Quyển 1 - Chương 12
Tôi quay cuồng lái xe trở về nhà, thật lòng mình, giờ nhớ lại tôi vẫn còn khiếp hãi, lúc ấy mà bị cảnh sát giữ lại, ngửi thấy mồm đầy mùi rượu, chắc chắn bị bấm lỗ bằng lái. Phải nói tôi là kẻ may mắn, cả đoạn đường đi không đụng cá vàng, và toàn gặp đèn xanh.
Lúc dừng xe, vì còn hơi chóng mặt, nên không nhìn thấy thùng rác bằng sắt ở phía sau, chỉ nghe tiếng “Uỳnh” “Rầm”, là biết hỏng rồi.
Xuống xe xem, đèn sau của xe đâm trúng vào một góc nhọn của thùng rác, bị vỡ.
Vào cái khắc ấy có thể đơn giản dùng 4 từ “Quá giận mất khôn” để miêu tả! Tôi lao vào cái thùng rác đá hụi một cái.
Không ngờ đá đến đau điếng người!
Không ngủ nổi, mà trong lúc lòng khốn đốn thế này vẫn ngủ được thì chỉ là thứ đầu lừa. Tôi uống một vỉ thuốc cảm, gần nửa tiếng sau vẫn không thấy động tĩnh gì, tôi lại vốc thêm vỉ nữa. Tôi cũng không quên đặt đồng hồ 7 giờ 50 phút, sớm hơn 10 phút so với bình thường, bất luận là gì, cấm có được đi làm muộn vào ngày mai.
Tôi thức dậy vì bị lăn ra khỏi giường, tôi nằm mơ thấy Tiểu Ngọc cầm một con dao chạy như điên đuổi theo tôi, bức tôi tới không có đường thoát, cuối cùng tôi phải nhảy từ một đỉnh núi xuống.
Đó là lý do vì sao tôi ngã khỏi giường…
Oải ghê gớm, toàn thân rã rời, không thể hiểu cái thứ thuốc ấy đã phát tác thế nào.
Đầu cũng đau, hay là tôi sắp chết?
Đưa mắt lờ đờ nhìn đồng hồ, vừa xem tôi đã, chết rồi, 10 giờ 25
Tôi nhìn lại lần nữa, chính xác, là 10 giờ 25.
Không thể thế, sao chuông đồng hồ không reo? Tôi chộp lấy cái đồng hồ lắc liên hồi, và rồi tôi hiểu ra, đêm qua tôi mới chỉ chỉnh giờ hẹn, mà quên bật nút “ON”.
Còn cái di động nữa? Cứ coi như tôi đã muộn thì hẳn công ty cũng phải gọi tới chứ?
Chết rồi! Đêm qua chỉ lo xem cái đuôi xe, điện thoại để rơi trên ghế ngồi.
Trong mơ tôi không bị Tiểu Ngọc hại chết, nhưng chắc chắn sẽ bị ông sếp chửi chết.
Mặc quần áo như bay, rửa mặt qua quít, tôi cầm lấy viên kẹo cao su cho vào miệng rồi lao ra khỏi cửa. Đúng là điện thoại để trên ghế xe, màn hình hiện lên 25 cuộc gọi nhỡ, hầu hết là của người đứng đầu công ty, giám đốc Lưu gọi tới.
Nhắc đến giám đốc Lưu, phải nói là còn nhiều chuyện.
Sau khi tốt nghiệp trường quân sự, tôi được phân về căn cứ không quân Cam Su, nhưng chỉ làm hai tháng tôi chuyển nghề sang làm trên Bắc Kinh.
Giám đốc Lưu là bạn thời đại học của anh rể tôi, nói cách khác thì nhờ quan hệ mà tôi vào được công ty lớn này, thực sự trong công việc giám đốc Lưu cũng giúp đỡ tôi nhiều, nếu không có ông, tôi cũng không thể tiến nhanh đến vị trí tổng quản lý khu mua bán Hoa Đông. Tính lại, tôi cũng đã làm ở đây được hơn hai năm, cũng không tệ lắm, thậm chí có khá nhiều các khoản tiền thêm.
Chỉ có điều tôi là đứa quen tiêu pha văng mạng, hầu hết số tiền tôi kiếm được đều đổ vào ăn uống bài bạc với anh em.
Tôi từng nói chỉ có gái gú là tôi chưa từng thử, giờ nói lại thấy lòng tội lỗi.
Kỳ thực, giám đốc Lưu đối với tôi rất tốt, đương nhiên, đó là trước khi ông em rể của ông ta tốt nghiệp đại học đến xin việc tại công ty tôi.
Đó là việc của tám tháng trước, ông em rể đó được phân về bộ phận tôi quản, đã là người thân của giám đốc Lưu, tôi lại là người được ông một tay nâng đỡ, lẽ dĩ nhiên phải chăm sóc đặc biệt hơn. Vì phụ trách toàn bộ tình hình mua bán của khu Hoa Đông, tôi thường phải đi công tác lúc thì Thượng Hải, lúc thì Triết Giang. Lần nào tôi cũng mang theo ông em của sếp Lưu, nào ngờ hắn thông minh quá, chẳng bao lâu đã nắm bắt được mọi thứ, thậm chí còn quen thân với các mối quan hệ làm ăn tôi đã thiết lập từ trước.
