Chương 42

"Trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau, đây phải chăng là sự an bài của trời cao, để chúng ta nếm trải thật nhiều, thế rồi xuyên qua biển người mênh mông, gặp được đúng người vào đúng thời điểm, ôm lấy nhau, yêu thương nhau."

from Tống Thanh Y

Tống Thanh Y cả một đêm đều không ngủ.

Buổi sáng lúc sáu giờ, mặt trời mới lên nhuộm một màu đỏ ửng, phản chiếu kính cửa sổ trong suốt, khúc xạ vào phòng, Tống Thanh Y đứng ở bên giường, lột một viên kẹo bỏ vào miệng, ngọt.

Cả đêm theo dõi hot search, cuối cùng cô cũng không có đăng cái gì khác.

Thượng Nghiên cũng có gọi điện thoại cho cô, chỉ là cô vừa nghe một chút âm thanh liền ngắt.

Tống Thanh Y đứng bên cửa sổ một lát, lúc sau đóng cửa sổ lại, bỗng nhiên rất muốn ăn bánh bao nhân đậu đỏ.

Khi cắn một miếng bánh, mùi bánh đậu thơm ngọt sẽ tràn ngập ở trong phòng, không khí xung quanh phòng cũng sẽ theo đó mà đầy ngọt ngào.

Khi cô nghĩ lại, hình như cùng Trình Dật ở chung gần bốn tháng, cô chưa từng làm hay tự mình đi mua bữa sáng nào cho anh.

Không bằng sáng hôm nay cô đi ra ngoài mua bữa sáng.

Tống Thanh Y nghĩ như vậy, vội vàng đi rửa mặt, đổi quần áo ra ngoài.

Gió mùa hè bên ngoài rất tốt, lúc cô đi trong gió, mặt trời chiếu rọi khắp cơ thể cô, thoại nhìn cả người đều rất dịu dàng.

Hôm nay thời tiết thực sự tốt.

Tống Thanh Y đi qua hàng bánh bao, quét mã mua ba cái bánh bao nhân đậu đỏ, hai cái bánh bao nấm hương thịt gà còn mua thêm hai cái trứng.

Dì đóng gói thấy cô cười hỏi: "Cháu mới cắt tóc sao Thanh Y?"

Tống Thanh Y cười đáp: "Đúng vậy ạ, cô có thấy đẹp mắt không?"

Dì đem bánh bao đóng gói xong đưa qua cho cô "Rất xinh đẹp, rất thích hợp với người trẻ tuổi như cháu."

Tống Thanh Y cười rạng rỡ, cảm thấy thế giới rất dịu dàng.

Nhưng tất cả tâm tình tốt khi cô trở lại tiểu khu đều tan thành mây khói.

Ở dưới lầu thấy được thân hình quen thuộc.

Trần Đạc mặc áo khoác màu đen, ngồi ở trên tảng đá vườn hoa bên cạnh, đầu tóc rũ xuống rất thấp, bên cạnh còn có một bình rượu, không biết là tới đây từ lúc nào.

Bởi vì lúc cô ra ngoài đi một con đường khác, nên không nhìn thấy Trần Đạc.

Tống Thanh Y quay đầu tính rời đi, không ngờ Trần Đạc bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn cô khẽ gọi "A Thanh."

Tống Thanh Y dừng bước chân.

Nhưng chỉ là sau đó,cô lại đi về phía trước.

"A Thanh." Trần Đạc lại kêu "Anh muốn cùng em nói chuyện một chút."

Tống Thanh Y dừng lại,quay đầu nhìn về phía Trần Đạc cười một cái "Anh nghĩ xem nên cùng em nói cái gì đây hả Trần Đạc?"

Trần Đạc cầm lấy rượu trong tay mình uống một ngụm.

Tống Thanh Y nhướn mày, về sau cười nói: "Anh là đang nói đùa sao?"

