Chương 31: Chương 29: Biển đêm

- Nhiệm vụ gì thế

- Tao có hẹn với Thủy mà vẫn chưa thấy nó trả lời

- Đệt làm bố tưởng. Gần năm chưa ấy nhỉ?

- Năm gì?

- Mày theo cái Thủy ấy. Mà chẳng được kết quả gì. Sao giống tao được?

- Mày thì giỏi rồi. Mà sao hai đứa không công khai đi. Cứ giấu mãi thế?

- Bé chưa muốn. Tao cũng ngại. Mới năm nhất cả mà

- Haiz. Kệ chúng mày. Tao đi tắm đây

Nói rồi nó vào nhà tắm. Mình thì tranh thủ ngủ tý.

17h30

“Rinh rinh....”

- Alo. Anh nghe này – Bé gọi ình

- Anh sao rồi

- Anh không sao. Mới ngủ dậy xong. Hihi

- Đi ăn đi

- Ukm. Đợi anh ở nhà ăn nhé

- Bé đang dưới ký túc xá nam nè

- Sang này là gì vậy?

- Hum nay ra ngoài ăn

- Oa. Sang vậy?

- Chỗ lão đại đưa

- Dùng luôn sao. Không mừng đám cưới anh nữa à

- Khi ấy Bé thiệt mất. Hihi

- Khôn thế

- Anh có đi ăn không?

- Có chứ. Đợi anh tý nha

- Vâng

Chỉ mất ít thời gian. Cho quà mình làm cả tháng nay vào tròn túi đi xuống

- Sao lần này nhanh thế? – Bé nhìn mình hỏi

- Anh mà lị

- Thôi. Xuống cho Bé nhờ cái

- Hôm nay ăn gì đây

- Ăn gà rán nhé

- Được luôn. Ăn xong rồi ra biển nhé

- Vâng. Mà anh cầm theo gì thế? - Bé chỉ vào cái túi trên tay mình

- À. Ra biển rồi biết

- Hix. Đi ăn nào. Bé đói rồi

- Ăn mãi mà không lớn được

- Bé cũng muốn lắm chứ

- Rồi. Hôm nay Bé phải ăn nhiều lên nhớ chưa

- Vâng

Trong quán ăn

- Ăn uống như mèo ấy – Mình lấy khăn lau miệng cho Bé

- Hihi

- No chưa

- Rồi ạ

- Ra biển đi

- Vâng

- Mà Bé có cái túi gì thế?

- Tý nữa anh biết

- Rồi – Quay ra chủ quán – Cho em 2 sting nữa nhé anh

- Gọi làm gì? Giờ mình đi mà

- Mang theo đó

- Nghiện sting nặng rùi

- Lây bệnh của ai đó

- Ai?

- Người mà anh yêu. Hihi

19h. Bãi biển

Bãi biển hôm nay đông hơn mọi khi. Từng đôi. Từng đôi bên nhau hạnh phúc. Mình cũng vậy. Không có gì hơn bên cạnh người mà mình yêu thương.

- Hôm nay đông anh nhỉ?

- Ukm. Là valentin mà

- Lần đầu tiên mình đi chơi chỉ có hai đứa mình trên bãi biển này

- Anh cũng muốn chỉ có hai chúng ta thôi

Sóng biển vỗ nhẹ. đêm nay đẹp quá. Không mây che khuất. Ánh trăng hiện lên mặt biển sáng ngời. Anh trăng soi trên gương mặt em. Em còn đẹp hơn cả ánh trăng kia. Ánh trăng chỉ của riêng anh

- Hụ hụ... - Mình thấy hơi lạnh

- Anh sao thế?

- Anh thấy hơi lạnh thôi

- Anh không sao thật đấy chứ?

- Anh không sao mà. Mà có sao thì anh cũng mang nó trong người mà – lấy chiếc hộp thiếc ta khỏi túi áo

- Của anh nè – Bé lấy chiếc khăn len ra đeo lên cổ mình – nó sẽ giữ ấm cho anh

Mình cầm chiếc khăn đang đeo trên cổ

- Cảm ơn nhé, my love

- Nothing

Mình ôm chặt lấy Bé. Bỏ qua tất cả, dù là đang rất nhiều người nhìn thấy. Chỉ cần thế thôi là quá ấm áp rồi. Bé cũng vòng tay ôm lấy mình

- Anh cũng có quà cho Bé này

- Cái gì thế?

Lấy món quà của mình ra

- Đẹp quá, mà sao lần này anh làm đẹp thế?

- Tặng cho người anh yêu mà. Sau này anh sẽ biết nó thành sự thật

- Cảm ơn anh

Bờ biển dài, có những tình yêu đến với nhau đang ở đây. Không cần biết đến tương lai như thế nào. Chỉ cần biết giờ đây, chúng ta đang bên nhau, yêu nhau, cần nhau trong cuộc sống này.

22h, ký túc xá

“Rinh rinh...”

- Ngủ ngon nhé, my word – Tin nhắn của Bé

- Bé iu cũng ngủ sớm đi

- Chắc tuần tới, Bé không được gặp anh

- Sao lại thế? – Mình giật mình

- Hành động độc lập

- Anh quên mất. Bé nhớ cố gắng nhé

- Anh cũng vậy

- Ukm. Bé ngủ đi. Anh phải xem hồ sơ

- Anh ngủ sớm nhé. Nếu khó quá hãy xin hủy đi

- Anh biết rồi mà. Hihi

- Ngủ ngon

Cắm chiếc usb vào máy tính. Mở khóa bằng chương trình đặc biệt. Hồ sơ bảo mật rất kỹ, có để mất ra ngoài chắc cả năm mới mở ra được ấy chứ

Nhiệm vụ lần này là

.

.

.

.

.