- Cậu Kiên ơi, cậu đừng giận em nữa mà.
- …
- Em phải làm gì để cậu hết giận bây giờ?
- Mày xin mẹ tao về với tao!
- Em không dám đâu cậu… hức… hức…
Con bé sợ cậu giận, mà nó cũng không dám đòi hỏi gì bà chủ nó thật. Nó thấy hết cách nên mếu mếu máo máo.
- Thế mày… thơm tao một cái đi vậy!
Út ngượng ngùng. Từ sau lần thơm nhau hôm chơi câu cá ấy, nó kiên quyết không chơi trò thơm má với cậu nữa. Hôm nay cậu lại bảo nó thế, nó cân nhắc. Rồi, nó vụt đưa môi sát vào má cậu một cái. Xong, nó cúi mặt xấu hổ.
Cậu Kiên lâng lâng. Con này nó thơm nhanh thế, cậu chưa kịp cảm nhận. Nhưng thôi, cũng có thiện chí, cậu tha cho.
- Mày có sách vở lớp bốn chưa?
- Cậu Trung bảo sẽ nhờ bà mua cho em rồi ạ.
- Tối nay sang học cùng tao.
- Bà bảo tối cậu và cậu Trung cùng sang phòng em học đấy ạ.
- Hừm… Thôi, đi xuống nhà ăn cơm đi.
Út lại theo cậu đi xuống, dưới nhà cũng dọn cơm đâu vào đấy rồi. Út đứng sau phục vụ cùng các chị.
Tối đó, sau giờ học gia sư, hai cậu mang sách vở sang bàn Út học. Út ngồi giữa, hai cậu ngồi hai bên. Ba đứa học rất ngoan. Bà chủ nhòm vào rất là hài lòng.
Cậu Trung không chơi trò chơi như cậu Kiên. Cậu chỉ có đọc sách thôi. Thi thoảng cậu ra vườn hít thở hoặc đi bơi với ông chủ và cậu Kiên. Nên là, Út cũng rảnh rang khi cậu đọc sách. Có điều, cậu không cho Út đi chơi với cậu Kiên, dù Út cũng thích ra khu đất trống ấy thả diều, câu cá, hái hoa, bắt bướm những buổi chiều gió mát, đang hè mà. Lúc cậu Trung đọc sách, cậu bảo Út ngồi cạnh, thích làm gì thì làm. Cậu Kiên rủ Út đi chơi, Út thích mê nhưng ngậm ngùi từ chối. Cậu Kiên bực lắm nhưng cũng đành chịu.
Một buổi chiều, cậu Trung đang đọc sách, bất chợt, cậu quay sang hỏi Út:
- Út có thích tập đàn piano không?
Út ngạc nhiên nhìn cậu. Đàn piano là cái đàn to tướng màu trắng đặt ở phòng cậu đấy à. Út thấy mỗi tuần lại có gia sư đến dạy cậu, cậu đánh nghe hay lắm, Út thích nhất lúc ấy.
Cậu ra mở hộp đàn, rồi cậu đánh một bản nhạc thánh thót vui tai. Út hồi hộp lắng nghe. Nó thích đánh lắm chứ.
- Út ra đây, anh dạy Út chơi đàn.
- Thật thế ạ?
Út chạy ngay ra, ngồi cạnh cậu. Cậu bắt đầu dạy Út cách gõ phím đàn. Bàn tay phải khum khum lại như đang cầm một quả cam sành nhé. Rồi, Út cần nắm được các nốt nhạc biểu diễn trên phím đàn thế nào. Nốt nhạc thì Út biết, trên lớp có tiết nhạc mà, nên là Út nắm bắt rất nhanh. Bàn tay nhỏ xíu của Út gõ phím đàn, phát ra âm thanh hay quá. Cái cảm giác tự mình tạo ra âm thanh rất là tuyệt luôn. Cậu Trung lại còn cầm tận tay Út để Út gõ phím cho chuẩn nữa. Út ngại quá. Nhưng Út thích lắm, cười tít cả mắt.
Bỗng, cậu Trung quay sang, thơm chụt một cái vào má Út.
Út đỏ bừng mặt, quay sang trân trân nhìn cậu, mắt rưng rưng.
Út sốc quá, hình như đây là lần thứ ba trong đời nó được bạn trai thơm má. Nhưng, cảm giác của nó lần này rất tệ.
Cậu Trung cũng sợ. Cậu không ngờ phản ứng của Út lại mạnh thế. Cậu lúng túng.
- Anh xin lỗi Út nhé!
- Không… không sao đâu ạ. Thôi, em đi chuẩn bị quần áo cho anh tắm đây.
Nói rồi, Út chạy vội ra tủ, lấy quần áo cho cậu Trung rồi chạy ra khỏi phòng, vào phòng tắm đứng thở.
Sau lần đó, cậu Trung cũng không làm thế lần nào nữa. Út vẫn tập đàn theo sự hướng dẫn của cậu. Nhưng có vẻ Út không có năng khiếu âm nhạc, tiếng nhạc phát ra khá là tệ. Út xấu hổ nên dần không tập nữa. Biết Út thích ra ngoài chơi, thi thoảng cậu Trung lại mang cần câu ra câu ở hồ, cho Út thoải mái hái hoa bắt bướm ở bãi cỏ gần đó.
Năm học lớp bốn cực hình của cậu Kiên rồi cũng trôi qua. Trên lớp 4A, cậu Trung cũng ngồi cạnh Út luôn mà. Kết thúc năm học, ngạc nhiên chưa, cậu Kiên xếp thứ hai của lớp nhé, dù vẫn xếp sau cậu Trung một bậc. Út vẫn xếp thứ ba. Lũ con gái trong lớp nể Út học giỏi nên cũng thân thiện hơn với Út. Út vui lắm.
Bà chủ rất mừng vì cậu Kiên của bà đã đạt thành tích vượt mong đợi. Bà giữ lời hứa, năm học lớp năm của cậu sẽ được Út phục vụ riêng.
Lâu lắm rồi cậu Kiên mới cười tươi đến thế. Cậu hí hửng vào dọn đồ cùng Út để quay lại phòng cũ. Một năm dài kinh khủng khϊếp đã qua. Cậu đã đạt được điều cậu muốn. Lần đầu tiên trong đời cậu hiểu được giá trị của niềm vui chiến thắng. Nhưng, cậu vẫn muốn vượt qua thằng Trung, cậu sẽ chưa dừng lại đâu.