Chương 8: 🐻Mượn lần 8🐻 : Chờ thầy

Edit: Gấu Đại tỷ

Beta: Gấu muội muội

- -----------------

Từ Diệp Vũ kéo món đồ được phong kín ra, mở ra xem đồ vật bên trong.

Hướng Vi đối với món đồ kỳ quái ghi rõ "Đồ dễ vỡ" này cũng nảy sinh lòng hiếu kỳ, thịch thịch mà dẫm lên dép lê chạy tới xem.

Từ trong túi cầm ra một tập giấy, lúc Từ Diệp Vũ vuốt ve trang giấy thì tựa hồ nghĩ tới gì đó.

Lại nhìn kỹ lại lần nữa, mới xác nhận.

"Quả nhiên là thế."

"Là cái gì?" Hướng Vi nhìn chữ viết dày đặc trên giấy, "Chuyện xưa của cậu?"

Từ Diệp Vũ lắc đầu: "Không phải, chuyện xưa của người khác. Cậu có nhớ cái lần cậu sắp xếp lại giá sách cho tớ có hỏi tập giấy rất dày kia còn muốn hay không, tớ có nói là do người mới rất có năng lực viết.

"Nhớ rõ chứ, làm sao vậy, đây là của người kia?"

"Ừ."

Từ Diệp Vũ lật xem gần mười trang bài viết, mím môi: "Mình ký hợp đồng với nhà xuất bản cũng phải làm thêm việc này, đại khái giống như những người đọc thầm lặng ý, đọc giả gửi các loại truyện giấu tên gửi cho bọn mình, thì sẽ được phân loại ngẫu nhiên đến những nhà văn khác nhau để ký hợp đồng, cho nên cách mấy tháng thì sẽ nhận được chuyển phát như này."

"Cậu sẽ xem sao?"

"Sẽ, tớ sẽ sắp xếp sửa lại những vấn đề hay gặp phải, rồi viết ít giải đáp và kiến nghị lên trên Weibo" Từ Diệp Vũ chớp mắt, "Hơn nữa cũng có rất nhiều bức thư viết để thổ lộ với tớ, kiểu như là "Đại Đại tốt như thế làm sao lại không thích cô ấy được chứ, tôi quá thích cô"."

Hướng Vi: "......"

Từ Diệp Vũ nói từng chữ: "Đây cách biểu đạt tình cảm của bọn họ, cũng là việc nhỏ duy nhất mà tớ có thể làm cho bọn họ, cho nên tớ đều đọc hết, dù làm thế mất rất nhiều công sức cũng không sao, vì dù gì năng lực hồi phục của tớ cũng tương đối mạnh."

"Tớ hiểu rồi, vì thế mà trong thư cái gì cũng có, có người sẽ đem cả chuyện của bản thân mình viết ra gửi cho cậu." Hướng Vi nói.

"Thông minh," Từ Diệp Vũ búng tay một cái, " Chuyện cũ gửi cho mình không hề ít, thi thoảng cũng có chuyện ngắn nhỏ, không phải ai cũng viết hay, chỉ là muốn gửi thử môt lần. Nhưng là, từ một năm rưỡi trước, cứ đúng giờ là mình lại thu được bài viết của người này.

Chuyện này rất là dài, mỗi lần gửi đến nội dung khoảng hơn mười nghìn từ.

Lúc nhìn lướt qua sườn và diễn biến của chuyện xưa, Từ Diệp Vũ cảm thấy rất lạ —— viết tốt như thế, vì sao không gửi cho càng nhiều người biết mà lại chọn gửi cho cô?

"Bởi vì không muốn một nhà văn lại bị mai một, nên lúc ấy tớ còn viết trên Weibo tìm tác giả của chuyện này, để giúp tác giả đó liên lạc với tạp chí cùng nhà xuất bản để ra sách, còn để lên trang đầu Weibo một thời gian nhưng cũng không có ai liên lạc." Nói tới đây, dù chỉ là chuyện cũ năm xưa, nhưng cô vẫn có chút tiếc nuối.

"Hay là họ không nhìn thấy?" Hướng Vi nói, lấy túi đồ ăn vặt trong tay Từ Diệp Vũ.

