Chương 2: Còn có loại chuyện tốt này

Thẩm Nguyệt chuẩn bị xuống xe, chân đã duỗi ra nửa lại thu về.

“Chú Trương, còn chưa tới trường mà.”

Chú Trương bất đắc dĩ, “Ông chủ không cho đưa tới cổng trường.”

Thẩm Nguyệt vì thế trực tiếp nằm dài ở ghế sau, như muốn nói "Chú không đưa cháu tới cửa cháu sẽ không đi học."

Chú Trương khuyên nhủ một hồi không xong, đành phải xin chỉ thị của ông Thẩm lần nữa. Đáp án nhận được là bác sĩ đã kiểm tra cơ thể Thẩm Nguyệt không có vấn đề gì, nếu cô giận dỗi, thì trực tiếp bế cô đến trường giao cho giáo viên.

Chú Trương thở dài, chú thấy phương pháp này không hay lắm, nhưng lời của ông chủ chú không dám cãi, chỉ đành chấp nhận số phận, đi tới ghế sau bế Thẩm Nguyệt đang nằm dài lên lưng mình.

Áo cơm cha mẹ là trên hết.

Tiểu Nguyệt Nguyệt, xin lỗi.

Thẩm Nguyệt từ từ nhận ra điều gì đang xảy ra, cô không thấy khó chịu, thậm chí còn thấy rất thoải mái.

Tóm lại, chỉ cần không phải động đậy, là cô đã cảm thấy hạnh phúc.

Đây không phải cô lười, mà cô đang tích góp sức lực cho lao động cải tạo.

Tự tìm cho mình một “lý do chính đáng,” Thẩm Nguyệt tiếp tục nằm dài trên lưng chú Trương, thậm chí vì ngáp một cái mà không cẩn thận nhìn thấy quán trà sáng đối diện, ồn ào đòi ăn, “Cháu muốn ăn cái kia!”

Chú Trương vẻ mặt bất đắc dĩ, con Thẩm gia luôn không được phép ăn đồ bên ngoài, chú làm sao dám tùy tiện mua, chỉ có thể tiếp tục từ chối, “Không được.”

Thẩm Nguyệt không bỏ cuộc, “Tại sao không!”

Bởi vì cha mẹ cháu không cho phép, sao lại làm khó một người làm công như chú!

Nhưng chú Trương không dám nói thật, chú sợ trẻ con miệng nhanh, nói lung tung sẽ khiến chú mất việc, chỉ đành nghiêm trang nói dối, “Không phải không mua cho cháu, mà là chú không có tiền.”

Thẩm Nguyệt có ký ức lập tức cảm thông, cô hiểu nỗi khổ không có tiền.

Đến mức phải tính toán tỉ mỉ từng đồng mua một viên kẹo gấu nhỏ.

Thiên kim giả sao phải làm khó người lao động, cô thật sự quá đáng, dám ăn tiền mồ hôi nước mắt của người làm công, cảm giác như trong tù đói quá phải cướp cơm tử tù của người khác ăn vậy.

Đau, đau quá.

Giờ khắc này, chú Trương trong mắt Thẩm Nguyệt không còn là một người làm công bình thường, mà là chiến hữu cách mạng của cô!

Chiến hữu thấy chiến hữu, hai mắt rưng rưng.

Chú Trương lại hốt hoảng, cảm thấy không ổn, không xong, tiểu tổ tông này chắc không định khóc chứ, giữa đường khóc thì không hay, phải nhanh chóng đưa cô tới trường.

Chú Trương bày tư thế chạy nước rút 500 mét, chuẩn bị thừa lúc Thẩm Nguyệt không chú ý ném cô tới cổng trường, thì Thẩm Nguyệt mắt đẫm lệ nói, “Chú Trương, cháu xin lỗi, cháu không nên tùy hứng, chú đừng buồn.”

Chú Trương dừng lại ngay lập tức.

A... thực ra chú cũng không quá buồn, chỉ sợ bị ông Thẩm mắng và trừ tiền.

Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt chân thành xin lỗi của Thẩm Nguyệt, chú Trương đột nhiên cảm thấy mình không chỉ không mua trà sáng cho cô bé, mà còn lừa gạt cô đến mức khiến cô khóc, thật đúng là súc sinh.

Thẩm Nguyệt không biết, câu xin lỗi của cô khiến chú Trương mỗi khi tỉnh giấc nửa đêm đều cảm thấy áy náy vạn phần.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, chú Trương mở miệng, “Lần sau, chú nhất định mua cho cháu.”

Ý chú là chờ lần sau cắt đuôi được vệ sĩ rồi ăn.

Nhưng Thẩm Nguyệt hiểu lầm ý chú Trương, chỉ nghĩ chú qua loa như thường, vì vậy cô cũng lễ phép đáp lại qua loa, “Vâng!”

Lúc này, bạn học của Thẩm Nguyệt là Trương Bằng vừa đi ngang qua, tình cờ nghe được cuộc đối thoại.

Trong lòng cậu ta rất sốc với phát hiện của mình, Thẩm Nguyệt... nhà cậu ấy ngay cả trà sáng cũng không mua nổi? Nói cách khác cha mẹ Thẩm Nguyệt nghèo kiết xác?! Bình thường thấy Thẩm Nguyệt dùng đồ không tệ, không ngờ...

12 tuổi, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng là tuổi bộc phát mọi xúc động, ít suy nghĩ hậu quả nhất.

Người bạn học nghe được “bí mật,” vội vàng chạy trước Thẩm Nguyệt, không kìm được muốn chia sẻ chuyện này với cả lớp trước khi cô vào lớp.

“Mọi người đoán xem tôi vừa nghe thấy gì? Mọi người tuyệt đối không thể tưởng tượng, Thẩm Nguyệt là một kẻ lừa đảo!”

