Tần Vũ đã thích Tô An tám năm. Cả trợ lý và quản lý làm cho cô ấy đều biết điều đó, nhưng chỉ riêng Tô An là suốt ngày chỉ bận tâm đến công việc, không hề nhận ra. Dù có tiếp xúc nhiều đến đâu, Tô An vẫn thẳng như cây cột điện. Bạn bè trêu đùa cô: "Cậu xem ánh mắt Tần Vũ nhìn cậu rất không bình thường, cô ấy có phải thích cậu không?"
Tô An mỉm cười đáp lại: "Người tốt như tôi, ai mà không thích cơ chứ!"
Bạn bè nói: "Tôi nói là loại thích đó cơ."
Tô An ngẩn người, sau đó cười nói: "Đùa gì thế! Chúng tôi chỉ là bạn tốt, chị em tốt thôi mà."
Sau này vì câu "bạn tốt, chị em tốt" đó, Tô An hối hận đến xanh ruột.
Cô tặng Tần Vũ váy, son môi, khuyên tai, dây chuyền, túi xách, xe hơi, nhà cửa, thậm chí còn tự tay chuẩn bị cho mình thật sạch sẽ để tặng người ta, nhưng chỉ nhận lại được một câu: "Cảm ơn chị".
Ban đêm, bị khóa ngoài cửa phòng ngủ, Tô An ngậm nước mắt thắp nến viết thư tình, Tần Vũ yêu cầu cô viết đủ 521 bức, mỗi bức 521 chữ. Tô An nhìn chồng giấy dày, tự tát vào miệng mình: "Ai bảo mi nói mà không nghĩ!"
Đối diện trời đất, ả hồ ly mạnh mẽ đấu tranh, gặp phải nàng mèo nhỏ ôn hòa xen lẫn mưu mô.
Tóm tắt một câu: Hành trình từng bước rơi vào lưới tình của ả hồ ly thẳng thắn.