"Khẳng định là có thấy, bởi vì người đó đều chờ những câu trả lời của tớ, cho nên sẽ chú ý Weibo của tớ," Từ Diệp Vũ nói, "Hơn nữa những vấn đề tớ chỉ ra trên Weibo thì tác phẩm tiếp theo tác giả đó đều sửa ngay."

Hướng Vi véo một miếng bánh mì đến say sưa nói: "Cho nên, người này chỉ muốn đưa cho cậu đọc mà không hề muốn xuất bản? Này cũng thật kỳ lạ."

Từ Diệp Vũ gật đầu: "Cậu cũng cảm thấy lạ."

Tác giả viết chuyện trên cơ bản đều hi vọng được nhiều người biết đến nhưng người này lại không.

"Thật sự kỳ lạ," Hướng Vi gật đầu, "Có tiền mà không muốn kiếm, trên đời này có người như vậy tồn tại sao??"

Từ Diệp Vũ: "......"

———————————————

Thư nặc danh không tìm thấy chủ nhân, Từ Diệp Vũ chỉ có thể đọc qua một lần nữa rồi cất đi, chờ một ngày nào đó tác giả sẽ liên hệ với cô nói rằng mình sẵn lòng xuất bản tác phẩm này.

Chuyện đó tạm thời để lại, Từ Diệp Vũ còn có chuyện khác phải làm.

Ngày hôm sau lúc vào văn phòng của Lục Duyên Bạch, cô thấy anh đang ngồi trên sofa nói chuyện điện thoại.

Người đàn ông tháo nút áo sơ mi cổ tay sau đó xắn lên khuỷu tay, cau mày nói gì đó với bên kia điện thoại, rồi đưa tay xoa ấn đường.

Hình như đang lo lắng xử lý chuyện gì đó.

Cô sợ làm phiền anh, liền đứng ở cửa, định chờ anh nói chuyện xong mới đi vào.

Lục Duyên Bạch cụp mắt nói hai câu, ngước lên nhìn thấy Từ Diệp Vũ đứng ở cửa.

Anh giơ tay ý bảo cô tiến vào.

Từ Diệp Vũ ngồi đối diện với anh trên sofa, ngoan ngoãn đặt túi nhỏ ở trên đùi, tay để trên đầu gối, yên lặng chờ anh giải quyết vấn đề qua điện thoại.

Bên kia nói rất nhiều.

Người đàn ông nặng nề nói một câu: "Tôi biết rồi, mọi người đừng có gấp, chiều tôi sẽ qua xem sao."

"Ừ, dập máy, có việc lại gọi cho tôi."

Dập điện thoại, Lục Duyên Bạch cài lại nút áo, chuẩn bị đứng dậy.

Từ Diệp Vũ sợ anh quá mệt mỏi, vội vàng nói: "Vừa mới đến nên thấy hơi nóng, em không muốn làm đề, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi làm được không?"

Anh nhìn cô một cái, tuy trong mắt vẫn thấy mờ mịt không rõ, nhưng cô lại có cảm giác mình bị nhìn thấu. Rồi anh nhìn gió đang thổi bên ngoài trời.

Từ Diệp Vũ: "......"

Chút tâm tư nhỏ muốn cho anh được nghỉ ngơi của mình bị nhìn thấu, Từ Diệp Vũ cảm giác mặt mình đang nóng lên cắn môi: "Thầy, nếu không cảm thấy nóng, thì em cũng có thể bắt đầu......"

Anh nhàn nhạt lắc đầu: "Rất nóng, ngồi một lát đi."

Hai người ngồi ở trên ghế một lát, Lục Duyên Bạch bỗng nghiêng người nói: "Cuối tuần...... khả năng tôi có chút việc, nên tuần này không học."

Cô hơi sửng sốt.

"Được ạ, thầy cứ đi ạ."

Một lát sau, lại cẩn thận hỏi: "Vậy sau này còn học không ạ?"

Cô hơi khẩn trương, đôi tay không tự giác mà xoắn vào với nhau, sợ việc học bù của mình lại thất bại.

Anh cong môi: "Vẫn tiếp tục."

"Dạo này xảy ra chút chuyện, nên tôi phải đi xử lý, vì vậy thời gian này sẽ không học được, xong thì lại tiếp tục."

Từ Diệp Vũ gật đầu, trong lòng thả lỏng: "Vâng, em chờ thầy."

