Vẻ đẹp về đêm của Lệ Thành từng được miêu tả như một chùm đèn pha lê nằm nay chính điện của toà lâu đài cổ tích nào đó.
Xa hoa. Tráng lệ.
Sự phất lên của bất động sản khiến thành phố này trở nên thu hút hơn bao giờ hết: doanh nghiệp thì đua nhau mở chi nhánh, người trẻ thì đổ dồn về đây sinh sống và lập nghiệp.
Hạ An khó khăn chen xuống chuyến xe chật hẹp. Căn nhà cô ở sau này thật sự khá xa trạm bus. Nếu có tiện thì chỉ tiện cho những ai có phương tiện di chuyển riêng.
Nhưng mà, Hạ An cũng chẳng dám than trách. Ngẫm lại thì cô còn cảm thấy bản thân có phần may mắn hơn người.
Cách đây vài tháng, căn trọ mà đám sinh viên cô thuê bỗng dưng bị bán mất. Bà chủ nhà trong vòng một tháng ngắn ngủi đã đuổi hết tất cả mọi người đi sau khi trả vài đồng tiền cọc ít ỏi. Căn nhà đó sau này được xây lên thêm mấy tầng và cho công ty nào đó thuê lại.
Hạ An lúc này vô tình nhìn thấy một mẩu tin trong nhóm giới thiệu việc làm mà cô vừa được mời. Công việc chính là lau dọn và giữ nhà. Đáng nói hơn là chỗ ở cũng được lo nốt.
Cô không nghĩ ngợi nhiều đã hẹn đi phỏng vấn sau đó.
Địa chỉ là số 10 đường Giã Phong.
“Giã Phong?”
Cô chưa từng nghe đến khu này bao giờ.
Vy Vy khi ấy nhanh trí tra ra:
“Nghe đâu là khu dân cư cao cấp ở phía Đông thành phố mình. Lái xe đến trung tâm thì chỉ tốn mười lăm phút, nhưng bận cái là phương tiện công cộng như xe bus không nhiều.”
Đến tận sau khi chuyển vào Hạ An mới thấm thía câu nói của Vy Vy.
Nếu như nhắc đến khu dân cư cao cấp, cô chỉ có thể tưởng tượng đến những ngôi nhà mặt phố cao tầng san sát nhau, hay mấy căn biệt thự được quy hoạch na ná. Bởi vì ở Lệ Thành - nơi cô đang theo học đại học này, tất đất là tất vàng.
Một cung đường rộng lớn với những căn biệt thự xây hoàn toàn khác biệt trên mấy mẫu đất rộng, có cả sân vườn hay hồ bơi là một sự không tưởng.
Có điều…
Chính sự rộng rãi và thoáng đãng này lại khiến con người ta cảm thấy bình yên.
“Ở đây mà vẫn có nơi như vầy sao?”
Hạ An ngày đó vẫn không ngừng tự hỏi bản thân.
Số 10 Giã Phong khi ấy hiện ra trước mắt cô như trang đầu của các cuốn truyện tranh ngày bé hay đọc: đẹp đẽ và nên thơ.
Đó là một căn biệt thự ba tầng được thiết kế mang hơi hướng cổ điển với vài nét chấm phá hiện đại. Màu sơn trắng bao phủ trên phần lớn các bề mặt và lan can mang đến vỏ bọc tinh tế giữa tổng thể có phần nguy nga này.
Từng bước từng bước tiến lại, Hạ An có cảm giác như mình đang rơi vào thế giới của những câu chuyện cổ tích Andersen ngày xưa, nơi có tiếng chim hót véo von trong lành mỗi sớm bên vườn hoa thơm ngát.
Nhìn vào, có lẽ ai cũng sẽ nghĩ chủ nhân nơi đây là người xuất thân dòng dõi quý tộc hay trâm anh thế phiệt nào đó.
“Cháu chắc là Hạ An? Vào nhà ngồi tí đi!”
Một bác gái lớn tuổi như đã chờ sẵn gọi tên cô. Đôi mắt nhìn Hạ An một lượt từ trên xuống dưới lộ vẻ tò mò.
Là giọng địa phương!
Không, nói chính xác hơn là người cùng quê cô?
“Dạ tối qua cháu có nhận được tin đến phỏng vấn…”
Chưa kịp nói hết câu bác gái ấy đã vui vẻ cắt lời:
“Nào vào uống ít trà đi! Cháu đi có mệt không? Nhà có khó kiếm quá không? Ha ha cháu thông cảm khu này không tiện cho xe bus…”
Bác ấy nhiệt tình nói một tràng.
Cả chiều hôm đó trôi qua khi nào không hay, bác ấy cứ hỏi thăm và cuộc trò chuyện tiếp tục diễn ra như thế, rất thoải mái.
Hạ An đoán không sai, bác ấy là người cùng quê bố cô, đã vậy còn cách nhà cũ cô chỉ vài cung đường.
Phỏng vấn sao? Đây thật sự chẳng giống một bữa phỏng vấn tí nào, lo lắng ban đầu của cô về cảnh sẽ bị hỏi dồn dập những câu hỏi khó hay đòi hỏi những kỹ năng riêng dành cho người giúp việc giới nhà giàu tan biến lúc nào không hay. Hạ An cũng chẳng nhớ họ đã bàn chuyện gì đến quên cả khái niệm thời gian.