Vèo một cái hắn lên chức phó giám đốc bộ phận của tôi, làm việc dài hạn tại Thượng Hải.
Tôi hiểu rõ một việc, sếp Lưu với tôi trong vàng ngoài trắng. Cũng không thể trách gì ông, tôi nghĩ từ đầu sếp Lưu cũng không ngờ, ông ta chỉ là giao thằng em cho tôi, nếu trách phải trách tôi không biết mình biết người, không biết đề phòng người khác, để ra nông nỗi này.
Chắc chắn đó chỉ là một ông em rể hờ.
10 giờ 40 phút, tôi đứng trước phòng họp lớn của công ty hít một hơi thật sâu.
Đẩy cửa bước vào, toàn bộ người trong phòng họp đều quay lại nhìn, ngài tổng giám đốc người Đức ngừng lời, trán nhăn lại, sếp Lưu nghiến nghiến răng, có ý bảo tôi ngồi xuống phía sau.
Ngài tổng giám đốc người Đức tiếp tục diễn thuyết, phiên dịch đứng cạnh vừa gật đầu vừa cúi xuống ghi lại những ý chính.
Đầu tôi vẫn đau, thậm chí còn không tỉnh táo, tôi cần về nhà xem loại thuốc cảm mà tôi uống là của hãng nào, mà tác dụng mạnh đến thế này.
“Ban nãy phòng kinh doanh vừa mới phát biểu về tình hình tiêu thụ trong cả nước, bây giờ, xin mời đại diện của khu Hoa Đông, anh Lý Hải Đào thông báo số liệu thống kê về tình hình tiêu thụ của khu trong vài tháng qua. Hải Đào!”
Khốn rồi! Báo cáo không mang! Đau đầu, cuống cuồng, tôi đã để quên điều quan trọng này ở nhà.
Chết tôi rồi!
“Lý Hải Đào!” Sếp Lưu nhắc lại
“ Tôi….Tôi…tôi gì ạ?” Tôi không thể nói linh tinh, bản báo cáo đó dày đặc số liệu, phải mất mấy ngày mới làm xong, bây giờ kể cả không đau đầu chóng mặt, tôi cũng không thể nhớ nổi.
“Xin lỗi các vị, gia đình tôi vừa xảy ra chút chuyện. Báo cáo…tôi quên mang theo!”
Người phiên dịch nói thầm vào tai ông sếp người Đức.
Sếp Lưu chỉ ngón trỏ vào tôi, nói được câu, “Giải tán cuộc họp”
Tôi trở về chỗ ngồi của mình ở ngoài, đập tay lên đầu, tôi cần phải tỉnh táo lại, việc ngày hôm nay như đang nằm mơ, giá mà đó chỉ là nằm mơ. Tôi vào phòng sếp Lưu để giải thích, hy vọng vẫn còn cách tháo gỡ.
Đến trưa nhân lúc mọi người đi ăn cơm, tôi về nhà lấy bản báo cáo nộp lên cấp trên. Sếp Lưu trước sau không nở một nụ cười.
Đến chiều Tiểu Ngọc gọi cho tôi, cô ta rất xin lỗi vì việc tối qua, cô ta tự nhận rượu vào lời ra, uống say nên nói những điều không lọt tai.
“Cưng, em nhớ cưng lắm, hôm nay em gặp cưng có được không?”
”Không, thật sự không được, giờ tôi còn bao nhiêu việc đây này!” Tôi đang không tự lo nổi cho mình, còn hẹn hò cô ta cái nỗi gì? Còn gì nữa chứ, còn cô ta giống như một con sư tử vàng!
“Em biết thể nào cưng cũng viện lý do, thật ra anh chẳng muốn gặp em! Anh…”
“Thôi cô phiền phức vừa thôi, tôi nhẹ nhàng phân giải với cô cô còn gây sự?” Tôi gần như giận đến tím tái, ai đã nói đàn bà như cơn nước lũ? Quả không sai chút nào, từ khi tôi bập vào mấy cô này, sống chả ra đâu vào đâu.
"Lý Hải Đào, anh nói ai đấy?"
"Tôi nói cô, tôi cho cô hay, cô đừng bao giờ gọi cho tôi nữa!"
"Anh…đồ con mẹ thối tha! Được, anh tàn nhẫn, anh làm cao, tôi cũng cho anh hay, những gì anh và cái thứ thối thây Diệp Tử nợ tôi sớm muộn các người phải trả gấp đôi!” Cô ta uất ức dập máy.
Không dưng sao lại dây dưa sang cả Diệp Tử? Người ta giờ đang ở trời Sing xa lắc, làm được gì cô ta chứ?
Ả không khác gì một con điên!
Một con điên từ đầu đến chân!
Tan làm, tôi được thông báo lên gặp sếp Lưu.