Edit: Cháo
6.
“Với tình hình trước mắt thì thân thể Tiểu Phương không có vấn đề gì.”
Ngoài việc lần đầu ký hiệu làm hoocmon sinh lý của Omega tăng cao ra thì không có chỗ nào bất ổn cả.
Mà cũng khéo, bác sĩ khám bệnh hôm nay là chuyên gia từ tỉnh khác đến trao đổi học tập, ông nhậm chức vào đúng bệnh viện nhà họ Uông đầu tư, Uông Mộc Hiên hiện tại là người đứng đầu nhà họ Uông, có chút giao tình với trưởng khoa Đào chuyên nghiên cứu về sức khỏe của Omega.
Bởi vì có quen biết, nên nhân lúc Uông Mộc Hiên đi làm thủ tục, trưởng khoa Đào tranh thủ tán gẫu đôi câu với Omega.
“Cháu là bạn đời của cậu Uông đúng không.” Trưởng khoa Đào xinh đẹp tinh tế, khí chất vốn cao ngạo không với tới được cũng bị năm tháng tô điểm tôn lên sự ấm áp, ông mang theo nụ cười trên mặt, an ủi Omega trẻ tuổi trước mặt, “Mặc dù không có vấn đề gì khác, nhưng chú đề nghị các cháu mau quyết định sớm xem có nên uống thuốc tránh thai hay không đi.”
Trưởng khoa Đào nhấn mạnh: “Nhất là cháu, cháu mới hai mươi tuổi, đã chuẩn bị tinh thần làm cha chưa? Đừng nên vì một lần sơ ý mà khiến mình phải hối hận sau này.”
Omega lần đầu bị ký hiệu, Alpha mà tạo kết trong cơ thể Omega ấy thì tỷ lệ mang thai có thể lên tới hơn 90%.
Nếu không muốn chuyện này xảy ra, trong vòng 48 giờ tiếp theo phải được bác sĩ giúp đỡ cho uống thuốc chuyên dụng để điều chỉnh mức độ hoocmon của túi thai, khiến trứng đã thụ tinh không làm tổ được trong đó, như vậy sẽ không mang thai được.
“Cháu…”
Phương Nguyên hoảng sợ nhìn xung quanh, dáng vẻ không biết nên làm thế nào cho phải.
“Cho em ấy thuốc đi.”
Uông Mộc Hiên không biết về từ lúc nào quyết định thay cậu.
Bản thân còn chưa tự chăm sóc được, còn làm cha xấp nhỏ cái gì.
Ngu ngốc.
7.
Một Omega thanh tú đang ngồi trên ghế dài bên ngoài bệnh viện.
Cậu ngồi yên lặng, trên đùi còn đặt thuốc tránh thai khẩn cấp chuyên dành cho Omega.
Hộp đựng viên thuốc này vô cùng đặc biệt, bên trong chỉ có một viên thuốc duy nhất, rất thông dụng và được phổ biến rộng rãi trên phạm vi cả nước, cho nên chỉ cần nhìn qua thôi cũng làm người khác hiểu được Omega đáng thương này có lẽ đã gặp phải chuyện gì đó đáng sợ.
Nhưng Phương Nguyên không để ý đến đủ loại ánh nhìn xung quanh mình chút nào, cậu ngồi một lúc, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Uông Mộc Hiên đi lấy giấy báo cáo cuối cùng, bảo cậu chờ ở đây, còn nhấn mạnh, đến lúc hắn quay lại thì cậu phải uống xong viên thuốc này.
Phương Nguyên nhớ tới dáng vẻ hung dữ của Alpha kia mà bật cười.
Chẳng lẽ Uông Mộc Hiên không nghĩ tới cậu có thể vứt thuốc vào thùng rác sao?
Cậu nghĩ vậy, cất hộp thuốc vào túi xách của mình rồi lấy một hộp thuốc y đúc từ trong túi ra.
Điểm khác biệt duy nhất là hộp thuốc này trống không.
Thuốc trong đó đã vào bụng cậu một ngày trước, giờ đang phát huy tác dụng rồi.
Phương Nguyên sờ cái bụng bằng phẳng của mình, lộ ra chút tiếc nuối, nhưng biết mất rất nhanh.
Bọn họ sẽ có bé cưng, nhưng giờ còn quá sớm.
Người cậu yêu còn chưa yêu cậu đâu.
Cũng may, cậu chờ được.
8.
“Đừng có ngẩn ra đó nữa, mau uống thuốc đi.”
Uông Mộc Hiên đổi cốc nước ấm khác cho Omega đang ngồi bên giường, mặt chẳng tỏ vẻ gì.
“Muốn ăn gì, chút nữa tôi xuống tầng mua, em ngoan ngoãn ngồi trong phòng chờ đi.”
Kỳ sinh lý của Omega không chỉ có một ngày, bất cứ lúc nào Phương Nguyên cũng có thể phát tình lần nữa, cần có Alpha vỗ về, trong lúc rảnh rỗi Uông Mộc Hiên phải tranh thủ sắp xếp mọi việc. Omega mà phát tác kỳ sinh lý sẽ không thể tách khỏi Alpha đã ký hiệu mình, hắn cũng không thể giống con chuột túi bồng một người đi khắp nơi được.
“Anh…” Phương Nguyên do dự mở miệng, “Uông đại ca, anh không muốn có bé cưng với em sao?”
Omega mới bị ký hiệu nhạy cảm vô cùng, lời nói lúc chiều ở bệnh viện của Uông Mộc Hiên làm cậu buồn lắm, Phương Nguyên đan các ngón tay vào với nhau, dáng vẻ tủi thân bối rối.
“Thế mới nói Omega các em đúng là khó chiều mà.” Uông Mộc Hiên nghe vậy lắc đầu, “Thuốc này nhất định phải uống.”
Uông Mộc Hiên dứt điểm.
“Mặc dù chúng ta đã kết hôn rồi, đúng là đã có danh có phận. Nhưng ai biết em và tôi có thể sống chung với nhau được hay không? Em cũng thấy đấy, tính tình tôi chính là như thế này, không phải kiểu người mà Omega các em thích, làm không tốt thì chưa tới hai ngày sẽ đòi ly hôn ngay.” Quả thật Uông Mộc Hiên chẳng nói được câu nào dễ nghe cả, hắn lấy viên thuốc ra đưa tới, “Nếu không có nền tảng tình cảm, thì đừng tạo ra sinh mạng làm gì, ly hôn rồi lại bảo không có trách nhiệm với con cái… Đúng rồi, ở bên ngoài tôi sẽ nói em đang mang thai.”
Phương Nguyên mờ mịt: “Tại sao ạ?”
Uông Mộc Hiên liếc cậu một cái, không khỏi than thở: “Omega từng có tiền sử sinh non mà ly hôn, có thể giành được phần trăm phân chia tài sản cao hơn… Em là sinh viên còn gì?”
Sao chẳng có hiểu biết gì thế.
Đúng là càng nhìn càng thấy ngốc.