“Con bé này đúng là dễ gây cảm tình cho người khác!”
Đó là những gì còn xót lại trong trí nhớ cô về lời nhận xét của bác gái.
Bác ấy tên là Hải Mi, đồng thời là quản gia trông coi căn nhà này. Ngoài bác Mi ra còn có cả bác Vương, tài xế riêng của chủ căn nhà.
Mọi ngày họ đều bận việc ra ngoài, đến tối lại về. Nghe đâu đây chỉ là một trong những biệt thự nghỉ dưỡng của một gia đình giàu có nào đó, do ở đây có cơ sở làm ăn. Họ lâu lâu vẫn có thể giám sát mọi thứ qua camera được lắp sẵn ở những khu vực chung.
Có điều, kể từ lúc vào ở đến giờ đã được hơn nửa năm, Hạ An vẫn chưa nhìn thấy mặt gia chủ bao giờ. Cô từng thắc mắc với bác Mi, bác ấy chỉ bảo chủ nhà đang còn bận việc ở thành phố B.
Căn nhà này tuy rộng nhưng khá sạch. Không như những nơi khác gần đường lớn, trung tâm, lúc nào cũng mau dính bụi dù đã kĩ lưỡng đóng cửa lau chùi. Mỗi tuần cô chỉ cần dành ra một ngày để tổng vệ sinh, bình thường mỗi ngày lau dọn sơ và tưới cây ngoài vườn cũng chỉ mất hơn một tiếng.
Hôm nọ, Hạ An có dắt Vy Vy về để lấy tài liệu học nhóm, đồng thời cũng để mang theo đồ thay đi làm.
Vy Vy đã không khỏi sửng sốt khi lần đầu bước vào căn biệt thự mà cô bạn thân mình đang ở. Cô nàng vừa loay xoay xem những món đồ cổ trông có vẻ đắt tiền được trưng bày trong tủ kính, miệng không ngừng kêu "Quao!".
“Đây có phải là ví dụ điển hình cho việc nhẹ lương cao không ta?!”
“Lương cao thì không hẳn nhưng việc thì nhẹ thật!"
Hạ An công nhận.
"Nhưng mà bây giờ chuyện này không quan trọng, tớ sửa soạn xong rồi! Đi thôi!”
Hạ An hối cô bạn đang ngơ ngơ ngác ngác đi làm.
“Ông trời thật là bất công! Cậu có biết chỗ mới của tớ cực kỳ bất tiện không? Tớ còn không dám đi bộ một mình giữa khuya. Dù ở đây đi ra xe bus hơi xa nhưng đường xá lại sạch sẽ an toàn hơn.”
Vy Vy ngán ngẩm nghĩ về bản thân.
"Nếu ngày nào cậu cũng phải đi bộ 15 phút từ trạm bus về nhà thì lại là một chuyện khác đó! Nhưng thôi, đi lẹ nè! Làm trễ là tớ nói do cậu đó nha!”
Hạ An hối hả kéo Vy Vy ra khỏi nhà để chạy bus đi làm trong khi cô nàng còn đang muốn lượn thêm mấy vòng.
“Ây da, không cần cậu nói thì người ta cũng nghĩ do tớ.”
Vy Vy bỗng xệ mặt rồi chậc chậc vài tiếng sau khi nghe Hạ An nói vậy.
Hạ An liếc mắt nhìn cô nàng, tỏ vẻ bất lực.
“Lại bảo không đúng đi? ‘Người ta’ vừa gặp một phát đã nhìn trúng cậu! Ai cũng sợ cha nội đó! Còn cậu thì sao? Đi làm cơ bản chẳng cần nhìn mặt ai mà sống”
Vy Vy đanh đá nhìn Hạ An, nâng cao tông giọng như đang lên tiếng về một sự thật mà không ai có thể chối cãi.
Hạ An chỉ biết lắc đầu cười trừ, cũng không biết nói lại như thế nào.
‘Người ta’ mà Vy Vy nhắc đến chính là quản lí của nhà hàng nơi hai người đang làm chung - Kỳ Dương.
Mấy người chỗ làm mỗi lần đề cập đến anh ta sẽ dùng mấy từ đại khái như lão đại hay đại thiếu gia để ám chỉ bởi chẳng ai dám gọi thẳng tên anh ta như thế.
“Nghiêm khắc, cầu toàn, đáng ghét”
Vy Vy đã từng miêu tả Kỳ Dương như vậy sau một lần bị khiển trách.
“À tên chết bầm ấy tuần rồi lại mới đuổi thêm một thanh niên nào đó!”
Cô bạn lại mặt đầy căm phẫn kể Hạ An nghe.
Siêng năng làm đúng không nói, nếu có ai làm trái hay không theo quy định, anh ta sẽ không nể nang trai gái gì mà chỉnh đốn thẳng, lần hai tái phạm có thể cân nhắc đuổi thẳng tay.
Một phát nhìn trúng?
Không đâu…
Hạ An nghĩ lại rồi tự lắc đầu cười nhẹ.