Chương 7: Chicago quỷ tha ma bắt!

Chuyến bay đến Chicago đúng giờ nhưng rốt cuộc tôi không thực hiện được một buổi dạo phố ban đêm như dự định. Lúc máy bay hạ cánh, trời đột nhiên đổ mưa, mưa không quá lớn nhưng tiếp viên báo tin mưa làm sân bay bị hư hại gì đó, khiến máy bay phải đậu ở rất xa, chưa thể chạy vào bên trong cho khách xuống được. Tôi vốn thích đi máy bay vì thế rất tận hưởng những chuyến công tác nước ngoài. Nhưng lần này tôi phải lắc đầu ngao ngán. Đi máy bay nội địa trong nước Mỹ vô cùng vất vả. Có lẽ do đất nước này là trung tâm của khủng bố, nhất là sau vụ 11 tháng 9, quy trình kiểm tra an ninh để lên các chuyến bay nội địa cực kỳ phức tạp và mất thời gian. Tôi chưa từng đi máy bay ở nước nào mà bị kiểm tra an ninh kỹ lưỡng và khó khăn như thế. Lên được máy bay rồi tới lúc chờ để được xuống cũng mệt mỏi biết bao.

Tiếp viên thông báo hành khách cần ngồi yên, họ sẽ cho thêm nước suối uống và sẽ cập nhật tình hình thời tiết, xem mưa có thể ngưng lúc nào để sân bay sửa chữa. Tiếp viên hàng không bên Mỹ chửi thề liền miệng, tôi nghe họ có nói chữ "hell" liên tục. Kỳ thật, xem phim Mỹ chỉ có cảnh đánh đấm nhau mới nói "What the hell!", mà tôi thường dịch là "Đồ quỷ tha ma bắt", "Đồ chết tiệt", "Đồ âm ti địa ngục!". Chắc tiếp viên cũng mỏi mệt nên chửi rủa loạn xạ không thua gì gangster.

_ Đầu xuân rồi mà có mưa? Thường mưa vào mùa thu mà? – Tôi bắt chuyện với người đàn ông ngồi kế bên – Vậy thời tiết có bình thường không?

_ Có! – Ông ta không màng quay sang tôi mà nhìn xuống laptop của mình, miệng trề ra bất mãn – Đồ quỷ tha ma bắt!

_ Mưa không lớn lắm, sao đến mức gây ảnh hưởng sân bay nhỉ? – Tôi lại bắt chuyện.

_ Hừm... - Ông ta lại ậm ừ, miệng lại trề dài thêm tí nữa – Đồ quỷ tha ma bắt!

_ Ông người Chicago à! – Tôi cố gắng không làm phiền người ngồi cạnh nhưng chả biết làm gì gϊếŧ thời gian – Có ai chờ đón ông ở sân bay không?

_ Không! – Ông ta cuối cùng cũng quay sang nhìn tôi – Lại mưa nữa rồi! Đồ quỷ tha ma bắt!

Tôi thất vọng nhận ra không phải ông quay nhìn tôi, mà là nhìn qua vai tôi để thấy khung cửa sổ lại có những hạt mưa đập vào lộp bộp.

_Đồ quỷ tha ma bắt! – Ông ta chửi thề - Đồ quỷ tha ma bắt!

_ Đồ quỷ tha ma bắt! – Tôi chửi theo – Ông là doanh nhân à? Thấy ông từ lúc lên máy bay cứ ôm laptop miết!

_ Hừm, đúng... - Doanh nhân kiệm lời ậm ừ - Tôi có biết làm gì cho qua cảnh chờ đợi. Đồ quỷ tha ma bắt.

_ Đồ quỷ tha ma bắt! – Tôi phát quạu thật sự.

Tiếp viên lại đọc trên loa cần phải chờ thêm chút nữa và hứa sẽ tìm thêm các loại snack còn trên máy bay để phát cho hành khách ăn đỡ đói. "Đồ quỷ tha ma bắt!", cô tiếp viên xinh đẹp lại chửi thề rất duyên dáng.