"Không có." Trần Đạc nhắm mắt lại, ánh mặt trời chiếu vào da anh, có thể nhìn thấy đôi mắt anh thâm quầng, mệt mỏi, dường như là cả một đêm Trần Đạc không ngủ, giọng nói mang theo vài phần suy sụp "Anh rất nghiêm túc."

"Anh không có biện pháp nào quên em." Trần Đạc nói: "Ở cùng với A Nghiên, anh một chút cũng không thấy vui vẻ."

"Anh yêu em, vẫn luôn là em." Trần Đạc nói nghẹn ngào "Anh chưa từng nghĩ tới, người hại em sẽ là A Nghiên. Cô ấy lừa anh,nhưng anh lại không hề hay biết."

Tống Thanh Y liếʍ liếʍ môi, nhíu mày nhìn Trần Đạc, vài giây sau bật cười.

Giọng cô êm dịu, nhưng lại mang theo vài phần khinh thường "Trần Đạc."

"Tình yêu của anh thật rẻ."

Yêu hay ghét đều rất rẻ.

"Em không khó chịu sao A Thanh? Người hợp tác với Vạn Tịch hại em là A Nghiên,cô ấy vậy mà lại đi hại em,thật đáng sợ "

Tống Thanh Y đứng cách xa Trần Đạc, cười không kiêng nể gì.

Sau khi cười xong, nhẹ giọng hỏi "Anh còn biết đau lòng sao?"

Đối với Tống Thanh Y mà nói, những thứ làm cho cô đau lòng sớm đã qua, đã kết thúc.

Thượng Nghiên cầm di động cô nhắn tin cho Vạn Tịch, cô đã sớm biết.

Lúc trước ở nhà bà nội cô gặp Thượng Nghiên, hai người ở trong phòng bếp nói chuyện với nhau, cô đã sớm phát hiện Thượng Nghiên nói dối.

Hai người ở chung gần 10 năm Tống Thanh Y đối với tất cả động tác nhỏ Thượng Nghiên đều vô cùng rõ ràng.

Đau lòng sao?

Làm sao có thể không đau chứ?

Nhưng có tác dụng gì cơ chứ?

Tống Thanh Y chậm rãi đi qua chỗ Trần Đạc.

Hai người đứng mặt đối mặt, gió nhẹ lướt qua, Tống Thanh Y bình tĩnh nói: "Còn tốt sao?"

Trần Đạc gật đầu "Anh biết em vẫn còn yêu anh,mà anh cũng còn yêu em. Chúng ta sẽ quay về giống như lúc trước có được hay không A Thanh? Anh cam đoan với em sẽ không bao giờ phạm phải loại sai lầm này một lần nào nữa."

"Anh biết sai rồi." Trần Đạc hối hận nói: "Kỳ thật trong lòng anh vẫn luôn không bỏ được em, chúng ta từ nhỏ đã ở cùng nhau, làm sao có khả năng nói quên liền quên đi? Chỉ cần em trở về, muốn cái gì anh đều cho em."

Tống Thanh Y bình tĩnh nghe.

Trần Đạc nói mỗi một chữ, mỗi một câu đều giống như là đem mọi chuyện đều vô cùng đơn giản,tất cả mọi thứ như mới vừa xảy ra,giống như anh chỉ vô tình làm sai và bây giờ đang xin cô tha thứ.

" Trần Đạc,em không nợ anh bất kì điều gì?Tha thứ sao?Chỉ bằng một câu đơn giản mà trực tiếp quên hết thảy mọi chuyện!" Tống Thanh Y nói.

Trần Đạc im lặng.

Thật lâu sau, Trần Đạc bỗng nhiên đi đến cầm cổ tay cô "A Thanh, em còn yêu anh, đúng hay không?"

"Em ở cùng tên họ Trình kia một chỗ chỉ là vì giận anh đúng hay không?"

Tống Thanh Y lắc đầu.

Nhìn dáng vẻ Trần Đạc bây giờ, đáy lòng cô vô cùng bi thương.

