Chương 16: Tiếp tục (H+)

Lúc trước bất cứ chuyện gì, Vu Thế Châu đều thuận theo Hứa Duy, chỉ có ở trên giường, đôi khi cũng muốn thuận theo.

Nhưng thân thể không có cách nào ngừng lại, một khi anh hưng phấn, không có cách nào khống chế bản thân.

Dã thú trong người đều bị thả ra, ngay cả anh cũng không có cách nào đối phó với phía dưới.

Anh hung hăng ra vào, côn ŧᏂịŧ nhanh chóng chạm vào điểm G, một tầng mồ hôi không ngừng chảy ra.

Đôi mắt tràn ngập du͙© vọиɠ, cắn chặt hàm răng, phát ra tiếng rên trầm thấp .

Chau mày, mồ hôi trên trán từng giọt, từng giọt, hung hăng nện ở trên hai bầu ngực trắng nõn.

Gắt gao ghìm chặt mông, đem người mình ép xuống.

Côn ŧᏂịŧ bị hoa huyệt ấm áp bao chặt, dịch ái dinh dính thuận theo côn ŧᏂịŧ trào ra bên ngoài.

Khi tiến vào lông mao của hai người không ngừng cọ sát, hòa lẫn với dịch ái, nơi riêng tư kết hợp rất khăng khít.

Anh gian nan tiến vào, nhưng càng gian nan , côn ŧᏂịŧ càng ngang ngược muốn tiến vào.

Phía trên côn ŧᏂịŧ nổi đầy gân xanh, bị hoa huyệt quấn chặt lấy cùng nhau dây dưa.

Khi hung hăng đi vào, sẽ bị miệng tử ©υиɠ chật hẹp hút chặt, toàn bộ đầu quy đều bị nơi mềm mại bao vây.

Vô số cái miệng nhỏ mơn trớn côn ŧᏂịŧ, xương cụt truyền tới kɧoáı ©ảʍ tê dại. Vu Thế Châu đặt Hứa Duy lên người, hai tay nhẹ nhàng mơn trớn.

Côn ŧᏂịŧ dựng thẳng đứng lên, nặng nề tiến vào tử ©υиɠ, thời gian làʍ t̠ìиɦ kéo dài rất lâu, nhưng côn ŧᏂịŧ vẫn như cũ cứng như sắt.

Hứa Duy cắn chặt bờ môi trắng bệch, mày nhíu chặt, hai tay vô lực khoát lên trên người hắn.

Nơi riêng tư kɧoáı ©ảʍ truyền tới, côn ŧᏂịŧ phá tan tầng tầng lớp lớp vọt thẳng vào nơi sâu nhất, bên trong nóng như lửa đốt.

Đau đớn dần thay thế kɧoáı ©ảʍ, khi bị anh chạm vào rất là đau, tiếng khóc càng lớn hơn.

Sức lực của Vu Thế Châu rất kinh người , mệt liền đem cô đặt ở trên sô pha, gác một chân cô lên khủyu tay anh.

Một chân khác vẫn quấn chặt eo anh, Vu Thế Châu nhấn eo, côn ŧᏂịŧ hung hăng tiến vào.

Bụng bằng phẳng, non mịn của Hứa Duy khi bị anh tiến vào sẽ nhô lên hình dáng của côn ŧᏂịŧ, sau khi rời đi thì lại biến mất.

Vu Thế Châu vừa thở dốc, vừa kéo tay cô đè ở nơi đó, hai người cùng nhau cảm thụ quá trình côn ŧᏂịŧ tiến vào bên trong hoa huyệt.

Vốn dĩ côn ŧᏂịŧ to lớn đã rất khó tiến vào bên trong hoa huyệt, hơn nữa còn bị đè ép như vậy, Hứa Duy khó chịu rêи ɾỉ kèm theo tiếng nức nở.

Trong phòng tràn ngập hơi thở da^ʍ mị, Vu Thế Châu hung hăng giữ chặt vai Hứa Duy , hung hăng ra vào.

Côn ŧᏂịŧ lại lần nữa chạm vào miệng tử ©υиɠ, anh cực kỳ thoải mái phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp, đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ không thừa giọt nào bắn cho cô.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng trực tiếp được bắn vào như vậy, phun thẳng vào thành tử ©υиɠ mẫn cảm.