Giọng nói của cô vốn trong trẻo lúc này xen lẫn chút nhẹ nhàng kèm theo sự mềm mại nói hai chữ "Chờ thầy."

Vừa giống như rụt rè lại giống như chờ đợi gì đó.

Lục Duyên Bạch giật mình, nghiêng đầu mặc áo khoác vào.

Sau khi học xong, thấy cuối tuần không đi học, Lục Duyên Bạch còn cố ý giao thêm cho cô loại bài tập ngoài giờ vừa quen vừa lạ.

Cuối cùng, anh còn bổ sung: "Làm cho tốt, buổi học lần sau tôi sẽ kiểm tra."

Từ Diệp Vũ ôm sách luyện bài giống như trở về thời thi đại học: "......"

——————————

Cùng ngày đó, Từ Diệp Vũ vừa về đã bị biên tập oanh tạc lần thứ hai: 【Sao không giao bản thảo đi! Vì trang bìa, mà chuyên mục lần này tôi còn chưa giao đâu, giao ngay cho tôi!! 】

Từ Diệp Vũ có ảnh hưởng rất lớn nên mỗi một kỳ tạp chí mà có cô đều bán rất tốt.

Đã vài tháng cô không có bài trên tạp trí, vì để tăng doanh số nên lúc nào cũng bị giục.

Từ Diệp Vũ: 【 Làm làm làm, bài viết trả lời tôi viết sắp xong rồi】

Bài viết sưu tầm làm tương đối nhanh, không đến hai ngày sẽ viết xong: 【Truyện còn qua hai ba lần nữa là có thể xuất bản, đến lúc đó cô đừng quên tuyên truyền nhé.】

Từ Diệp Vũ nói được, chờ sau khi nói xong, điện thoại di động bên ngoài vang lên.

Cô cầm di động đi ra phòng khách, nhận cuộc gọi: "Alo?"

"Alo, xin chào, chúng tôi là cô nhi viện Kì Hữu, lần trước ngài đã hẹn, không biết ngài còn nhớ không ạ?"

"Nhớ rõ."

Lần trước cô hẹn thì bên kia bảo cô để lại số điện thoại nói sẽ sắp xếp thời gian rồi gọi điện cho cô.

"Ngài có để lại rằng trừ cuối tuần còn ngày nào cũng có thể đến, cho nên ngoài cuối tuần ra Ngài đều có thể đến thăm bọn trẻ. Ngài có thể cho thời gian chính xác được không ạ.?"

"Lúc nào cũng được phải không?" Từ Diệp Vũ mím môi, "Tôi ngày mai có thể đi, buổi sáng khoảng 10 giờ, có thể chứ?"

"Có thể, tôi sẽ đăng ký trước bên này giúp Ngài."

"Tốt."

Sắp xếp xong thời gian, Từ Diệp Vũ cúp điện thoại.

Hướng Vi ở phòng bên đang sơn móng tay trên bàn ngây người hỏi:" Tó không nghe lầm chứ? Cô nhi viện?"

Từ Diệp Vũ gật đầu: "Đúng vậy, chẳng lẽ tớ không có quyền thể hiện tình yêu à?"

"Chuẩn ạ, rốt cuộc tác giả của chúng ta đầy lòng yêu thương," Hướng Vi thổi thổi sơn cho khô rồi nói, "Nghĩ như nào lại muốn qua bên đấy? Còn không báo trước cho tớ."

"Có chứ, tớ đã hẹn trước rồi, còn tìm được không ít thông tin." Từ Diệp Vũ cắn môi, "Cậu là không quan tâm tới tớ."

"Không ai hiểu cậu hơn tớ."

Hướng Vi cúi người tới gần, vẻ mặt đắc ý: "Định viết về cô nhi...... Có phải hay không?"

Dựa theo kinh nghiệm của cô, Từ Diệp Vũ muốn làm cái gì đều là tư liệu sống cần cho sáng tác.

Từ Diệp Vũ lấy quà tặng mình đã chuẩn bị từ trong ngăn tủ ra, quay ra sau: "Thật sự là không phải."

Nàng có việc cần làm, đó là...... tìm hiểu một sự thật.

———————————————

Đến cô nhi viện xong, trong những ngày tiếp theo, trừ bỏ tiết học buổi tối thứ sáu với Lục Duyên Bạch thì Từ Diệp Vũ lại không có việc gì quan trọng.