"Trần Đạc." Tống Thanh Y gọi anh "Chính anh tự xem mình quan trọng rồi."

Ánh mắt cô trong suốt, không mang theo bất kỳ mong muốn nào, đơn giản nói rõ sự thật.

Cũng bởi vì cô như vậy cho nên đó mới là sự đả thương lớn nhất dành cho Trần Đạc.

Trần Đạc im lặng, giọng nói vô cùng cầu khuẩn: "A Thanh, em trở về với anh đi."

"A Nghiên đáng sợ, anh không thể sống với cô ấy được."

Tống Thanh Y nở nụ cười, dùng tay tách mở ngón tay Trần Đạc, trên cổ tay lại là một vòng đỏ ửng "Trần Đạc, anh bây giờ cảm thấy A nghiên đáng sợ, vậy anh có từng nghĩ tới hay không. Cô ấy vì cái gì biến thành như vậy?"

"Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy A Nghiên là như thế nào không?"

"Cô ấy cười ngại ngùng, mặc một chiếc áo sơ mi hoa ô vuông, tóc dài màu đen được thắt hai bím tóc, cười rộ lên sẽ có lúm đồng tiền, con mắt cong cong cùng chúng ta chào hỏi. Cô ấy nói cô ấy tên là Thượng Nghiên, Nghiên trong từ tươi tắn, xinh đẹp."

"Khi đó anh có cảm thấy cô ấy đáng sợ sao?"

Trần Đạc run run "Đó là do bây giờ cô ấy thay đổi."

Tống Thanh Y đáp: "Thay đổi. Ai thay đổi?"

Cô, Thượng Nghiên, Trần Đạc tất cả đều thay đổi.

"A Thanh, em trở về đi." Trần Đạc nói: "Anh cam đoan về sau cũng sẽ không phản bội em."

"Còn Thượng Nghiên thì sao?" Tống Thanh Y hỏi.

"Cô ấy..." Trần Đạc ấp úng nói không nên lời, suy nghĩ đột nhiên nói: "Anh sẽ không liên hệ nữa."

"Về sau sẽ không cùng cô ấy lui tới."

"Vậy món nợ ở giữa chúng ta thì tính thế nào?" Tống Thanh Y hỏi.

Trần Đạc suy nghĩ nói: "Chỉ cần em trở về, em nghĩ trừng phạt anh như thế nào đều được."

Trần Đạc bây giờ vô cùng hoảng sợ, bị gió lạnh thổi một đêm, chỉ cần nghĩ đến những lời nói Thượng Nghiên vào hôm qua, liền cảm thấy cả người đều lạnh lẽo,không chỉ thế tâm anh cũng vô cùng đau đớn.

Tống Thanh Y mặt không thay đổi, cầm lấy chai rượu bên cạnh, không chút do dự đổ lên đầu Trần Đạc.

Tống Thanh Y chỉ cười, đem bình rượu ném xuống đất.

Bình rượu dưới chân vỡ nát, Tống Thanh Y nói: " Trần Đạc,anh nhìn xem,anh có cách nào làm cho nó trở về ban đầu được không?"

" Có cách nào khác ngoài việc thay thế cái mới không?"

Trần Đạc nhìn chằm chằm cô, như thể đang nhìn một người lạ.

Trong ấn tượng của anh, Tống Thanh Y bây giờ hoàn toàn khác, nhưng lại vô cùng quyến rũ.

Bây giờ mỗi một cái nhăn mày hay một nụ cười của cô so với trước kia vô cùng lớn, tự tin hơn, kiêu ngạo hơn.

Chất lỏng màu vàng nhạt của rượu rơi xuống mặt Trần Đạc, cuối cùng rơi xuống đất. Trần Đạc lau mặt mình, nét mặt vô cùng vặn vẹo, lúc sau thay đổi sắc mặt, cười một cái "Nếu làm như vậy có thể làm cho em vui vẻ, vậy em cứ tiếp tục làm đi."