Tôi mệt mỏi, chán nản và cực kỳ thất vọng. Đáng lẽ ra giờ này tôi đã ở trong khách sạn sang trọng ngay giữa trung tâm thành phố Chicago. Tôi đã có thể ăn tối. Và tôi còn phải xem lại bài phát biểu chuẩn bị ngày mai dự hội nghị trong công ty. Đúng là đồ quỷ tha ma bắt!

Cuối cùng máy bay cũng được phép chạy vào bên trong nhà ga khi các sự cố kỹ thuật đã tạm được sửa xong. Tôi nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ khuya, coi như tôi đã mắc kẹt trên máy bay bốn tiếng đồng hồ ròng rã. Đồ quỷ bắt ma tha, đồ âm ti địa ngục, đồ chết tiệt, hell, hell, hell!!!

Khi tôi đẩy xe hành lý ra, nhìn dòng người đứng xếp hàng chờ taxi, tôi lại muốn chửi hell thêm một tràng nữa. Thì ra không chỉ có chuyến bay của tôi mà còn nhiều chuyến bay khác không thể hạ cánh hoặc hạ cánh ở xa không thể chạy vào sát sân bay do sự cố hạ kỹ thuật từ cơn mưa. Giờ các chuyến bay được thả hành khách xuống đồng thời cùng một lúc vào đêm khuya, ai cũng mong nhanh chóng về nhà, taxi không đủ đáp ứng. Tôi ước tính chắc cũng phải xếp hàng một hai tiếng đồng hồ nữa mới tới phiên mình lên taxi. Nhiều người không quen biết đi rảo tới rảo lui mời chào cùng đi chung taxi, vừa chia tiền cước phí, vừa đỡ mất thời giờ chờ đợi. Tôi không đủ liều để đi theo kiểu này, nên đành xếp hàng đau khổ. Bụng tôi quặn đói cồn cào, cổ tôi khát khô bỏng rát, chân tôi mỏi nhừ. Tôi ngồi thụp xuống chiếc valies, cầu trời đừng bị xỉu, bỏ mạng nơi đất khách quê người.

_ Hey! Cuối cùng cũng gặp được cô! – Một giọng nói vang lên vui mừng – Xin chào!

_ Anh... - Tôi ngước lên ngơ ngác – À, anh là...

_ John đây, chúng ta gặp nhau trên chuyến bay từ Việt Nam sang Seoul, còn nhớ tôi chứ, cô bác sĩ hay nói tiếng Anh với chuột trong phòng thí nghiệm?

_ Tôi có nhớ anh! – Tôi vui mừng đứng phắc dậy – Hình như anh bảo hôm nay anh đi công tác không có ở Chicago mà?

_ Tôi đáng lý phải lấy máy bay đi New York hôm nay, nhưng vì quỷ tha ma bắt, nên chuyến bay của tôi bị hủy, thế nên tình cờ tôi mới gặp lại cô ở đây!

_ Thật sao? – Tôi ngơ ngác – Vì quỷ tha ma bắt là sao?

Tôi chạy lụp xụp theo sau John, trong lòng bán tín bán nghi, tôi biết gì về người đàn ông này mà dám lên xe cho chở đi! Nhưng ngoái nhìn lại hàng người dài cả cây số đang chờ taxi, tôi chặc lưỡi đánh liều. Quỷ tha ma bắt, lẽ nào John là gangster Chicago, nơi nổi tiếng nhiều tội phạm?

_ Đi theo tôi là cô an toàn – John ngoái lại nhìn tôi – Đừng lo gì hết, tôi đưa cô về khách sạn Hilton Chicago.

_ Sao anh biết tên khách sạn tôi ở? – Tôi ú ớ - Tôi đâu có nói với ai...

