- Gia Huy đâu rồi.
- Anh ấy về nhà rồi
- Sao Bé vào được?
- Bé có chìa khóa mà
- Ờ. Mà cho ăn gì vậy?
- Cháo
- Không. Ghét nhất trên đời này
- Không ăn thì nhịn nhé.
- Nỡ lòng nào để H đói không?
- Có
- Hix
- Có ăn không?
- Tất nhiên là có rồi
Mình ghét nhất là cháo. Cứ mỗi lần ốm là lại phải ăn. Kinh khủng khϊếp. Cầm bát cháo Bé nấu. Bên trong có thịt băm, trứng, hạt tiêu, hành tươi, hành khô... Nhìn cũng ngon phết.
- Không ngon à?
- Không
- Sao không ăn?
- Đang nóng mà. Bé không ăn à
- Khi nãy Bé ăn rồi. H ăn đi. Có cần bón cho không?
- Có
- Đưa đây
Nói rồi Bé cầm bát cháo của mình.
- Thôi. Kỳ lắm. Để H tự ăn được rồi.
- Há miệng ra.
- A
Cứ thế là mình đã ăn hết được bát cháo mà Bé nấu.
- Ngon quá – Mình ngả lưng lên giường nằm
- Phòng của mình hay sao mà nằm như đúng rồi thế? - Bé chọc mình
- Có ai đâu mà sợ.
- Tý nữa có ăn cơm
- Có chứ
- Vậy đi chợ
- Đang bị thương mà
- Ai bảo đi một mình. Cả Bé nữa mà
- Nấu ở đây luôn à
- Chứ ở đâu nữa?
- Vậy để gọi cho bọn phòng đi ăn cơm trước.
- Ukm Bé rửa nốt chỗ bát đĩa này đã
Rút điện thoại gọi cho thằng Đức.
- Alo
- Tao không ăn cơm đâu nhé. Tụi mày đi ăn đi
- Lại ăn mảnh ... – Tắt máy nhanh không lại bị tụi nó chọc tức chết mất
- Xong rồi. Đi chợ nào
- Ukm. Mà ai trả tiền ăn nhỉ - Mình chọc Bé
- Ai ăn gì người đó trả. Được chứ?- Bé chọn mắt nhìn mình
- Đùa thôi. Đi chợ nào
Mình với Bé cùng đi chợ. Vẫn nắm tay, không còn cảm giác rụt rè như trước nữa. Mình và Bé như một đôi vợ chồng vậy. Mà hôm nay ăn nhiều thế. Bao nhiêu là đồ. Không biết nấu như thế nào đây
Mang được đống đồ về tới nhà trọ Gia Huy.
- Phụ Bé một tay nhé.
- Ơ. Tưởng mời mình ăn
- Vậy nằm nghỉ đi
- Đùa thôi mà. Xem làm những gì nào
Có biết nấu ăn đâu. Chỉ biết làm mấy việc vặt vãnh. Còn lại là Bé vẫn nấu
Sau 1h, xong bữa cơm
- Ngon quá. Hihi. Ngày nào cũng như thế này thì thích
- Vậy muốn không?
- Có có
- Về quê lấy vợ đi, rồi bảo vợ H nấu. Thi thoảng Bé vào ăn ké
- Muốn lắm. Nhưng có ai muốn lấy đâu
- Vậy thì nghỉ thôi.
- Nhưng muốn lấy một người.
- Ai thế? – Bé quay ra nhìn mình đăm chiêu
- Người đó – mình nhìn thẳng vào mắt Bé mà nói
- Á. Ăn đi. Không nói lung tung nữa – Bé đỏ ửng cả mặt lên
- Thẹn kìa. Hihi
- Có ăn không?
- Có chứ
Nhanh chóng ăn cơm thôi, cãi nhau thêm tý nữa là no đòn chứ không no cơm. Ăn cháo chẳng bõ dính răng.
- Rửa bát đi
- Ôi. Đau đầu
- Đau đầu mà con ngồi máy tính
- Ơ. Thấy nó bật vào nghịch tý
- Rửa bát đi. Bé nấu cơm rồi
- H cũng có phần mà
- Cãi
- Hix
Lủi thủi đi rửa bát. Từ hồi vào này ở ký túc xá có biết rửa bát là gì đâu. Mà sao nhiều thế. Thôi nào, cố gắng không muốn cãi nhau
- Xong rồi – mệt quá
- Giờ về ký túc xá đi – bé nói
- Ơ. Còn bé?
- Cũng về
- Ờ. Mà hỏi tý?
- Có gì cứ hỏi đi. Lại còn ngại?
- Sao bé có chìa khóa phòng Gia Huy vậy?
- Thì anh trai người ta mà!
- Anh trai
- Không thì là gì?
- Hihi. Đùa thôi mà. Mình về đi?
- Đợi tý, khóa cửa lại đã
Con đường vẫn thế, độ dài của nó vẫn thế, nhưng mình muốn nó dài hơn nữa, xa hơn nữa để có thể đi bên bé gần hơn nữa, lâu hơn nữa. Trên không một bóng người, hai con người nắm chặt lấy tay nhau đi cùng nhau. Con tim tự biết mình thuộc về ai, ít nhất lúc này cũng thuộc về nhau.
- H này