Tống Thanh Y nhìn Trần Đạc lắc đầu "Em chỉ muốn giúp anh thanh tỉnh một chút."

"Chúng ta không thể nào quay lại. Không thể nào quay lại được nữa." Tống Thanh Y nói xong quay người rời đi.

Bóng lưng cô dưới ánh mặt trời kéo dài mà trong tay bánh bao còn tỏa ra hơi nóng.

Tống Thanh Y mang bánh bao về nhà, ở bên ngoài cùng với Trần Đạc dây dưa lâu như vậy, bánh bao đã dần lạnh.

Lúc cô vừa vào cửa liền rơi vào một cái ôm ấm áp, bên tai truyền đến hơi thở ấm áp quen thuộc, Trình Dật đầu tựa vào vai cô, lên tiếng nói: "Bà xã cùng anh ta nói cái gì?"

Tống Thanh Y tay dừng ở giữa không trung, muốn chuyển đề tài, nhưng cô lại không nghĩ ra điều gì phù hợp để nói ngay lúc này, đành phải nói: "Anh đều nhìn thấy được?"

Trình Dật tay ôm chặt hông cô " Anh muốn xuống đón em, nhưng lại sợ em tức giận."

Tống Thanh Y nghe Trình Dật nói bỗng nhiên mềm lòng.

Cằm của cô đặt lên vai Trình Dật cọ cọ "Em sẽ không cùng anh tức giận."

Trình Dật quay đầu nhìn cô nhếch miệng nở nụ cười "Thật sự?"

Tống Thanh Y cười " Thật sự, cảm thấy rất vui vẻ."

Trình Dật thu hồi ý cười, đứng thẳng người đưa tay cầm đồ ăn trong tay cô, Tống Thanh Y đổi giầy đi sau lưng anh, ngượng ngùng sờ sờ mũi "Em nói sai cái gì sao?"

"Không có." Trình Dật đem bánh bao bỏ vào lò vi sóng.

Trình Dật cười nhìn mắt cô "Cả một đêm không ngủ? Sáng lại dậy sớm mua bánh bao,anh nhìn thấy quầng thâm mắt của em đều có thể sắp so được với gấu trúc rồi."

Tống Thanh Y: "..."

Cô vội vàng che mặt, chạy vào phòng vệ sinh.

Quả nhiên hơi nghiêm trọng, nhưng còn chưa tới mức có thể so với gấu trúc.

Tống Thanh Y từ phòng vệ sinh rửa mặt đi ra, ung dung đi đến phòng bếp, Trình Dật đã đem bánh bao để vào trong đĩa, còn múc cháo để sẵn.

Tống Thanh Y đi bưng dĩa bánh, Trình Dật mang cháo ra ngoài bàn ăn.

Hai người phối hợp rất ăn ý.

Trình Dật không hỏi Tống Thanh Y, ở dưới lầu cùng Trần Đạc nói gì.

Nhưng nhìn thấy cổ tay cô có chút đỏ, ánh mắt tối sầm lại, cầm môi múc cháo, như thế nào cũng không múc xuống, đứng dậy trở về phòng tìm thuốc mỡ.

Trình Dật nghiêm túc thoa cho cô, Tống Thanh Y nhìn chằm chằm gương mặt nghiêm túc của anh bỗng nhiên mở miệng "Trần Đạc là đến tìm em hàn gắn."

Trình Dật đang thoa cho cô, dừng một chút, sau lại bắt đầu thoa cho cô, chỉ là động tác so vừa rồi mạnh hơn một chút.

Tống Thanh Y còn nói: "Trần Đạc còn nói cho em biết, Thượng Nghiên hợp tác cùng với Vạn Tịch hãm hại em, anh ấy cảm thấy Thượng Nghiên rất đáng sợ."

Trình Dật ồ một cái.

