Chương 9: Tôi chính là phế vật (tự tin)

Thẩm Dật Trần dường như đã chọn sẵn chỗ ăn, không cần gọi tài xế, anh tự lái xe đi thẳng.

Thẩm Nguyệt ngồi ghế phụ, mãi vẫn chưa thể tin nổi.

Đây là ghế phụ của anh trai cô, kiếp trước cô không chỉ chưa từng ngồi mà thậm chí còn chưa có cơ hội thấy! Kiếp này đúng là kỳ diệu, phải chăng ông trời sắp xếp cho cô trải nghiệm mọi thứ trước khi... đi tù để cô không hối tiếc?

Thẩm Nguyệt ngộ ra. Cô quyết định từ nay sẽ sống như mỗi ngày là ngày cuối cùng, tận hưởng hết mình.

Thẩm Dật Trần đang dừng đèn đỏ, quay đầu lại thấy vẻ mặt kiên định của em gái, trong lòng khó hiểu.

Thẩm Dật Trần: “?”

Sao lại có cái vẻ mặt đó?

Có phải là đang nghĩ đến Thượng Quân Vũ? Định lén đi gặp cậu ta chăng? Không được, con gái nhà họ Thẩm không thể để lợn xơi được.

Thẩm Dật Trần quyết định hôm nay nhất định phải dẫn Thẩm Nguyệt đi chơi đến tối muộn, không để cô có cơ hội gặp Thượng Quân Vũ

Hai người đến nhà hàng “Tụ Phúc Lâu,” ăn hết những món Thẩm Nguyệt thích, sau đó anh dẫn cô đi mua sắm ở trung tâm thương mại của nhà họ Thẩm.

Vừa vào trung tâm, hai anh em đã được quản lý đón vào phòng VIP. Một lát sau, một nhóm cô gái có dáng người tương tự Thẩm Nguyệt bắt đầu diện những bộ đồ khác nhau, đi qua trước mặt cô.

Thẩm Nguyệt: “?”

Cô hiểu quá rõ trò này. Chẳng qua là cách dụ cô mua quần áo thôi.

Nhớ lại kiếp trước, mãi đến khi lên đại học, bố mẹ mới bảo cô có thể mua sắm như vậy. Trước đó, tiền tiêu vặt của cô được kiểm soát chặt chẽ, không được tự do dùng tiền, khiến cô luôn nghĩ mình chỉ là con gái nhà bình thường, có chút ít tiền.

“Thẩm Nguyệt, em xem thích bộ nào thì chọn.”

Thẩm Nguyệt ngẫm lại số tiền tiêu vặt hiện tại và giá trung bình của quần áo trong cửa hàng, rồi băn khoăn hỏi: “Có bảng giá cụ thể không ạ?”

Thẩm Dật Trần ngớ người. Nhà họ Thẩm xưa nay mua đồ chỉ có thích hay không, hễ thích là mua, chẳng quan tâm đến giá cả. Sao Thẩm Nguyệt lại hỏi vậy?

Trong thoáng chốc, anh chợt nhớ đến quy tắc lâu đời của nhà họ Thẩm: trước khi thành niên, tiền tiêu vặt mỗi tháng không được vượt quá mười nghìn tệ.

Nhưng theo anh biết, mấy đứa em khác đều có cách kiếm thêm tiền tiêu vặt gấp số tiền này rất nhiều lần. Năm đó anh ở tuổi Thẩm Nguyệt cũng có thể dễ dàng kiếm tiền từ thị trường chứng khoán. Chỉ riêng Thẩm Nguyệt...

[Em chỉ hứng thú với việc ngủ thôi.]

Câu nói này của Thẩm Nguyệt lại vang lên trong đầu anh, khiến anh thở dài ngao ngán.

Người ta nói con trai phải nuôi khổ, con gái phải nuôi sang, nhưng có vẻ nhà họ Thẩm đã sai ở đâu đó rồi.

“Thích cái nào thì chọn, anh trả tiền.” Giọng điệu của Thẩm Dật Trần trầm ổn, mang dáng dấp của một tổng tài bá đạo.

