Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chờ Em Biết Yêu

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 16

Nghe chú hỏi, Thanh Du nhìn chú không chớp mắt, chẳng lẽ tức giận khi chú có người khác là ghen sao, làm gì có chuyện ấy được. Còn lâu cô mới ghen, chỉ là cô ghét con rắn hoa ấy vừa kênh kiệu vừa cư xử thô lỗ thôi:

- Cháu chưa biết yêu nên không biết ghen là như thế nào cả.

Thanh Du đẩy chú ra đi lên trước liền bị chú kéo lại ấn vào bàn ngay bên cạnh. Hóa ra là cô đi quá chỗ đặt chứ không phải như trong phim nam chính kéo lại để hỏi cho ra lẽ. Ai chứ chú Quý chỉ có ăn mắng cho mát mặt thôi, lúc nào dễ tính thì trừng mắt lừ cho cái đủ cháy xém da mặt làm gì có chuyện lãng mạn như ngôn tình.

Cả bữa ăn, Thanh Du nhìn chú lạ lẫm vì cô chưa phải động đũa vào món gì? Chỉ có cái miệng hoạt động hết công suất là há và nhai.

- Con tự ăn được. Chú ăn đi không phải đút cho con nữa.

- Nói nhiều, ăn đi có sức ngồi nghe idol hát.

Dù hơi ngại nhưng Thanh Du rất thích như vậy. Cũng lâu rồi cô mới được chú đút ăn tận miệng như này. Hình như từ lúc bước sang tuổi 18 thì phải. Trước kia, lúc cô mệt, chán ăn là chú mang tận lên phòng ép ăn bằng cách đút không ngừng nghỉ còn cô chỉ há miệng chờ sung. Còn hôm nay cô đâu có chán ăn cũng đâu có ốm mệt sao lại có ưu đãi đặc biệt này vậy.

- Chú đút cho con mà không thay đũa à?

- Sao phải thay, ăn chung mắc bệnh gì sao?

- Con sạch lắm người mắc bệnh là chú ấy.

Nói xong nó che miệng khi thấy ánh mắt tia lửa điện đánh rẹt qua mắt mình. Và nó không được đút nữa, chú ngồi ăn mà quên mất nó. Chắc thấy nó ngây ngốc quá nên chú nhắc:

- Tự ăn đi cho sạch.

- Con có chê bẩn đâu?

- Vừa nói chú bẩn còn gì?

- Vậy chú nhận mình bẩn hả?

Ngay lập tức miếng sushi cá hồi lao thẳng vào miệng khiến nó tý thì nghẹn. Vừa nhai nó vừa cười trừ, cuối cùng cũng có lúc chú chịu thua nó.

Hai chú cháu vừa ăn vừa nói chuyện mà không biết ở cách đấy không xa có kẻ đang nhìn muốn rớt cả nước miếng vì thèm được ngồi ở vị trí của Thanh Du.

- Chú này... dạo này cô Lan Anh không sang nhà mình chơi nhỉ?

- Cháu rảnh nhỉ?

- Dạ???

- Bây giờ đến lượt cháu làm việc đi khỏi hỏi lung tung.

- Làm gì ạ?

- Lấy đồ phục vụ chú ăn...

Thanh Du còn đang chưa tiêu hóa hết lời chú nói thì bị giục:

- Nhanh...

- Dạ... chú chỉ giỏi bắt nạt con thôi.

- Không nhanh lên chị Nhi hát xong về thì đừng kêu, từ đây đến đấy phải mất 30 phút đấy.

Phục vụ thì phục vụ, sợ gì đâu chứ? Nó nhấc đũa của mình lên gắp đồ ăn mang đến tận miệng chú. Đầy một bàn đồ ăn mà hai chú cháu đã ăn gần hết, Thanh Du no không thở được nữa nên ép chú ăn bằng hết. Nhân viên phục vụ đi qua, Thanh Du nhìn chú rồi hỏi họ:

- Chị ơi, ở đây có món gì ăn để tăng cường sức khỏe cho đàn ông không nhỉ?

Nhân viên liếc nhìn Thế Quý, có lẽ cô ta đang nghĩ người đàn ông đẹp trai này yếu nên người yêu mới hỏi như vậy nên thật thà trả lời:

- Quán có món hàu sữa tươi rất tốt ạ.

- Vậy cho tôi một đĩa bự nhé!

Thế Quý dúi đầu Thanh Du khi thấy cô nhân viên kia cứ nhìn mình tủm tỉm cười.

- Học đâu thói trêu ngươi người khác vậy?

- Con có trêu chú đâu, hôm nay con nghe bà nói phải bồi bổ cho chú không tuổi chú cao rồi lấy vợ cũng khó mà có con được ấy.