_ Tôi đọc trên tờ chương trình hội nghị của cô. Nhớ không, ba-lô cô ló ra xấp giấy ghi lịch hội nghị toàn cầu của tập đoàn KSA ở Chicago. – John giải thích rất nhanh – Ba-lô đó cô để chung trên cabine hành lý lúc chúng ta ngồi cùng máy bay.

_ Thật sao? – tôi nhíu mày lo nghĩ – Đọc trộm vậy mà ra thông tin khách sạn Hilton Chicago sao?

_ Xe tôi đây rồi, cô vào đi, có nước trong đó nữa, chắc cô khát khô rồi?

_ Khoan! – Tôi giơ tay lên phản đối – Chờ chút!

Tôi cần phải suy nghĩ. Nếu John đã có xe hơi, sao anh ta lang thang bên chỗ hành khách chờ taxi để làm gì. Rõ ràng là anh ta cố tình đi tìm tôi. Tôi đã đọc vanh vách mình sẽ đi hãng hàng không nào, đến Chicago lúc bảy giờ mười ba phút ngày hôm nay. John đã đến phi trường tìm gặp tôi, không phải chuyến bay của anh ta bị hủy vì cái lý do quỷ tha ma bắt mơ hồ nào đó!

_ Cô sao vậy? – John nghiêng người nhìn tôi dò xét – Cô không tin tôi à?

_ Không phải, chỉ là vì tiếng Anh tôi yếu quá, anh nói nhanh tôi không kịp hiểu – Tôi cố tỏ vẻ nhã nhặn – Anh nói anh đáng lý phải đi New York nhưng chuyến bay bị hủy? Vì sao ấy nhỉ?

_ Vì quỷ tha ma bắt! – John trả lời rất chậm.

_ Xin lỗi? – Tôi nhăn nhó – Đó là lý do à? Ý anh là gì? Quỷ tha ma bắt là sao? Anh chửi thề à?

_ Chửi thề? – John nhíu mày – Tôi có chửi thề đâu! Đó là lý do rất nhiều chuyến bay bị hủy hôm nay và chuyến bay của cô cũng vì thế mà không được cập nhà ga, phải chờ hơn bốn tiếng đồng hồ.

_ Ý anh là trời mưa? – Tôi lùng bùng đầu óc – Trời mưa có lớn lắm đâu mà nhà ga bị hư hỏng và nhiều chuyến bay phải hủy?

_ Không phải mưa thường – John kiên nhẫn phát âm rất chậm – Mà là vì quỷ tha ma bắt!

_ Anh lại chửi thề! – Tôi phát khùng – Tôi không hiểu gì hết!

_ Tôi không chửi thề! – John chặc lưỡi rồi chợt mắt vụt sáng – Chúa ơi, tôi hiểu rồi. Để tôi đánh vần cho cô nghe chậm chậm nhé. H-A-I-L. Từ này đọc nghe giống như là H-E-L-L mà cô nói là chửi thề. Hail có nghĩa là mưa từ trên trời rơi xuống, có những hạt đông lại nhỏ li ti hoặc to như những viên nước đá nhỏ. Những hạt nước đá này khi rơi xuống đã làm hư hỏng một số nơi trong sân bay khiến một số chuyến bay không thể cất cánh và một số chuyến bay khi đáp xuống không thể chạy cập sát vào trong. Cô hiểu tới đây chưa? Mưa, nước đá, rơi xuống, hư hỏng sân bay. Hiểu chưa?

_ Hail? – Tôi lẩm bẩm, phát âm nghe gần giống hệt với Hell – Ý anh là mưa đá? Không phải là chữ hell có nghĩa là địa ngục, là tiếng chửi thề?

_ Không phải – John cố gắng nín cười – Té ra cô hiểu nhầm à? Trong suốt hơn bốn tiếng đồng hồ ngồi chờ trên máy bay cô đã luôn hiểu lầm à? Cô không hiểu là có mưa đá sao? Không ai giải thích với cô sao?