Nếu không phải bên cạnh anh giờ chỉ có cô bé 12 tuổi, có lẽ ngày mai tin đồn “cậu cả hào môn vì yêu mà vung tiền như rác” sẽ lan khắp nơi.

Thẩm Nguyệt chính là chờ câu này! Giờ không thể tiêu tiền bừa bãi, phải tiết kiệm để sau này... vào tù còn có mà tiêu! Cô cần dành dụm chút ít vốn liếng.

Còn vì sao Thẩm Nguyệt lại chắc chắn mình sẽ vào tù... Tạm thời cô chưa nhớ ra.

Ký ức của cô dường như vẫn chưa rõ ràng hoàn toàn, nhưng mơ hồ có cảm giác như vậy.

Theo trí nhớ của cô thì trong tù có một chị đại che chở cho cô, còn có cả một anh chàng đẹp trai. Vào tù có khi cũng không tệ.

“Cảm ơn anh cả!” Thẩm Nguyệt cười tươi rạng rỡ, mắt híp lại trông vô cùng đáng yêu, khác hẳn cô bé trước đây cứ thấy Thẩm Dật Trần là trốn.

Thẩm Dật Trần cũng hơi ngỡ ngàng. Mười mấy ngày trước, anh không ngờ rằng có thể gần gũi với đứa em gái xa lạ này như thế.

“Ừ, thích gì thì cứ nói.”

“Vâng!” Thẩm Nguyệt trả lời rất hăng hái, nhưng sau khi dạo một vòng, cô chỉ chọn một chiếc váy trắng đơn giản.

Kiểu dáng không có gì sai sót, nhưng Thẩm Dật Trần lại thấy nó quá nhạt nhòa.

“Anh cả, em chọn xong rồi.”

“Chỉ một chiếc thôi à?”

“Vâng! Em thích cái này! Một cái là đủ rồi.”

Thẩm Dật Trần nhíu mày. Nhà họ Thẩm mua quần áo thì làm gì có chuyện chỉ mua một cái, “Ít quá.”

Thẩm Nguyệt có chút ngại ngùng. Từ khi biết mình không phải con ruột nhà họ Thẩm, cô cảm thấy ngại khi tiêu tiền, vô thức không dám mua nhiều.

Nhưng cô không thể nói sự thật với Thẩm Dật Trần. Nhớ lại chiêu thức chị đại trong tù dạy để tránh bị phát hiện khi nói dối, cô bèn kéo tay anh trai nũng nịu: “Không ít đâu! Lần sau chúng ta còn có thể đi mua nữa mà.”

Thẩm Dật Trần vốn định mua thêm vài cái nữa, nhưng nghe xong, anh lập tức ngừng lại, bừng tỉnh hiểu ra ý đồ của Thẩm Nguyệt. Cô bé này muốn sau này có thêm cơ hội đi mua sắm cùng anh.

Cô thật biết cách tính toán. Mỗi ngày anh phải quản lý một tập đoàn khổng lồ, giám sát các hợp đồng trị giá hàng tỷ, làm gì có thời gian thường xuyên đi mua sắm với cô. Đúng là cho chút mặt mũi rồi lại làm tới...

Tuy nhiên, nhìn Thẩm Nguyệt hiện tại, cô sống động hơn nhiều so với dáng vẻ nằm dài lười nhác lúc trước.

“Vậy lần sau mua nhiều một chút.”

Thẩm Nguyệt thấy anh cả đã nhượng bộ, cười hì hì trong bụng. Chị đại trong tù đúng là tài giỏi, dạy cho cô những chiêu thật hữu ích.

Cô phải tìm cơ hội ghi chép lại toàn bộ những gì chị đại đã dạy trong ký ức!

Quản lý bán hàng đứng bên cạnh nhận ra Thẩm Dật Trần. Ban đầu nghĩ đây là đơn hàng lớn, cô ta đã bỏ tiền túi thuê người mẫu, còn đưa hết các mẫu trang phục ra cho khách chọn, ai ngờ cuối cùng chỉ bán được một chiếc váy trắng bình thường?

