứng bên có hai nam sinh đang xem kịch, đại khái có lẽ là em trai của thiếu niên du côn này.

Người nằm trên mặt đất rõ ràng đánh không lại, nhưng lại ngoan cố không chịu van xin, bộ dạng muốn chết một cách hào phóng, trừng mắt nhìn thiếu niên du côn kia.

Ôn Dư Hàn không muốn nán lại lâu, nhưng lại sợ gây ra mạng người, chỉ nhỏ giọng nói: "Cái kia, quấy rầy một chút, cảnh sát ở bên kia... Được rồi, không sao đâu, anh cứ tiếp tục đi."

Cô ấy không giỏi nói dối, lòng bàn tay cô ấy lúc này bịn rịn mồ hôi hột, luống cuống nắm góc áo.

Tên du côn ném cây chổi sang một bên, khẽ nhướng mày, cảm thấy buồn cười: "Đừng xen vào việc của người khác."

"Được rồi."

Nói xong, Ôn Dư Hàn vội vã rời đi, cầu nguyện cho người anh em đó ở trong lòng, hy vọng không có gì xảy ra.

Rời khỏi đó, Ôn Dư Hàn vỗ ngực, trong đầu đột nhiên hiện lên đôi mắt lạnh lùng, tùy rằng ngược sáng, nhưng chúng không che được tia sáng nhỏ bé trong mắt, thật sự ghen tị.

Ôn Dư Hàn rơi vào tình trạng suy ngẫm một lúc, không biết có phải do thời tiết quá nóng, hay là cái gì mà mặt cô đỏ như lá phong mùa thu.

Nhìn bóng dáng trong ngõ đi xa, Bạch Niệm Cẩm mới cúi người vỗ vỗ má nam sinh: "Hôm nay coi như mày may mắn, lần sau để tao biết mày lợi dụng tao gây chuyện, không đơn giản như vậy đâu..."

Thiếu niên phun ra một ngụm máu, từ dưới đất đứng lên, trên người đầy đất và mồ hôi, nhanh chóng chạy trốn.

Chu Diệc Thời đặt tay lên vai Bạch Niệm Cẩm, vô tư nói: "Cô gái vừa rồi rất xinh, không phải học ở trường Nhất Trung bên cạnh sao?"

Ban ngày ban mặt, hắn nhìn chằm chằm tiểu cô nương người ta làm cái gì, vạn nhất dọa sợ người ta thì sao?

Dương Thiên trêu chọc: "Mày đã quên, Cẩm ca chúng ta đối với nữ sinh không có hứng thú."

Chu Diệc Thời cười theo, còn không quên bổ đao: "Cây sắt ngàn năm."

Bạch Niệm Cẩm lườm bọn họ một cái, tiện tay bóc một viên kẹo đường cho vào miệng, nói chuyện chua chát: "Đi rồi, nên về nhà."

Ôn Dư Hàn cầm thứ gì đó mở cửa, còn chưa bước chân vào đã bị chào đón bằng tiếng chửi thề: "Sao chậm như vậy, làm gì ăn? Mẹ con thấy tiền mở mắt còn nói con nghe lời, con cũng không nhìn ra, để cho con làm chút việc, bây giờ mới trở về sau khi lượn lờ." Ôn Dư Hàn ngoảnh tai làm ngơ, đặt rượu lên bàn, buồn bực trở về phòng.

Ôn Quốc An khịt mũi, nhưng vẫn tiếp tục lẩm bẩm.

Ôn Dư Hàn dựa vào cửa chậm rãi ngồi xổm xuống, đem mặt vùi vào giữa hai đùi gối, đôi mắt đẹp lóe lên một tia lạnh lẽo, giống như một con thỏ nhỏ bị bắt bạt.

Cô vẫn sống với mẹ, không biết vì sao lại đột nhiên đưa về bên cạnh Ôn Quốc An.

Cô không ngoan sao?