Thanh Du nói không chừa mặt cho chú nên ai kia mặt mày tím đen tức giận, trán hằn lên đường kẻ chỉ, đôi đồng tử sâu hoắm nhìn muốn đoạt mạng người khác.

- Con nói lại lời bà thôi, sao chú phải tức với con chứ? Mà con nghĩ bà nói đúng đấy.

Tay Thanh Du lập tức bị bóp mạnh, đau đến chảy nước mắt:

- Đau con... con nói có sách vở đoàng hoàng nhé! Người ta nói đàn ông mà lăng nhăng ấy... à badboy ấy là dễ yếu lắm.... mà yếu thì sẽ khó có con thôi.

- Du

- Thôi con không nói nữa.

Nhân viên phục vụ mang ra một đĩa hàu lớn, mắt Thanh Du sáng rực cảm ơn rối rít càng khiến chú đen mặt còn cô nhân viên tiếp tục cười.

- Chú, há miệng ra.

- Không ăn

- Ăn đi mà, về nhà con sẽ khoe với ông bà là nay đi ăn con đã bồi bổ cho chú... nào... há miệng... nhanh... con mỏi tay rồi.

Nó thí anh như thí trẻ con, cái miệng còn chu lên rõ muốn đánh. Vậy mà anh cũng nghe lời há miệng ra ăn hết miếng này đến miếng khác khiến nó vui mà cười không ngậm được miệng. Dù cố thì anh cũng chỉ ăn được một ít rồi không tiếp tay cho nó làm loạn nữa.

- Chú không ăn bỏ lại phí lắm đấy.

- Ăn cái này nhiều không tốt đâu.

- Sao chị kia bảo bổ ạ? Chú lừa con hả?

- Chú no rồi không ăn nữa...

Thanh Du chẳng ngại ngần đưa tay đặt lên bụng chú xoa xoa, nhe miệng cười:

- Đúng là no thật rồi ạ, vậy chúng ta đi đến Nam Dư đi. Con muốn gặp chị Nhi.

- Bỏ cái tay ra đi.

- Dạ

Thanh Du cười trừ rụt tay lại. Thanh toán xong đứng lên mà nó bị chú lườm một cái chắc là do bị ép ăn no quá. Chú vậy thôi chứ nghiêm khắc với bản thân lắm. Ăn uống, tập tành điều độ nên già rồi mà vẫn phong độ ghê gớm. Đi với chú, nó chỉ tốt làm nền cho phụ nữ ngắm chú không chớp mắt.

Đến phòng trà Nam Dư, khách đã ngồi chật kín các bàn. Từ xa, Bảo Cường đã giơ tay lên gọi hai người. Vừa ngồi xuống ghế, Thanh Du đã hỏi Bảo Cường:

- Con chào chú, chị Nhi đâu rồi chú?

Bảo Cường nhìn Thanh Du lắc đầu nhắc:

- Gọi vợ là chị còn gọi chồng là chú có kì quặc lắm không Du?

- Dạ, tại chú là bạn chú Quý còn chị Nhi là idol của con mà, không liên quan đến nhau ạ.

- Vậy thì không cho gặp chị Nhi nữa nếu gọi lệch lạc như vậy?

Thế Quý nhìn sự khó xử của Thanh Du thì giải vây:

- Cháu có thể gọi cậu ta là anh cũng được, dù già rồi nhưng vẫn thích gọi anh thôi, hơn nữa Nhi cũng hơn cháu có bốn tuổi thôi mà, không sợ thất lễ đâu mà lo.

- Dạ vâng ạ.

Yến Nhi đã lên sân khấu, nay đúng như dự đoán của Thanh Du. Chị mặc váy đen thật nên cô phấn khích lắm. Ngồi chống cằm nghe chị hát mà thích mê.

- Chị ấy hát hay thật đấy, chú Cường thật thích vì ở nhà cùng chị ấy.

- Anh không chú???

Bảo Cường nghiêm trang nhắc nhở rồi ra điều kiện:

- Du nghe lời thì anh đưa đi gặp chị Nhi nhé! Một lát nữa chị ấy giải lao thay đồ đấy.

- Thật ạ... vậy cho cháu... à cho em gặp chị ấy với ạ.

Thế Quý nhìn thấy niềm vui trong đáy mắt Thanh Du. Nó giận anh mấy tháng nay không thèm nói chuyện, không thèm cười nay mới chịu cười. Hôm nay quyết định đưa con bé đi ăn đi nghe nhạc thật là sáng suốt.

Trước khi rời đi, Thanh Du ghé tai Thế Quý nói nhỏ:

- Lát con tặng chú một bất ngờ nhé!