Cô ta không thể để mất danh tiếng như vậy. Phải lấy lại chi phí cho người mẫu.

Nghĩ vậy, quản lý bán hàng tiến lại gần, giữ khoảng cách đủ thoải mái và mỉm cười đề xuất: “Quý cô thật có mắt nhìn! Đây là mẫu mới nhất mùa này, trong thành phố chỉ có duy nhất ở cửa hàng chúng tôi. Thiết kế của chiếc váy này rất đơn giản nhưng lại tinh tế, các đường cắt may tỉ mỉ, mỗi chi tiết đều có thể tách ra ghép lại nếu kết hợp với phụ kiện khác sẽ tạo ra nhiều phong cách khác nhau. Cô có muốn tôi giới thiệu chi tiết hơn không?”

Một tràng dài được nói ra bằng giọng nhẹ nhàng và êm ái, khiến Thẩm Nguyệt nghe mà ngơ ngác. Trời ơi, chị này đẹp quá, khí chất quá, giọng nói hay đến mức nếu có tiền, cô sẽ gật đầu mua ngay. Nhưng khổ nỗi cô không có tiền, nên đành từ chối.

Ở trong tù, Thẩm Nguyệt đã học được cách từ chối khéo léo những điều không hợp lý, nếu không sẽ dễ gặp rắc rối. Cô đã trở nên rất giỏi trong việc từ chối mà không áy náy.

Thẩm Nguyệt định từ chối thì Thẩm Dật Trần đã lên tiếng trước: “Lấy xem thử.”

Quản lý bán hàng lập tức tươi cười rạng rỡ hơn, vỗ tay ra hiệu, một loạt hộp nhung sang trọng đựng phụ kiện được bày ra trước mặt Thẩm Nguyệt.

“Chiếc nơ cài cổ này được đính kim cương hồng tự nhiên, có thể thắt gọn phần cổ áo. Khi kết hợp với dây cột tay này, chiếc váy vốn thanh lịch sẽ trở nên tinh tế hơn.”

Quản lý vừa giới thiệu vừa lấy một người mẫu mặc chiếc váy trắng ra và thực hiện phối đồ ngay trước mắt Thẩm Nguyệt.

Phải công nhận, sau khi thêm phụ kiện, chiếc váy đơn giản ban đầu bỗng trở nên nổi bật hẳn. Nhưng Thẩm Nguyệt không thấy hứng thú, quá rườm rà, hết nơ rồi lại đến dây cột, cô chỉ muốn mặc đồ đơn giản.

Cô vừa định từ chối thì Thẩm Dật Trần lại lên tiếng trước: “Gói lại.”

“Chuẩn bị cái mới cho ngài Thẩm.” Nghe đến từ “gói lại”, ánh mắt của người quản lý cong lên như vầng trăng. Nhưng cô không dừng lại mà tiếp tục giới thiệu thêm các phụ kiện khác.

“Còn đây là thắt lưng phong cách punk, tạo nên sự tương phản tinh tế với nét dịu dàng của trang phục. Kết hợp với đôi giày bốt này sẽ tạo nên một diện mạo rất cá tính.”

Thẩm Dật Trần: “Gói lại.”

“Chiếc túi này rất hợp với cô bé...”

Thẩm Dật Trần: “Gói lại.”

“Cái vòng cổ này…”

Thẩm Dật Trần: “Gói lại.”

“Chiếc váy này kết hợp với phụ kiện vừa rồi cũng rất tuyệt…”

Thẩm Dật Trần: “Gói lại.”

“Cái này…”

“Gói lại.”

Thẩm Nguyệt chỉ biết tròn mắt ngạc nhiên, không thể chen nổi câu nào. Cô chỉ nghe quản lý thao thao bất tuyệt giới thiệu, còn Thẩm Dật Trần thì chỉ đáp một câu: “Gói lại.”

Thẩm Nguyệt nhìn mà choáng váng. Ban đầu anh chỉ định mua phụ kiện, sau đó là mua thêm đồ để phối với phụ kiện, cuối cùng anh mua cả tá đồ, từ túi xách đến quần áo.

