- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đoản Văn
- Chó Dữ Nhà Họ Uông
- Chương 25-27 – END
Chó Dữ Nhà Họ Uông
Chương 25-27 – END
Edit: Cháo
25.
Vừa đúng năm giờ rưỡi, Uông Mộc Hiên dừng xe dưới ký túc.
Phương Nguyên đã nói với hắn rồi, hôm nay thi xong sẽ về ký túc dọn đồ, đến kỳ học tiếp theo mới lại mang đồ tới.
Uông Mộc Hiên là người ngoài không được phép vào ký túc, nên hắn ở dưới ngồi đợi trong xe.
Hắn cầm điện thoại xác nhận hành trình trong tuần tới cũng như công việc đã hoàn thành trước thời hạn với trợ lý, rồi lại sắp xếp xong kế hoạch lớn dự định trong tháng sau, vừa nâng mắt lên thì nhìn thấy Omega nhà hắn đang đi ra từ cổng ký túc, sau lưng còn một Alpha anh tuấn đi theo.
Uông Mộc Hiên nhíu mày, nhanh chóng xuống xe.
“Huân Thần, đến đây là được rồi, cám ơn anh nhé.”
Phương Nguyên đang định nhận lấy túi xách trên tay Lương Huân Thần, thì cái túi bỗng biến mất, hóa ra là do Uông Mộc Hiên cầm lấy mất.
“Mộc Hiên?” Phương Nguyên nhìn thấy hắn trên mặt vui vẻ hẳn, “Em bảo anh chờ trên xe là được mà, xuống làm gì.”
Uông Mộc Hiên không đáp lời, lạnh mặt nhìn Alpha trước mắt.
Hắn biết Lương Huân Thần, tên này ngoài việc làm thằng em chẳng chịu kém ai nhà hắn bị mỡ heo làm mờ mắt ra, thì còn là anh trai trúc mã của Phương Nguyên, quen thân với nhau từ nhỏ.
Uông Mộc Hiên không có ý định chào hỏi, chỉ nói với Phương Nguyên một câu.
“Đi, về nhà.”
Phương Nguyên đang định đi cùng hắn, lại bị người kia kéo ống tay áo lại.
“A Nguyên.” Lương Huân Thần lo lắng, “Em thật sự định sống chung với anh ta sao? Nếu em bị uy hϊếp, anh có thể giúp em…”
“Giúp cái búa mà giúp!” Uông Mộc Hiên đen mặt, kéo Phương Nguyên qua gầm lên, “Cách xa người nhà họ Uông chúng tôi ra, cảnh sát cũng chẳng quản nhiều như cậu đâu.”
Phương Nguyên bị cún lớn hung hăng nhà mình mang đi, trên đường về câm như hến không dám nói gì, nhưng ở góc độ Uông Mộc Hiên không nhìn thấy thì lại cong môi lên.
Mau ăn giấm đi!
Mau nói yêu em nào!
26.
Phương Nguyên vốn cho rằng Uông Mộc Hiên bị Lương Huân Thần chọc cho một cái như vậy ít nhất cũng phải mất bình tĩnh khiến hắn nói ra lời trong lòng mình.
Kết quả sau khi lên xe rồi Uông Mộc Hiên lại rất bình tĩnh, dáng vẻ tức giận cũng biến mất, giống như ban nãy chẳng nhìn thấy Lương Huân Thần vậy, chẳng lẽ dáng vẻ tức giận lúc nãy là do cố tình giả vờ sao?
Phương Nguyên bực bội, nhưng lại không thể nói mình cố ý dẫn Lương Huân Thần tới là vì muốn Uông Mộc Hiên ăn chút giấm để nhanh nhanh bày tỏ với mình được.
Chỉ có thể giấu nhẹm trong lòng, tự phiền muộn.
Omega luôn thông minh tự tin giờ không nhịn được mà nghi ngờ, có phải cho đến giờ Uông Mộc Hiên vẫn không có tình cảm gì với mình cho nên mới có thể hời hợt như vậy không.
Nhưng rất nhanh, Phương Nguyên không còn lòng dạ nào để nghĩ nhiều nữa, vừa về đến nhà Phương Nguyên đã rơi vào cạm bẫy màu hường của Alpha dành cho cậu, mà rơi vào đó là bảy ngày bảy đêm luôn, chẳng còn sức để cậu phân tâm nữa.
“Mộc Hiên?”
Lúc Phương Nguyên mở mắt ra chỉ thấy từ trên xuống dưới cả người mềm nhũn, cậu như bị một biển hoa nhài bao lấy vậy, ngay cả gối cũng thoảng hương hoa.
Nhưng hoa nhài của cậu không có trong phòng, chuyện này làm Omega đang trong thời kỳ đặc biệt không khỏi cảm thấy tủi thân.
Cậu chống cơ thể mềm oặt của mình lên, xỏ dép đi ra ngoài.
Cửa phòng ngủ vừa mở ra, âm thanh náo nhiệt bên ngoài phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng ngủ.
“Vậy tháng tới phiền cậu chú ý thêm một chút.”