Ý thức Hứa Duy dần trở nên mơ màng gắt gao nắm chặt cánh tay Vu Thế Châu , giống như cá cận kề cái chết không ngừng há to miệng thở dốc.

Làn da mẫn cảm, bình thường chỉ cần chạm nhẹ, cũng khiến trên người xanh tím một mảng.

Giờ khắc này bị Vu Thế Châu gắt gao ghìm chặt, lại hung hăng làʍ t̠ìиɦ hơn một tiếng, cả người run rẩy.

Trên người đều là dấu hôn, ngay cả ngón tay đều là dấu vết anh gặm cắn, phía dưới hỗn loạn.

Nơi riêng tư vừa sưng vừa đỏ, một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng không ngừng trào ra bên ngoài, hòa lẫn dịch ái, rất da^ʍ mị.

Cổ họng Hứa Duy khô khốc, thỉnh thoảng cả người còn run lên, kí©ɧ ŧìиɧ còn chưa đi qua.

Vu Thế Châu đau lòng hôn lên khóe môi cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Hứa Duy vốn muốn đẩy anh ra, nhưng tay vô lực, chỉ có thể để mặc cho anh ôm vào trong phòng tắm.

Từ phòng tắm ra ngoài, Vu Thế Châu cẩn thận đem cô đặt lên giường, thấp giọng nỉ non: “Nghỉ ngơi một lúc, anh đi làm cơm.”

Hứa Duy không để ý tới anh, vừa nãy khi anh tắm cho cô, cô vẫn khóc không ngừng.

Nước mắt chảy không ngừng, tắm xong vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, vẫn lặng lẽ rơi lệ.

Như vậy làm sao anh nỡ rời đi, con ngươi Vu Thế Châu tối lại, hay là không thích thân mật với anh?

Tim chợt nhói lên, ôm cô vào trong ngực, giọng nói từ tính, “Sao vậy?”

Hơi thở của anh quấn chặt lấy cô, khiến Hứa Duy nhớ tới vừa nãy làʍ t̠ìиɦ kịch liệt hơi thở như bị đứt , cả người run lên.

Đầu dần tách ra, dùng sức đẩy anh, cúi đầu khóc thút thít.

Sức lực nhẹ như vậy, nhưng đối với anh mà nói giống như nặng ngàn cân, khiến cho anh không dám tới gần nữa.

Vu Thế Châu mím môi, xiết chặt ngón tay cố gắng kiềm chế, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, sợ làm phiền tới cô.

Từ trước tới nay, anh đều dè dặt, sợ cô tức giận, sợ cô rời đi, sợ cô không cần anh.

Không khí giằng co vài giây, yết hầu Vu Thế Châu khẽ động, nhỏ giọng nói: “Duy Duy, xin lỗi.”

Hứa Duy lau đi nước mắt trên mặt, khi nói cổ họng trở nên đau rát, “Anh đưa em về Hứa gia , em muốn về nhà”

Trong lòng Vu Thế Châu căng thẳng, rất không cam lòng, cổ họng nghẹ lại, “Vì sao? Anh có gì không tốt, em nói đi.”

Hứa Duy đứng lên, giãy khỏi anh muốn tự mình ra ngoài, Vu Thế Châu xiết chặt cô ôm vào trong ngực.

Hơi thở nóng hổi phun ở cổ, cả người Hứa Duy cứng đờ.

Vu Thế Châu lại nói: “Anh có gì không tốt, anh không biết, em nói với anh có được hay không? Đừng đi. Chúng ta là vợ chồng, em đi đâu anh sẽ theo tới đó.”

Thực tế ,Hứa Duy vừa xấu hổ vừa tức giận, căn bản không biết phải nói gì, chỉ là dùng sức đẩy anh.

Vu Thế Châu vẫn không nhúc nhích, xiết chặt lấy cô, mặc cho cô vừa đánh vừa giãy cũng không buông tay.

Hứa Duy vẫn đang khóc, môi vừa sưng vừa đỏ, khóe mắt cũng đỏ , rất là đáng yêu.

Mím chặt môi, quyết không nói gì.

Mặt Vu Thế Châu cọ qua cọ lại, hoảng hốt nói: “Vừa nãy chúng ta còn thân mật như vậy, đột nhiên em vứt bỏ anh về nhà mẹ đẻ, anh làm sao chấp nhận nổi?”