_ Tôi tưởng mọi người chửi thề - Tôi giơ tay lên trời bối rối – Tôi tưởng từ cô tiếp viên hàng không nhã nhặn đến ông hành khách doanh nhân ngồi kế bên đều thích chửi thề. Hèn gì, lẽ nào người Mỹ chửi thề liền miệng!

John không cố giữ vẻ lịch sự nữa, anh gập người cười trối chết. Tôi mắc cỡ dễ sợ, ước gì có thể độn thổ được. Ai đời, mang danh bác sĩ, manager của một tập đoàn dược đa quốc gia đi dự hội nghị toàn cầu mà không biết chữ "hail" là mưa đá. Lại còn nghĩ xấu cho người Mỹ thích chửi thề. Tiếng Anh của tôi tệ thật, quá tệ, quá xá tệ.

_ OK, OK! – John cố nín cười – Cô không nên đỏ mặt nữa, hai chữ đó phát âm giống nhau, mà ở Việt Nam thì không có mưa đá, cô không biết từ đó cũng bình thường thôi.

_ Tôi đang cố gắng cải thiện trình độ tiếng Anh của mình – Tôi cười méo xệch – Tôi học được một từ mới, hay thật.

_ Thôi chúng ta lên xe đi, khuya rồi – John đề nghị - Chúng ta có thể trò chuyện tiếp, OK?

_ Khoan! – Tôi kịp tỉnh táo truy tiếp – Anh nói chuyến bay của anh bị hủy vì mưa đá, vậy sao anh không đi thẳng xuống parking lấy xe hơi về nhà, anh đến chỗ chờ taxi làm gì?

_ Tôi đi tìm cô chứ làm gì! – John sờ trán giả bộ như đang vuốt mồ hôi – Cô ghê thật, không tin ai hết. Tôi nhớ cô nói hôm đến Chicago, khi tôi bị hủy chuyến bay, tôi đến bảng điện tử xem thông tin chuyến bay của cô, tôi nhớ chi tiết chuyến bay do cô đã đọc cho tôi nghe lúc ở sân bay Seoul. OK? Tôi thấy chuyến bay của cô bị dừng ngoài xa và cô phải chờ bốn tiếng trong máy bay. Tôi đã nán lại chờ thông báo tiếp theo để đợi cô xuống máy bay, lấy hành lý. Tôi tìm cô ở trạm taxi với ý định sẽ giúp đưa cô về trung tâm vì giờ này đã khuya, chờ taxi chắc đến sáng. OK?

_ Anh có thể cho tôi xem vé điện tử của anh không? – Tôi truy tiếp – Cho tôi bằng chứng đáng lý anh phải đi New York hôm nay đi!

_ OK! – John có vẻ ngạc nhiên vì lời đề nghị - Đây, cô xem đi, vé tôi đây. Cô có cần quay ngược lên sảnh trên xem bảng điện để thấy rằng chuyến bay này bị hủy không?

_ Thôi được, tôi tạm tin anh – Tôi thở phào – Anh làm ơn chở tôi về khách sạn đi, tôi mệt muốn chết rồi đây. Gặp anh may quá!

John lắc đầu làm bộ ngao ngán trước vẻ đa nghi của tôi nhưng anh cười tươi như hoa, giơ tay mời tôi lên xe rất điệu đà. Tôi lại chột dạ, điều gì khiến John nhiệt tình với tôi như thế, không lẽ người Mỹ thân thiện đến mức quan tâm đến một người xa lạ chỉ quen nhau trên cùng một chuyến bay?