Tống Thanh Y kinh ngạc "Anh không cảm thấy tò mò sao?"

"Tò mò cái gì?" Trình Dật hỏi lại.

Biểu tình trên mặt Trình Dật lạnh lùng, giống như Tống Thanh Y đang nói chuyện không liên quan đến anh.

Tống Thanh Y bị vẻ mặt của Trình Dật làm cho sợ hãi, cúi đầu hớp một ngụm cháo, nói: "Em không có đáp ứng Trần Đạc."

Trình Dật đem thuốc mỡ để lên bàn ăn, cầm lấy thìa múc cháo.

Tống Thanh Y: "..."

"Vạn nhất có thể" Tống Thanh Y hỏi: "Dù sao em cũng cùng với Trần Đạc bên nhau lâu như vậy, hai chúng em còn cùng nhau lớn lên, mà anh ấy lại là ảnh đế..."

Vừa nói xong Trình Dật không biết lúc nào di chuyển lại gần, nhìn chằm chằm Tống Thanh Y, hai người bốn mắt nhìn nhau, Trình Dật trực tiếp cúi người tới hôn mạnh lên môi cô.

Vừa mới ăn bánh bao nhân đậu đỏ, miệng còn có chút mùi hương thơm và ngọt của bánh.

Trình Dật ôm hông Tống Thanh Y, dùng lực bấm một cái trên thắt lưng, chọc Tống Thanh Y lui về phía sau, nhưng Trình Dật cũng theo sát tới gần cô, cơ hồ mang tất cả trọng lực đặt trên người Tống Thanh Y, sắc mặt cô đỏ bừng, thậm chí không kịp thở ra.

Trình Dật lúc này mới buông, đem đầu hướng bên tai Tống Thanh Y, thấy được đôi khuyên tai màu đỏ, cúi đầu bên tai cô thổi một hơi, khıêυ khí©h nói: "Vợ à, có bản lĩnh chơi lửa thì phải có bản lĩnh nhận."

Tống Thanh Y bị Trình Dật hôn không thở nổi.

Bây giờ có cơ hội thở, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, níu chặt aó T-shirt Trình Dật, không phục cãi lại nói: "Em không có."

Trình Dật thấp giọng cười, ở vành tai cô khẽ liếʍ, chọc Tống Thanh Y run rẩy, chỉ muốn lập tức né ra khỏi bầu không khí này, trực giác nói cho cô biết, nếu như không chạy,sau sẽ là một hồi gió tanh mưa máu.

Nhưng Trình Dật lại ngăn ở trước người cô, căn bản không cho cô có cơ hội chạy trốn.

"Nếu dám chạy..." Trình Dật sớm đã phát hiện ra ý đồ của cô, thấp giọng uy hϊếp nói: "Anh liền không khách khí với em."

Tống Thanh Y hoảng hốt, lập tức hỏi lại: "Không khách khí? Động thủ đánh người là phạm pháp nha."

Trình Dật cười, một bàn tay chống lên bàn ăn, một tay khoát lên ghế, cùng Tống Thanh Y bốn mắt nhìn nhau, "Ai nói anh muốn động thủ đánh em?"

Tống Thanh Y: "..."

Chẳng lẽ không phải sao?

Mắt Trình Dật càng thêm thâm trầm, Tống Thanh Y nhìn một cái, rốt cuộc đã nhận ra, lập tức ngồi thẳng "Ăn sáng,mau ăn sáng."

Trình Dật nhìn chằm chằm Tống Thanh Y "Bà xã, anh còn đói."

Tống Thanh Y hoảng sợ, trên mặt lại giả bộ bình tĩnh, ánh mắt mơ hồ không biết "Cho nên, mau ăn,mau ăn."

Trình Dật cúi đầu lại gần, bên tai cô nói gì đó, Tống Thanh Y mặt nhanh chóng đo đỏ, hơn nữa ánh mắt không tự giác hướng tới chỗ kia xem qua.