Giờ đây, cô có một định nghĩa mới về sức mua của đàn ông. Ai bảo đàn ông thua kém phụ nữ!

Đến khi tỉnh lại, cô vội vàng lên tiếng ngăn anh: “Anh cả! Thật sự đủ rồi, đừng mua nữa.”

Thẩm Dật Trần tự động diễn giải câu nói của cô: “Anh à, anh mua nhiều thế này là không định đi với em nữa sao? Em chỉ muốn anh đi cùng, không cần đồ!”

Cậu cả vốn chỉ cuồng công việc này đột nhiên cảm thấy có cô em gái bám mình cũng không tệ.

Anh dịu giọng: “Được, lần sau mua thêm.”

Thẩm Nguyệt tự dưng thấy hơi lo lắng. Anh cả đã không mắng cô mấy ngày nay rồi, cô cảm thấy hơi khó chịu, nên lập tức nhớ về anh cả đáng sợ trong trí nhớ.

Cảm ơn, an tâm hơn rồi.

Sau khi mua quần áo xong, tiếp đến là mua điện thoại. Lần này Thẩm Dật Trần không để Thẩm Nguyệt chọn nữa, mà đưa cô đến cửa hàng, chỉ cần đưa thẻ là nhân viên mang ra một chiếc hộp tinh tế, kể cả thẻ sim cũng đã chuẩn bị sẵn.

Anh nhìn qua điện thoại hai lượt, rồi đưa cho cô: “Đây là điện thoại mới của em, số điện thoại mới cũng đã cài sẵn, lưu tên Thẩm Nguyệt. Từ giờ, em chỉ đưa số này cho những người em tin tưởng, hiểu chưa?”

Thẩm Nguyệt gật đầu: “Vâng, anh cả.”

Quần áo sau khi đóng gói sẽ được gửi thẳng về nhà họ Thẩm. Sau đó, Thẩm Dật Trần hỏi cô có muốn đi đâu chơi nữa không.

Thẩm Nguyệt sau khi ăn xong rõ ràng cái gì cũng không làm mà vẫn cảm thấy rất mệt mỏi, nên nói muốn về nhà nằm nghỉ.

Nghe từ “nằm”, Thẩm Dật Trần bất giác cau mày. Theo quan niệm giáo dục của nhà họ Thẩm, không có mục tiêu, không có ý chí phấn đấu, chỉ thích nằm ì ra thì chẳng khác nào phế vật.

Nhiều gia đình giàu có thường cưng chiều con cái, đặc biệt là con gái, coi chúng như công chúa, không cần làm gì vẫn có mọi thứ. Nhưng nhà họ Thẩm thì không như vậy, mọi thứ đều phải do tự mình giành lấy. Nhà họ chỉ nuôi con đến 22 tuổi.

Dù Thẩm Nguyệt là con gái duy nhất của gia đình, cũng không ngoại lệ.

Thẩm Dật Trần, cậu cả nhà họ Thẩm, hiện tại đang nắm giữ 40% cổ phần nhà họ Thẩm. Đây là phần anh nhận được sau khi vượt qua bài kiểm tra kế thừa. Trừ phần của các chi khác nhà họ Thẩm, còn 30% cổ phần sẽ do bố mẹ phân chia dựa trên thành tích của các anh em.

Ví dụ, em hai hiện đang là ngôi sao hàng đầu trong showbiz, nhưng vẫn chưa đạt được kỳ vọng của bố, nên chưa được chia cổ phần.

Em ba thì đã đạt yêu cầu, nhưng do tính chất công việc nên không thể sở hữu cổ phần.

Em tư, chỉ cần hoàn thành công trình nghiên cứu của mình, việc nhận cổ phần sẽ không còn là vấn đề.

Em út thông minh nhất, khỏi phải lo.

Chỉ riêng Thẩm Nguyệt, khiến Thẩm Dật Trần thấy rất lo lắng.

Cô em gái này, nếu không dạy dỗ đàng hoàng, rất có thể sẽ trở thành người duy nhất trong nhà lang thang ngoài đường. Mà anh dám chắc, ngay cả khi Thẩm Nguyệt ra đường, cô cũng chỉ làm mỗi việc là nằm đó.