- Là gì?

Thanh Du đưa ngón trỏ lên môi chú ra hiệu:

- Bí mật...

Ngay lập tức ngón tay bị chú cắn cho một miếng mà không kịp phòng vệ:

- Đi một lát thôi rồi về đây nhé!

- Dạ con nhớ rồi.

Bảo Cường vời chị Vinh lại nhờ chị dẫn Thanh Du đi vào trong gặp Yến Nhi. Nhìn Thế Quý ánh mắt không rời cô gái nhỏ ấy, Bảo Cường trêu:

- Có vẻ như người ta động lòng với cháu rồi hử?

- Cậu bớt nói nhảm đi.

- Anh không thích con bé thật sao? Dù sao cũng có quan hệ gì đâu chứ?

- Con bé thích người khác rồi.

Bảo Cường đẩy cốc rượu lại phía Thế Quý chạm cốc:

- Anh chịu để kẻ khác cướp người của mình sao?

- Cậu nghĩ sao?

- Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra nhưng chuyện cướp người của anh thì không thể hoặc anh ta có thần may mắn hỗ trợ đó là Thanh Du.

- Ừ, nếu con bé thực sự thích cậu ta thì có thể tôi sẽ cho cậu ta may mắn ấy.

Một lần nữa chạm cốc, Bảo Cường khẳng định:

- Không cướp lại?

- Chưa chắc

Cả hai cùng cười, khi người ta cùng chí hướng, cùng suy nghĩ và cùng tính cách nên có thể hiểu tường tận con người nhau.

"Tình xa muôn nẻo đi về đâu - Muộn sầu giăng lối mang yêu thương đi mất..."

Bảo Cường cùng Thế Quý không ai bảo ai đều buông cốc nhìn lên sân khấu. Giọng hát này không phải của Yến Nhi...

Từ sau cánh gà, một cô gái bước lên sân khấu, dường như khá nhập tâm vào lời bài hát "Lỡ yêu" đang hot của Yến Nhi.

- Xin giới thiệu với mọi người đây là bạn, là em gái và là một fan của Nhi - Lại Vũ Thanh Du.

Thanh Du đưa mắt nhìn về phía chú Quý đang nhìn lên sân khấu không chớp mắt. Cô nhoẻn miệng cười với chú, tâm trạng vô cùng hưng phấn khi vừa được hát với idol vừa được mọi người cổ vũ nhiệt tình.

- Này, đừng nói với tôi anh không biết cháu mình hát hay đấy nhé!

Thế Quý không trả lời còn giơ tay ra hiệu cho Bảo Cường im lặng. Anh không nghĩ bí mật mà con bé nói là lên sân khấu hát cùng Yến Nhi. Thanh Du hát nhiệt tình còn tự nhiên khớp cùng Yến Nhi không lạc nhịp nào.

"Yêu dại khờ người mình thầm yêu - Để rồi mãi ôm nặng trong lòng - Tương tư sầu vạn kiếp không buông..."

- Anh nên cho con bé vào showbiz đi.

Bảo Cường hích vai Thế Quý khi thấy anh vẫn ngơ ngẩn nhìn:

- Có nghe tôi nói không hay hồn siêu phách lạc rồi đấy.

- Lát nói chuyện.

Bảo Cường nóng mặt khi người ta không thèm nói chuyện. Phải thôi, lần đầu anh nghe Yến Nhi hát cũng thế, cả tâm tình đều đặt vào người trên sân khấu thì còn thiết tha gì ai bên cạnh nữa.

Hát xong, Thanh Du còn được Yến Nhi ôm một cái thật chặt ngợi khen làm cô sướиɠ rung rinh.

- Chị, em cảm ơn chị.

- Có vẻ như chú em sắp có người yêu rồi đấy, em sắp thoát ế rồi.

- Sao chị biết?

- Bí mật.

Hai chị em buông nhau ra, bên dưới khán giả vẫn còn vỗ tay động viên.

- Cảm ơn mọi người, hôm nay được hát cùng chị Nhi là niềm vinh hạnh lớn với Du. Thật sự bây giờ mình vẫn run lắm, rất rất thích nữa... cảm ơn mọi người.

Thanh Du trả lại mic cho MC sân khấu, một cánh tay chìa ra ý giúp cô bước xuống. Cô gật đầu cảm ơn nhưng vừa chìa tay ra thì cả người đã bị chú Quý xuất hiện bất chợt ôm cứng, nhấc xuống mà chẳng cần bước. Chú quay ra nhìn người muốn giúp cô không thiện cảm lại còn ôm eo cô đi về bàn, bỏ lại không ít ánh mắt có chút ghen tị, một chút ngưỡng mộ và chắc là có cả ghét bỏ vì đã cho họ ăn cơm chó nữa. Có ai biết đâu đây là chú của cô chứ không phải bạn trai như nhiều người nghĩ. Thanh Du vòng tay qua thắt lưng chú, nghiêng mặt hỏi:

- Chú có thấy con hát hay không?