Trong xe khá nóng, tôi cố gắng chịu đựng nhưng do quá mệt mỏi và đói bụng, tôi mờ mắt, trán nóng phát sốt. Cuối cùng hết chịu nổi, tôi đành cởi bỏ áo khoác ra, một hành động có thể bị đánh giá là khiêu gợi đàn ông, nhất là bên trong tôi chỉ mặc một cái áo hai dây bó sát. John dường như cảm nhận được vẻ ngại ngùng của tôi, anh hạ kính xe xuống, cho biết sau cơn mưa đá kéo dài, giờ nhiệt độ lại tăng lên. Gió bên ngoài lùa vào làm tôi thấy dễ thở hơn, đã quá nửa đêm rồi. Chicago quả nóng hơn các thành phố sát bờ Đông như New York hay Washington DC. Tập đoàn dược phẩm KSA nơi tôi làm việc có trụ sở chính đóng ở Illinois, miền Trung nước Mỹ và nhiều văn phòng ở các thành phố lớn nằm rải rác khắp nơi trên nước Mỹ. Nhưng năm nay ban tổ chức chọn Chicago để làm hội nghị. Mọi người từ bờ Đông hay bờ Tây đổ về đây đều thuận tiện cả. Có lẽ vì lý do địa lý, thành phố này thường được các công ty chọn làm nơi hội họp.

_ Lần đầu cô đến Chicago à? – John có vẻ cũng không thoải mái lắm, lên tiếng trò chuyện phá vỡ sự ngại ngùng – Tập đoàn dược phẩm KSA lớn lắm, cô làm ở đây lâu chưa?

_ Dĩ nhiên là lần đầu tôi đến Chicago – Tôi bật cười – Đây là lần đầu tôi đến Mỹ mà! Tôi làm ở KSA chi nhánh Việt Nam được ba năm rồi. Hai năm trước tình hình kinh doanh hơi xuống, chúng tôi chỉ họp theo khu vực châu Á chứ không được họp Toàn cầu. Tôi là trưởng phòng Y cụ, là cố vấn y khoa, hỗ trợ cho các dược sĩ bán thuốc.

_ Vậy à? – John cười to – Tập đoàn KSA giàu nhỉ, đáng lý ra trong thời buổi kinh tế đi xuống thế này, chỉ nên họp hành thông qua Interet thôi. Mỗi lần hội nghị toàn cầu quy tụ cả trăm nhân viên từ khắp nơi trên thế giới, tốn biết bao nhiêu tiền. Không cần thiết!

_ Chúng tôi cũng bị cắt nhiều chuyến công tác nước ngoài lắm rồi đó chứ! – Tôi phân bua – Nhưng hội nghị lần này rất quan trọng. Anh nói chuyện có vẻ ganh tị nhỉ? Và lại còn keo kiết nữa. Anh gốc dân tài chính à?

_ Chính xác! – John cười to – Cô thật tinh ý! Thật ra trước kia tôi cũng làm việc trong một tập đoàn lớn nên rành cách vận hành của một tổ chức cồng kềnh. Giờ tôi làm giám đốc cho chính công ty mình lập nên, tôi phải tiết kiệm tối đa mọi chi phí. Thật sự tôi cũng có chút ganh tị với cô. Chà chà, cái khách sạn năm sao hoành tráng giữa trung tâm Chicago đây rồi. Không ganh tị với cô sao được!

John giúp tôi đem hành lý xuống rồi giao xe cho người gác cửa đem vào parking giùm. Tôi lại chột dạ, không lẽ anh ta muốn theo tôi vào sảnh tiếp tân check in rồi theo tôi lên phòng luôn. Không dám tỏ thái độ nghi ngại, tôi vờ lúi húi với mớ hành lý, vừa đeo cặp laptop trên vai, vừa ôm túi xách, vừa cầm áo khoác. John đưa tay ra định đỡ giúp tôi một món đồ nào đó nhưng tôi vội kẹp chặt tư trang của mình, xăm xăm đi đến quầy tiếp tân. Giờ này đã khuya nên chỉ có mỗi một cô receptionist tiếp tôi với vẻ mặt không hào hứng, tôi có phần ngạc nhiên vì đây là khách sạn năm sao, tôi lại là khách đi dự hội nghị. Nếu đang ở Singapore hay Thái Lan, tôi đã nhận được sự tiếp đón nồng nhiệt của nhân viên khách sạn. John đứng chờ, những trao đổi giữa tôi và cô receptionist thế là lọt hết vào lỗ tai anh. Không phải là thông tin gì bí mật nhưng cũng khá riêng tư, nào là giờ tôi sẽ check out, tôi sẽ đặt xe của khách sạn để ra phi trường chứ không đi taxi, tôi cần bản đồ để có thể tự đi dạo phố lúc rảnh, tôi muốn biết bưu điện nào gần khách sạn nhất để gởi một món quà, tôi muốn biết khu vực nào shopping tốt nhất để mua quà về Việt Nam... Khi tôi hỏi giờ này nhà hàng trong khách sạn còn phục vụ không, tôi chưa ăn tối nên muốn ăn nhanh món gì đó trước khi đi ngủ, John xem vào:

_ Tôi muốn mời cô ra ngoài ăn, gần đây thôi, chúng ta có thể đi bộ.

_ Tôi mệt quá rồi – Tôi từ chối khéo rồi quay sang cô receptionist hỏi lại – Thế còn nhà hàng trong khách sạn?

_ Rất tiếc hết giờ phục vụ rồi – cô ta trả lời – Nhưng khách sạn chúng tôi cung cấp dịch vụ gọi đồ ăn đem lên phòng. Chúng tôi có những món đơn giản như hamburger...

_ Tôi ngán hamburger quá rồi – Tôi thở dài – Có cửa hàng tiện ích Seven Eleven nào gần đây không? Tôi sẽ đi mua mì gói về ăn.

_ Cách bốn block nhà có một cái Seven Eleven gần nhất – Cô tiếp tân khoanh vào bản đồ - Đây là địa điểm đó.

_ Thay vì đi bộ bốn block nhà để mua mì gói trong đêm khuya thanh vắng một mình – John cười cố thuyết phục – Chỉ cách đây một block nhà có một nhà hàng phục vụ ăn đêm rất OK, và tôi sẽ hộ tống cô.3

a

Tôi đã dám leo lên xe của người đàn ông này, giờ mạo hiểm đi chung thêm một block nhà nữa chắc cũng không làm tăng thêm mức độ rủi ro. Dù sao, John đã theo tôi vào khách sạn, có ba người sẽ nhận diện ra: bảo vệ đứng trước cửa, nhân viên chạy xe xuống parking và cô receptionist. Ngoài ra, tôi tin là khách sạn có một hệ thống camera theo dõi. Nếu tôi mất tích đêm nay, John cũng không thoát được.

_ OK, anh ra lấy xe đi – Tôi đồng ý – Tôi lên phòng cất hành lý rồi sẽ xuống liền.

_ Chúng ta đi bộ mà, đâu cần xe – John mỉm cười – Tôi chờ cô trước cửa. Cô muốn dặn dò cô receptionist nếu sáng mai người trong công ty KSA không thấy cô xuống dự hội nghị thì báo với cảnh sát, đêm qua cô đã đi với tôi chứ gì.

_ Anh... - Tôi ú ớ - Anh đoán trúng. Tôi có quyền lo xa chứ!

_ Nhân tiện, đây là thẻ ID của tôi – John chìa căn cước của mình cho cô receptionist – Cô ghi lại đi, tên tuổi, số ID. Nếu sáng mai quý cô Việt Nam đây mất tích, nhớ báo cảnh sát truy tìm tôi nhé.

Trong khi chờ cô receptionist ghi chép, John quay lại nhìn tôi với nụ cười điềm đạm của một doanh nhân nhưng ánh mắt rạng ngời như một đứa trẻ. Ánh đèn vàng ngoài phố hắt vào khuôn mặt chữ điền với sống mũi cao và đôi mắt đen của người đàn ông mang hai dòng máu khiến tim tôi hụt nhịp. Tôi tự hỏi John có vợ chưa.

_