Vừa dứt lời, các bạn học đang làm việc của mình đều đồng loạt nhìn qua.

“Thẩm Nguyệt là kẻ lừa đảo?”

“Chuyện gì vậy?”

“Mày mới sáng sớm đã mơ ngủ à? Nói Thẩm Nguyệt nào?”

“Là Thẩm Nguyệt lớp mình à?”

Trương Bằng vỗ bàn, cầm lấy miếng lau bảng định kể rõ, nhưng nhớ ra giờ vào học không còn bao lâu, nên nói nhanh, “Hôm nay trên đường đến trường, tôi nghe thấy Thẩm Nguyệt nói chuyện với chú cô ta, nhà họ thậm chí không mua nổi trà sáng! Chú cô ta còn nói, ‘là chú vô dụng, thật sự không có tiền,’ sau đó Thẩm Nguyệt bắt đầu xin lỗi.”

“Thẩm Nguyệt không phải lớn lên cùng Thượng Quân Vũ sao? Tôi luôn nghĩ nhà họ dù không bằng Thượng gia cũng không kém quá nhiều...”

“Nhưng đồ Thẩm Nguyệt dùng thường rất đắt.”

“Chắc là hàng giả, nếu trà sáng còn không mua nổi, cô ta không thể dùng đồ thật được.”

“Có thể là trộm không?”

“Ôi thật kinh tởm, Thẩm Nguyệt sao phải như vậy, trộm đồ để giả vờ giàu à?”

“Woa, nghĩ tới trước kia cô ta còn mời tôi ăn, tôi buồn cười quá, cô ta lấy đâu ra tiền?”

“Tiền bẩn chứ đâu.”

“Vậy chúng ta có nên báo cảnh sát không?”

Ba người cùng nói một lời, dù ban đầu việc trộm đồ chỉ là giả định, nhưng khi nhiều người nói vậy, liền trở thành sự thật.

Nhất là với Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt ngày nào cũng đi học cùng Thượng Quân Vũ, Thẩm Nguyệt biết đánh đàn biết nhảy múa, Thẩm Nguyệt vì ngoại hình ngọt ngào và tính cách tốt nên có rất nhiều người ủng hộ.

Một người như vậy, lại là kẻ lừa đảo, thậm chí là kẻ trộm, thật thú vị.

Niềm vui của con người đôi khi được xây dựng trên nỗi đau của người khác, đặc biệt là hạ thấp người ưu tú, như thể làm vậy khiến thất bại của họ ít đáng buồn hơn.

Vì vậy, khi Thẩm Nguyệt lề mề vào lớp, liền phát hiện ánh mắt mọi người nhìn cô đã khác.

Thẩm Nguyệt khó mà diễn tả cảm giác từ những ánh mắt đó, cô chỉ biết nếu trong tù, những người có ánh mắt này chắc chắn không sống qua ngày mai.

Thẩm Nguyệt không để ý, trực tiếp đi tới chỗ ngồi dưới ánh mắt mọi người, định ngồi xuống thì phát hiện ghế của mình ướt đẫm, cả bàn vốn sạch sẽ cũng đầy graffiti, và chữ viết dày đặc.

Lừa đảo.

Đồ khốn.

Ghê quá.

Phù phiếm.

Tên trộm.



Đây là những từ ngữ tương đối văn nhã, còn có những từ khác như lẳиɠ ɭơ và những lời lẽ xúc phạm khác.

Thẩm Nguyệt cẩn thận quan sát, cảm thấy hạnh phúc tới quá đột ngột, không dám chắc chắn, liền nhìn người bên cạnh hỏi, “Đây là bàn của tôi?”

Người bên cạnh không trả lời, không biết ai nói một câu, “Đó chính là bàn của cô, cô với bàn rất xứng đôi, ha ha ha ha ha.”

Lần này Thẩm Nguyệt hiểu rồi, cô bị bạo lực học đường.

Không ngờ chuyện này lại xảy ra với mình, tuy không biết nguyên nhân, nhưng cô có thể về nhà để nằm rồi, hơn nữa còn có lý do chính đáng.

“Này, Thẩm Nguyệt, cô không ngồi à?”

“Công chúa cao quý làm sao có thể ngồi ghế có keo.”

Thẩm Nguyệt làm ngơ, bình tĩnh lấy điện thoại từ túi ra gọi cho chú Trương.

Để cảm xúc mình chân thật hơn, Thẩm Nguyệt thậm chí tự véo đùi mình một cái, khiến mình đau đến phát khóc.

“Chú Trương... cháu... cháu không muốn đi học.” Giọng trẻ con run rẩy, dù đã cố ý kiểm soát, chú Trương vẫn nghe ra sự yếu đuối và khổ sở trong lời nói của Thẩm Nguyệt.

Chú trực tiếp quay xe về hướng trường học, dịu dàng an ủi, “Đừng sợ, chú tới ngay đây.”

Sau khi cúp máy của Thẩm Nguyệt, chú Trương do dự một lát, rồi gọi cho trợ lý của Thẩm Dật Trần.

Bên kia, sau khi Thẩm Nguyệt cúp máy, vẻ mặt đáng thương biến mất, cô vừa cọ mấy chữ trên bàn, vừa lục lọi trí nhớ trong đầu.

Ừm, theo lý thì hôm nay không phải bị vu oan lấy đồ của người khác sao, sao trên bàn lại có chữ.

Ký ức trong đầu dường như không chính xác.

Không biết vì sao, dù Thẩm Nguyệt tự nói vậy, nhưng trong lòng cô chưa từng nghi ngờ một điều.

Đó chính là điểm đến cuối cùng của cô chắc chắn là nhà tù.