Sau lại lập tức dời.

Trình Dật trực tiếp hôn lên môi Tống Thanh Y.

Tống Thanh Y muốn trốn, Trình Dật trực tiếp đem cô bế dậy.

Tống Thanh Y kinh hoảng bám chặt cổ Trình Dật, sợ hãi nói: "Bánh bao, còn chưa ăn, em còn chưa ăn xong."

Trình Dật không thèm quay đầu đi về phía phòng ngủ, cong môi cười nói: "Anh cảm thấy nhất định là lâu không cho bà xã nếm thử, lúc này em mới có thể miên man suy nghĩ lung tung."

Tống Thanh Y: "..."

Tống Thanh Y cuối cùng vẫn không tránh khỏi móng vuốt sói của Trình Dật.

Buổi sáng Trình Dật đầy đủ điên cuồng, Tống Thanh Y cũng đủ phối hợp,trên người Tống Thanh Y toàn là dấu vết hoan ái do anh tạo ra.

Hai người tối hôm qua đều không ngủ, bây giờ lại mệt mỏi, ôm nhau nặng nề ngủ.

**

Ngủ thẳng tới buổi tối.

Tống Thanh Y bị điện thoại đánh thức, nghe được tiếng chuông,thò tay tìm kiếm, nhưng làm thế nào cũng tìm không thấy di động của mình.

Trình Dật trở mình, cầm điện thoại đưa qua tai Tống Thanh Y, sau lại vùi đầu vào bả vai cô, Trình Dật tựa hồ đặc biệt thích tư thế như vậy, giống như ôm như vậy sẽ có cảm giác an toàn.

Tống Thanh Y mơ mơ màng màng alo.

Đầu bên kia điện thoại truyền ra giọng nói của bà nội "A Thanh, con hiện tại đang làm gì? Buổi tối đến nhà bà nội dùng cơm với bà."

Tống Thanh Y thanh tỉnh, cử động một chút, muốn lấy điện thoại trong tay Trình Dật, đi ra ngoài nghe điện thoại, Trình Dật thế nào cũng không chịu thả, thậm chí còn ở bên tai cô nói: "Em còn có lời gì mà anh không thể nghe?"

"Bà nội." Tống Thanh Y trong lòng không quá nguyện ý đi qua nhà bà, nhưng lại không biết nên lấy cớ gì cự tuyệt.

Bà nội vội lên tiếng "Còn chưa ăn cơm chiều phải không? Tới nhà bà dùng cơm đi. Bà biết con thích ăn thịt kho tàu, trong nhà chỉ có một mình bà nội, bọn họ đều không có đây."

Đây là bà nội đang ám chỉ Trần Đạc không ở nhà bà, cô có thể đi.

Tống Thanh Y suy nghĩ, cuối cùng vẫn mềm lòng gật đầu "Được ạ."

Trình Dật mở miệng "Buổi tối muốn đi đâu sao?"

Tống Thanh Y trừng anh, nghĩ thầm đây không phải là biết rõ còn cố hỏi sao?

Bà nội ở đầu bên kia điện thoại hơi xấu hổ, lại nói: "Trình Dật cũng ở bên cạnh con sao? Hai con cùng nhau tới đây đi."

Trình Dật nghe vậy,cười đáp "Được rồi,lát bọn cháu sẽ cùng qua."

Tống Thanh Y cùng bà nội hàn huyên vài câu,sau đó cúp điện thoại.

Hai người rời giường rửa mặt, đứng ở trước gương, ai cũng không nói, chỉ là làm động tác giống nhau, cùng nhau đánh răng rửa mặt.

Trình Dật rất nhanh sửa soạn xong, Tống Thanh Y còn ở trong phòng trang điểm, Trình Dật ở bên cạnh ngồi chơi di động.

Tống Thanh Y vừa mới trang điểm được một ít, Trình Dật cất di động, nhìn cô"Anh giúp em trang điểm."