Không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc tới Hứa Duy liền tức giận, không nhịn được đưa tay lên đánh anh.

Nhưng là lực rất nhẹ, không bằng đấm lưng, Vu Thế Châu đau lòng hôn đi nước mắt rơi trên mặt cô.

Hứa Duy nhất thời cảm thấy rất tủi thân, “Ở dưới giường anh rất tốt, nhưng ở trên giường chính là không hiểu tiếng người. Hôm nay, hôm nay em đau chết đi được, anh còn, còn như vậy. . .”

Chính mình cũng không nói ra lời, quả thực rất mất mặt, Vu Thế Châu ở trên giường thật đáng sợ, tiết tấu nhanh làm người ta muốn chết.

Lúc trước tiểu đệ của anh rất lớn, nhưng anh vẫn từ từ tiến vào, nhưng một khi đã vào rồi là không nghe lời nữa.

Hoàn toàn không thể nuốt hết, nhưng anh vẫn ngang ngược chen vào toàn bộ, lần đầu tiên vừa sưng vừa đỏ phải rất lâu mới khỏi.

Không dễ dàng gì mới thích ứng, hôm nay anh lại đâm sâu vào, đâm thẳng vào trong tử ©υиɠ khiến cô có cảm giác như bản thân mình bị hϊếp da^ʍ.

Quả thực rất đau, đau đến mức chỉ cần động nhẹ một cái, đầu ngón chân cũng thấy đau, anh hoàn toàn không cảm nhận được, cứ như vậy làm tới nửa tiếng.

Đâm vào tận tử ©υиɠ, trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ tới, cũng chưa từng làm như vậy, có mấy người đâm sâu như vậy.

Côn ŧᏂịŧ của anh giống như thanh sắt nóng, trực tiếp đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô.

Không phải là làʍ t̠ìиɦ, mà chính là tra tấn, Hứa Duy tủi thân khóc nức nở, cảm thấy Vu Thế Châu rất quá đáng.

“Anh căn bản không yêu em, ngoài miệng thì nói rất hay, mỗi lần em không chịu đựng được, anh còn bắt nạt em như vậy.”

Vu Thế Châu chau mày, không ngờ tới lần đầu tiên hai người mâu thuẫn lại vì vấn đề này, muốn về nhà mẹ đẻ, lại bởi vì nguyên nhân anh làʍ t̠ìиɦ quá ác liệt?

Anh dở khóc dở cười, không biết nên tự hào hay là nên tự trách, dỗ dành nói: “Nhưng người ta nói, phụ nữ ở trên giường nói không muốn chính là muốn. Anh cho rằng em thoải mái.”

Phần lớn thời gian chính xác mà nói là rất sướиɠ, nhưng có đôi khi anh cũng rất đáng sợ.

Hứa Duy khóc, có chút xẩu hổ, tự mình lau đi nước mắt, giả vờ đứng đắn, “Em muốn về nhà nghỉ ngơi thời gian, đến thời điểm thích hợp em sẽ gọi anh tới đón.”

Vu Thế Châu ôm chặt cô, ngầm kháng cự, một lát sau mới nói: “Anh mới khai trai, không khống chế được chính mình, sau này sẽ tốt thôi, em đừng đi.”

Hứa Duy nhân cơ hội nói ra điều kiện, “Vậy sau này em nói dừng thì anh phải dừng, không thể lại giống như hôm nay, chính là. . . Không thể vào sâu như vậy.”

Mắt Vu Thế Châu híp lại, tối đi mấy phần, giọng khàn khàn: “Được.”

Rất hoài nghi, đôi mắt long lanh xoay chuyển, “Thật?”

Anh hôn ngón tay cô, trên môi nở nụ cười, “Thật, đều nghe theo em, em nói như thế nào thì chính là như vậy, nếu em không đồng ý, anh sẽ không đâm sâu như vậy.”

Câu đó nói ra khiến mặt Hứa Duy ửng hồng cúi đầu tỏ vẻ ngượng ngùng, cho nên không chú ý tới ánh mắt gian tà của anh.

S/: Đến đoạn này muốn chị Duy ngược anh quá đi à, cho đáng cái tội cầm thú :">>>