Đây là lần đầu tiên Phương Nguyên nghe thấy giọng Uông Mộc Hiên ôn hòa như vậy, mới được Alpha của mình ôm ấp cách đó không lâu giờ người đó lại nhỏ nhẹ nói chuyện với người khác, Phương Nguyên đang lúc yếu đuối giật mình một cái, chưa kịp hiểu rõ đã đóng cửa lại.
‘Lạch cạch’
Uông Mộc Hiên nghe thấy tiếng cửa đóng thì ngừng lại, nhìn hướng phòng ngủ không nói gì.
“Lão Uông bị quỷ nhập thân à? Nói chuyện khó nghe vậy.”
Uông Mộc Hiên thu lại vẻ khách khí lúc nãy, sửng cồ lên mắng người trước mặt: “Biến lẹ lên, tôi đang bận chuyện kết hôn.”
“Rồi rồi rồi.” Người bị mắng thở phảo, còn hí hửng cười nhìn cửa phòng ngủ, “Lần sau nhớ để bọn tôi gặp chị dâu nhỏ nhé, kết hôn lâu vậy rồi mà còn giấu kỹ thế.”
“Em ấy bận học, không có thời gian gặp mấy kẻ không quan trọng.”
“Ô, che chở thế?”
“Phắn nhanh đi.”
Uông Mộc Hiên cau mày, nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt.
Xem như cho nhóc con vô lại kia nếm thử tư vị lúc đó của hắn một chút.
Muốn chơi với hắn hả, còn non và xanh lắm.
27.
Uông Mộc Hiên tiễn khách, lúc về phòng ngủ thì chỉ thấy một cái bọc trên giường.
Phương Nguyên héo rũ chôn mình trong chăn, không nhúc nhích gì cả.
“Sao lại rúc trong chăn thế?”
Uông Mộc Hiên ngồi bên giường hỏi, nhưng Phương Nguyên mặc kệ hắn.
Uông Mộc Hiên tính tình dễ nóng nảy lại không tức giận, hắn kéo chăn, bới quả cam đang tự giam mình ra.
“Giận tôi nói chuyện lễ độ với người khác?”
“Anh còn biết à?” Phương Nguyên đỏ mắt lườm hắn, “Anh hung dữ với em, lại nói năng nhỏ nhẹ với người khác, có phải anh thích anh ta không?”
“Vậy em biết rõ tôi có thể xách đồ giúp em, nhưng lại cứ muốn Lương Huân Thần dọn đồ hộ là thế nào…” Uông Mộc Hiên còn cười được, hắn hỏi, “Có phải em thích cậu ta không?”
“Em…”
Phương Nguyên quẫn bách, bị Uông Mộc Hiên cầm lấy tay, nắm chặt trong lòng bàn tay hắn.
“Tâm trạng hiện giờ của em, giống với tôi lúc đó vậy.” Uông Mộc Hiên rất bình tĩnh, còn bóp mặt cậu một cái, “Tôi chỉ muốn nói rằng, mấy trò vặt của em cho tới giờ không gạt được tôi đâu…”
Phương Nguyên siết chặt góc chăn, trái tim treo lơ lửng trên cao, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Mấy trò lừa bịp của cậu cho tới giờ không qua được mắt Uông Mộc Hiên.
Nếu như vậy, ban đầu, tất cả mọi chuyện bao gồm cả việc cậu có thuốc ức chế nhưng lại mặc kệ để mình xảy ra quan hệ thân mật với đối phương… Uông Mộc Hiên cũng biết hết sao?
Mặt Phương Nguyên lập tức trắng bệch, khó chịu không nói nên lời.
“Tôi không thích bị người ta thăm dò, ghét nhất bị người khác tính kế.” Uông Mộc Hiên nhìn sắc mặt Phương Nguyên ngày càng tệ đi, nhưng làm như không thấy tiếp tục nói, “Cho nên sau này em đừng nên giở mấy trò khôn vặt như vậy, tôi có thể nói rõ một chuyện với em…”
Phương Nguyên bị nắm cằm buộc phải đối mặt với hắn, ánh mắt Uông Mộc Hiên nóng rực không cho cậu tránh né.
“Anh thích em.”
Phương Nguyên run rẩy, không tin nổi há miệng ra: “A?”
“A cái gì mà a, có thế thôi mà bị dọa ngốc luôn rồi à.” Uông Mộc Hiên bật cười, “Chuyện hôm đó, anh tới quán cafe em làm thêm, vốn định hẹn em ra ngoài. Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó, chắc giờ anh đang theo đuổi em còn tỏ tình với em nữa kìa.”
Phương Nguyên sợ đến tắt tiếng, lại bị người ta hôn một cái lên môi.
“Mặc dù thằng ranh Uông Mộc Nhan kia rất phiền phức, nhưng nó lại để anh biết được em, anh vui lắm.” Uông Mộc Hiên ôm người vào lòng, “Muốn biết sao em lại yêu anh không?”
Lúc này Phương Nguyên mới tìm lại được giọng nói, bực bội chôn người trong lòng Uông Mộc Hiên nói chuyện.
“Vì sao ạ?”
“Bởi vì —“
Tên cún xấu xa cắn cắn tai cậu.
“Anh quyến rũ em đấy.”
Omega này đúng là đần chết mất thôi!
Nhưng lại làm hắn thích.
Phiền!
END
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đoản Văn
- Chó Dữ Nhà Họ Uông
- Chương 25-27 – END