Vì thế công việc hàng ngày là —— xem sách chuyên ngành tâm lý học, rồi tiếp tục viết tiểu thuyết.

Cô cũng biết, chỉ có giải quyết tốt chuyện khó khăn kia của mình thì cô mới có thể trở về trạng thái viết truyện trôi chảy như trước, tiếp tục viết ra nhiều câu chuyện tình đẹp, khôi phục hiệu suất làm việc của mình.

Chuyện viết lách này không thể sốt ruột được, không viết được thì kéo dài ra đến khi nào hoàn thành thì thôi.

Dù sao mấy quyển sách trước đây đều bán tốt, bản thân cũng là một tiểu phú bà, cho nên không cần lo lắng về kế sinh nhai.

Hướng Vi lầm bẩm rồi ước ao nhìn cô: "Có tác phẩm bán chạy thật tốt, mỗi ngày không viết được chữ nào cũng vẫn có tiền."

"Cũng không đúng." Từ Diệp Vũ nghiêm khắc sửa lại lời cô nàng.

"Sao lại không đúng?"

Từ Diệp Vũ nghiêng đầu, nháy mắt với cô nàng: "Mình không cần viết chữ, ở nhà ngủ cũng vẫn có tiền."

Hướng Vi thẹn quá thành giận: "Cút đi!"

"Được, tớ cút đi hiệu sách để xem tạp trí có bài của tớ bán được không, nghe nói bán khắp toàn quốc." Từ Diệp Vũ đứng lên, vươn tay, "Có đi cùng tớ không?"

"......"

Hiệu sách cách chung cư khá xa, cần phải gọi xe để đi, nghe nói có hợp tác với đại học L, là một hiệu sách của L đại, sinh viên có thể đến đây mua.

Từ Diệp Vũ vừa đến cửa hiệu sách, thấy trước cửa dựng biển quảng cáo có ghi——【Tạp chí《 Linh Phong 》 tháng 10 đã được bán, kèm theo bản giao lưu với tác giả độc nhất vô nhị! 】

"Quảng cáo tuy rằng không được sinh động, nhưng vẫn hấp dẫn nhiều người." Hướng Vi tấm tắc nói.

Bên cạnh một chồng tạp chí《 Linh Phong 》dầy, người mua không ít, lúc các cô đi vào đã bán thêm được mấy quyển.

Từ Diệp Vũ lấy tay rút một bản, rồi đi đến khu sách các tác phẩm nước ngoài, định mua sách về đọc.

Phía trước kệ sách có một vách kính ngăn trong suốt, sau khi chọn sách xong kéo vách kính đó lên là có thể cầm sách đi.

Từ Diệp Vũ cúi đầu chọn sách, đang lựa chọn rồi ngẩng đầu lên, phát hiện thấy cái gì đó.

Cô kéo Hướng Vi tới xem: "Hình như chỗ này có ảnh chụp của Lục Duyên Bạch."

Dọc đường đi thấy không ít ảnh chụp của các giáo sư đại học L, lại bị vách kính ngăn cách cho nên nhìn quanh đều thấy kính, vì vậy mà Từ Diệp Vũ không hề nghĩ ngợi cảm thấy đây chắc là ảnh chụp.

Cách một vách kính trong suốt nên nhìn không được rõ cho lắm, hơn nữa Từ Diệp Vũ bị cận thị mà hôm nay lại không mang kính.

Cô kéo vách kính lên, nhón chân, chuẩn bị đưa tay ra cảm nhận sự chân thật của ảnh chụp.

Từ Diệp Vũ vừa vươn tay ra phía trước để sờ vừa quay đầu nói chuyện với Hướng Vi.

Còn chưa nói được câu nào, thì cảm giác lạnh lẽo như dự đoán đã tới.

.....

Cô cảm thấy không thích hợp, quay đầu lại, mỗi một lần quay giống như nghe được cả tiếng cổ vặn kêu răng rắc.

Ánh mắt của cô đối mặt với "Ảnh chụp", sau đó, đôi mắt đẹp kia chớp mắt một cái.

Tác giả có lời muốn nói: cảm giác như đang sờ tượng sáp, kết quả lại sờ thấy cảm giác quen thuộc:

Từ sờ ảnh chụp đến sờ người thật, xin hỏi đại gia đây là kiếm lời hay là thiệt?