Tống Thanh Y né tay anh, dùng ánh mắt ý bảo: Anh đừng đùa?

Trình Dật đứng lên "Thật sự, tuy rằng anh không biết trang điểm, nhưng anh cảm thấy mình có thể thử xem."

Tống Thanh Y: "..."

Tống Thanh Y trừng con mắt nhìn Trình Dật, mấy giây sau yếu ớt nói: "Anh nếu không vẫn là tự mình chơi trò chơi đi?"

"Trò chơi chỉ một người chơi,rất chán." Trình Dật nói.

Tống Thanh Y: "Vậy thì ăn gà, chơi cùng bọn Ngụy Gia."

Trình Dật búng trán cô "Em nghĩ gì thế? Ngụy Gia bọn họ còn đang ghi tiết mục, di động đều bị tịch thu."

Tống Thanh Y: "... Vậy là không liên lạc được luôn sao?"

Trình Dật lấy bút vẽ mày, bỉu môi nói: "Có thể liên hệ, nhưng không thể cùng bọn họ chơi trò chơi."

Tống Thanh Y nhìn trong tay Trình Dật, anh đem bả vai cô ấn một cái "Tin tưởng anh."

Nói xong lại vẽ cho cô một đường lông mày.

Tống Thanh Y nhìn Trình Dật,chịu không được ánh mắt của Tống Thanh Y,anh nói: "Nhắm mắt lại."

Tống Thanh Y không giãy dụa,Trình Dật cực kỳ nghiêm túc, Tống Thanh Y coi như nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Trình Dật.

Mấy phút sau, Trình Dật đem bút đặt lên bàn, cười hì hì đứng sau lưng Tống Thanh Y " Được rồi, mở mắt ra."

Ngoài ý muốn, Trình Dật vậy mà vẽ cho cô giống Crayon Shin-chan.

Chỉ là trông không đẹp mấy,Tống Thanh Y cũng lười sửa chữa.

Trình Dật bên kia nghiên cứu son môi, tại mu bàn tay mình thử mấy loại. Mỗi lần thử, anh luôn nhìn vào môi Tống Thanh Y,chọn một màu đưa cho cô "Anh cảm thấy màu này rất đẹp,hợp với em."

Trình Dật chỉ là màu cam đỏ mà màu Tống Thanh Y thường dùng nhất là màu cam đào.

Lúc trước đi ngang qua quầy chuyên kinh doanh mỹ phẩm, liếc thấy thỏi son màu này, vô cùng đẹp liền mua, nhưng sau khi mua xong, cũng chỉ dùng một lần, cảm giác khi thoa lên hơi diễm lệ.

Tống Thanh Y nửa tin nửa ngờ nhìn Trình Dật, chỉ thấy anh bình tĩnh gật đầu, đem thỏi son đưa qua"Tin anh, màu này cùng màu tóc em rất xứng."

Tống Thanh Y chọn bôi cây son Trình Dật đưa.

Quả thật, khi nhuộm màu tóc này, lại thoa son môi anh vừa đưa, nhìn cô rất trắng.

Tống Thanh Y ở trong phòng thay quần áo, Trình Dật ở bên ngoài đem buổi sáng dọn dẹp sạch sẽ.

Bây giờ là 7 giờ, là lúc cao điểm buổi tối,Tống Thanh Y ngồi ghế bên cạnh tài xế, đầu tựa vào cửa thủy tinh, nhìn về phía Trình Dật đang nghiêm túc lái xe, bỗng nhiên mở miệng: "Em cuối cùng vẫn cảm thấy bà nội tìm em có chuyện gì đó thì phải."

"Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn." Trình Dật thừa dịp đèn đỏ ở trên trán cô gõ một cái "Em suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì,suy nghĩ nhiều rất nhanh sẽ già."

Tống Thanh Y: "..."

Lúc sau, Tống Thanh Y bỗng nhiên thở dài "Chỉ là em có chút lo sợ."