Chuyện ở trường vẫn còn cần giải quyết. Giờ mà để Thẩm Nguyệt quay lại trường quá nguy hiểm. Nhưng nếu cứ để nó nằm ở nhà, anh không chịu nổi.

Người nhà họ Thẩm luôn đi theo con đường đế vương, tự dựa vào năng lực để kế thừa gia sản và khai phá tương lai, tuyệt đối không thể có kẻ ăn không ngồi rồi, dù đó có là em gái cũng không được.

Có lẽ phải bắt đầu từ việc chỉnh đốn tư tưởng.

Bố mẹ dạy không được, thì để anh.

Tối hôm đó, có người đang vắt óc suy nghĩ trăm cách trả thù nhà họ Thượng. Có người suy tư suốt đêm làm sao để chỉnh đốn tư tưởng ăn bám của em gái. Và có người hớn hở nằm trên giường đọc truyện, hoàn toàn không ý thức được rằng ước muốn giản dị và thành thật của cô sắp đẩy cô vào con đường nỗ lực không lối thoát.



“Em? Đi quay show? Tại sao?” Thẩm Nguyệt đang nằm trên giường ngày thứ ba, thì nhận được một tin xấu.

Thẩm Dật Trần vừa đưa khăn lau miệng cho cô, vừa thản nhiên nói: “Sợ em nằm mãi ở nhà chán, nên anh tìm chút việc cho em làm.”

Thẩm Nguyệt đáp rất nhanh: “Em không chán.”

Anh không thèm nghe, tiếp tục nói: “Anh hai em sẽ tham gia cùng, nếu có câu hỏi không muốn trả lời thì im lặng.”

Thẩm Nguyệt ỉu xìu: “Có thể…”

“Không thể.”

Hai chữ “không đi” còn chưa kịp nói ra đã bị Thẩm Dật Trần chặn họng.

Thẩm Nguyệt cố suy nghĩ thật nhanh để tìm lý do tiếp tục nằm: “Nhưng đi show là phải nói chuyện, mà em đang không thể nói mà…”

Thẩm Dật Trần vẫn bình tĩnh: “Sớm muộn gì em cũng phải đi học lại, không thể mãi không nói. Lên chương trình, khi nào em thấy thích hợp thì mở lòng, còn lại anh lo.”

Thẩm Nguyệt còn định nói thêm gì đó, nhưng anh trai đã đứng dậy: “Sáng mai 10 giờ, tổ chương trình sẽ đến quay clip xuất phát. Em tự mình chuẩn bị hành lý, rồi cùng họ đi thành phố Giang. Chương trình sẽ phát sóng trực tiếp, em tự chú ý.”

Nói đến nước này, Thẩm Nguyệt biết mình không thể trốn được nữa.

Đáng ghét!

Đợi Thẩm Dật Trần đi rồi, cô mới nhớ ra mình quên hỏi chương trình tên gì.

Nhưng, nếu anh hai cũng tham gia thì chắc sẽ dễ tìm.

Trong ký ức, anh hai cuối cùng trở thành ảnh đế, lập công ty giải trí, là người đứng đầu chuỗi thức ăn của giới showbiz. Hiện tại, anh ấy chưa lợi hại đến vậy, nhưng cũng rất nổi tiếng rồi.

Là ngôi sao hạng A, sự nghiệp đang lên, có vài scandal vô hại, không có tai tiếng.

À, tìm được rồi.

Thẩm Song Ý sẽ tham gia chương trình thực tế “Con đường nỗ lực dẫn đến thành công” cùng em gái 12 tuổi.

Thẩm Nguyệt tìm kiếm về chương trình này, là show thực tế mới ra mắt gần đây. Cô là một trong những khách mời đầu tiên.

Nội dung chính của show khá đơn giản: Cho các “cậu ấm, cô chiêu” hiểu rằng, dù có sinh ra ở đỉnh cao cũng phải cố gắng.

Thẩm Nguyệt: “?”

Cô nỗ lực làm gì? Nỗ lực vào tù à?