Chương 27

Tiểu Uyển sau ba giờ vật lộn với cái gra giường cuối cùng cũng đầu hàng vác mặt xám xịt ngập lệ đến tìm anh

" Em không muốn làm nữa đâu.. "

" Đều do em đòi ngoan anh thương , như vậy là giúp em tiêu bớt hoocmon tuổi dậy thì "

" Là anh ức hϊếp em " Cậu ủy khuất nhào vào lòng anh làm loạn

" Một câu nói không biết nhiều lần , nhanh mang đống chăn gối lên thay phòng số 1 tầng 3 "

Lão Hàm nói một , hai là hai đứa nhỏ dù trong lòng có bao nhiêu tủi thân vẫn răm rắp nghe theo , sống chung cũng đủ lâu để hiểu tính khí nhau . Đứa nhỏ bây giờ có than nhiều thật đi , nhưng suy cho cùng cũng không còn bướng như trước

" Đau anh đang làm cái gì ? "

" Cậu bưng đồ làm đổ nước lên áo tôi mau đền "

" Tôi...tôi không cố ý anh đừng đánh "

Cậu run sợ rụt người lại , hai mắt ngập tràn lệ nhưng đối với người kia lại là một loại niềm vui không tên

" Tiểu xinh đẹp ta dọa sợ cưng sao ? Không bằng cùng nhau vào phòng đi Hàm Thị trả ngươi bao nhiêu đêm nay ta trả ngươi gấp đôi "

" Không cần đừng chạm "

" Này anh muốn cái gì ? Tiểu Uyển xin lỗi rồi đi ngay "

Cậu răm rắp làm theo một phần vì hành động của hắn cùng quát tháo của anh

Anh vừa quay lưng đi đã nghe tiếng đổ vỡ đan xen tiếng quát mắng trên lầu ba đi lên đã thấy đứa nhỏ bị người thanh niên kia xô ngã té xuống đất , toàn thân ướt như chuột lột , da bị độ nóng làm cho bỏng rát . Hắn còn gian manh muốn đem người của anh làm thịt

" Không ngờ vị đây khi nào hứng thú với nhân viên của tôi ? "

" A Hàm tổng tôi cũng phải nói tiểu xinh đẹp kia vừa nãy đυ.ng tôi chỉ muốn vào phòng thanh toán một chút "

Lão Hàm khoé môi giật giật chỉ hận không thể đấm tên khốn kia một phát

" Tiền tôi sẽ trả nhưng từ nay về sau đừng mong bén mảng đến khách sạn của chúng tôi "

" Hàm tổng anh vì người hầu mà dám làm vậy ? "

" Cậu ta là vợ tôi ngoài trừ tôi ra không bất kì ai được phép tổn thương cậu ấy "

" Nói cho các người biết ai dám làm khó làm dễ người của tôi thì đừng mong toàn mạng mà sống yên vui bên ngoài " Đùng sấm chớp từ đâu giáng một đòn vào đầu những người có mặt tại hiện trường

Một câu nói như sét đánh ngang tai toàn bộ nhân viên trong khách sạn đều biết ông chủ của mình hiện tại bao nhiêu tức giận. Họ chỉ có cái mạng này giữ cũng không được quá mất mặt , không chỉ kéo hắn rời đi đem chính bản thân họ bỏ chạy trối chết

" Hừ yếu đuối mà dọa cái đã tháo chạy , bé con trốn cũng thật nhanh "

Lão Hàm có lục tung nguyên cái toà nhà của mình ra cũng không thấy đứa nhỏ . Lúc anh tuyệt vọng định kêu người huy động đi tìm thì bên dưới tầng hầm xuất hiện mùi thức ăn lan tỏa khắp nơi , nơi này chỉ có anh được phép tới xem ra bé con kia tò mò rồi

" Em đang làm gì ? "

" Lão Hàm anh đến rồi mang em về đi , em sau này sẽ không đến đây nữa hức em sợ "

" Không sao , ta ở đây sẽ không ai dám làm hại em cả "

Lão Hàm nhìn bàn ngập thức ăn đầu choáng váng xem ra đổi phương thức rồi không còn hành hạ bản thân thay vào đó là đem nguyên liệu vét sạch . Đáng chết , đống thực phẩm đây là dùng trong vài tháng chỉ mới mấy tiếng giải quyết vấn đề hậu quả to lớn

" Tiểu Uyển em biết nấu ăn ? "

" Ân không bằng anh nếm thử đi "

Anh trong lòng thầm cầu cho bản thân thoát nạn , kì trước anh có việc đi ra ngoài vài ngày nghe nói quản gia cũng không có ở nhà chuẩn bị bữa tối , họ đêm đó vinh dự thử món em ấy làm liền sợ đến ngất xỉu

Nhìn ánh mắt mong đợi của bé con anh can đảm ăn một miếng mồ hôi cứ không ngừng túa ra , ho khan trấn tỉnh chính mình

" Rất ngon "

" Tuê , nhưng em giận anh rồi " Anh xanh mặt cầm lấy ly nước uống vội , chính là thục mạng mà uống

" Bé con ngoan lần sau có gì cũng phải nói , hắn làm bậy với em tuyệt đối không nên sống . Chúng ta cùng đi về anh mua kẹo cho bé ăn xem như chuộc lỗi được không ? "

" Bánh nữa ? Nhưng còn những món này ? Rất tốn công sức xem tay em chảy máu quá trời "

" Được được đem hết chúng về ăn không chừa món nào "

Đứa nhỏ vui vẻ đu bám trên vai anh thích thú phì phì cười . Tiểu mít ướt lúc nãy hoàn toàn không còn nữa , vết thương đều được anh xử lý xong áo quần dơ anh không đem giặt mà giục đi , lấy đồ của mình cho em ấy mặc

Đợi bé con ngủ say anh mới rón rén xuống nhà kiểm tra , nhìn người của mình mặt mày xanh tím trắng đen lẫn lộn mà sợ hãi không kém

" Các người ráng nuốt cho hết là vợ tôi làm ai không ăn đừng mong có lương "

" Thiếu gia mấy món này cực kì cay chúng ta nên bỏ đi không lương cũng không sao chúng tôi quả thực chịu hết nổi "

"Ăn hết cho tôi , mình tôi xử không xong "

Quản gia cũng không kém phần sợ hãi , ông vừa về nghe Lão Hàm của mình gọi đứa nhỏ là " vợ " đầu óc ngơ ngác vừa cầm một cái bánh mì lên ăn thử ông triệt để câm nín.

Toàn bộ người của Hàm gia đêm đó nước mắt ngắn nước mắt dài đem đồ ăn của vợ Lão Hàm cố gắng nuốt vào dạ dày ngay cả anh cũng thiếu điều muốn nhập viện vì mức độ cay của món ăn

" Các người xong lần này đem giục hết bột ớt và các loại gia vị đặc tính cay không chừa một cái , nhanh nhanh gọi cứu thương "

Anh muốn xỉu rồi lưỡi của anh hoàn toàn mất đi cảm giác , nhất định sau này không cho em ấy vào nhà bếp mới được đúng là dọa người !