- Dở...

- Hừ... chú chẳng biết thưởng thức gì cả.

Về đến bàn, Bảo Cường đưa cốc nước quả cho Thanh Du khen:

- Em hát tốt đấy, bảo chú cho lấn sân đi.

- Chú vừa bảo em hát dở ạ.

- Chắc chú sợ em có nhiều fan nam đấy, như lúc nãy chẳng hạn.

Thanh Du liền nhớ ra mà quay sang chú:

- Sao chú lại gạt người ta ra? Anh ta chỉ muốn giúp con thôi mà?

- Giúp hay lợi dụng cầm nắm?

- Chú lí sự cùn...

Thanh Du không thèm đôi co với chú mà bưng cốc nước uống một hơi cạn. Mắt lại hướng lên sân khấu nghe idol hát, miệng lẩm nhẩm hát theo. Cô thuộc hầu hết các bài hát của chị, ở nhà khi tắm hay làm việc cũng hay mở nghe và hát theo.

Bảo Cường ghé tai Thế Quý nhắc:

- Anh định bọc kín con bé thế hả?

- Không phải việc của cậu.

- Thích mà không nói là hèn...

- Kệ tôi

Tất nhiên là kệ rồi mà Bảo Cường vẫn không hiểu một kẻ sát gái lại nhún nhường trước một cô bé còn chưa biết yêu là gì? Có chút lạ lẫm và hiếu kì...

Yến Nhi thay xong đồ ra ngoài có Bảo Cường đang đợi. Từ lâu việc đi hát này anh đều đưa cô đi, ngồi chờ đưa về. Yên vị trên xe, Yến Nhi bá tay chồng dựa dẫm:

- Anh, anh Quý thích Thanh Du rồi phải không?

- Em cũng nhìn ra hả?

- Sao không? Lăng nhăng cho lắm vào, bây giờ yêu lại không thể hiện để con bé nó cứ nhờ em làm mối cho chú nó, buồn cười thật.

Bảo Cường quay sang hôn lên môi vợ một cái rõ kêu khiển trách:

- Nhìn được người ta yêu mà lại không phát hiện ra anh yêu em là sao hử?

- Thế em hỏi anh, trong phim vì sao diễn viên chính không nhìn ra ai tốt xấu mà khán giả lại nhìn ra.

- Thì họ được xem hết các cảnh.

- Vậy đấy, khi là khán giả sẽ nhìn rõ vấn đề còn là nhân vật chính chỉ nhìn được một hướng sao mà thấy.

- Lí sự

- Không phải, đó là em phân tích giỏi đấy chứ? Anh có nên thưởng cho em vì sự nhanh nhạy này không?

- Có

- Là gì?

- Cả đêm thưởng thức anh...

Yến Nhi mang tay anh lên cắn một cái thật đau:

- Anh đúng là gã chồng hư đốn.

- Vậy em có thích sự hư đốn ấy của anh không?

Yên Nhi cười thành tiếng gật đầu nhìn chồng âu yếm:

- Anh mà hư với ai thì đừng trách em đấy.

....

Về đến nhà đã gần 12 giờ đêm, xoay sang thấy Thanh Du đã ngủ thì anh quyết định ở lại. Trong nhà im ắng, mọi người đều đã đi ngủ hết. Anh xuống xe vòng sang ghế bên cạnh cúi người nhấc Thanh Du ra khỏi xe mang vào nhà. Có vẻ như đang mơ giấc mơ đẹp nên nó nói mê:

- Chú... con nhớ...

- Nhớ gì?

- Không nói chú biết.

Khóe miệng anh khẽ kéo thành nụ cười, thẳng hướng phòng Thanh Du đi tới nhưng cửa lại bị khóa. Chẳng hiểu dạo này làm sao mà suốt ngày con bé khóa cửa không cho ai vào phòng. Không muốn đánh thức Thanh Du dậy lấy chìa khóa nên anh đưa con bé về phòng mình. Tắm rửa xong, anh cũng lên giường kéo chăn nằm xuống bên cạnh, nghiêng người nhìn Thanh Du vẫn ngủ ngon lành. Anh cúi xuống hôn lên trán cô thì thầm:

- Du... cháu không được nhớ ai cả... ngoài chú...
« Chương TrướcChương Tiếp »