Chương 1: Trại Cửu Long Thành

Vào tiết Kinh Trập**, sấm xuân chợt động, mưa trút ào ào.

**Kinh Trập: Ngày 5, 6 của tháng 3

Tiếng sấm dấy lên bốn phía, ngoài cửa sổ là một vùng mịt mù, dưới lầu xa hoa truỵ lạc, gái điếm khách làng chơi thành đàn, mời chào uống rượu, thanh âm da thịt vỗ vào nhau làm cho Thư Yểu ngái ngủ.

"Không có tí sức lực nào, thật không có sức lực nào nữa."

Cái chuồng bồ câu "Tam bất quản" này, được sắp xếp trong nhà ngang, gian phòng này cũng đã được coi là khu nhà cấp cao trong trại Cửu Long rồi.

Căn phòng nhỏ chưa đầy 20 m2, đèn đuốc sáng trưng, trong nhà bày biện đầy đủ mọi thứ, trên tường dán ảnh Trịnh Thiếu Thu, Hứa Quan Kiệt, dàn nhạc Thái Cực với mỹ nữ, đều là Cảng Tinh mới nhất, cũng không ít Cảng Tỷ hiện đại, với cặp môi đỏ mọng và tóc quăn gợn sóng, chân dài ngực khủng cái gì cũng có.

**

Cảng Tinh: Minh tinh Hồng Kông

Cảng Tỷ: Các cô gái Hồng Kông

Đáng tiếc Thư Yểu không phải là đàn ông, không có huyết mạch phun trào, chỉ có nhìn đến hoa mắt.

Chiếc TV mới toanh phát những bộ phim đen trắng lỗi thời, những đĩa nhạc cũ đầy những lời sáo rỗng, lặp đi lặp lại mà chẳng có chút thú vị nào.

Chẳng biết từ lúc nào, cô đã dựa vào giường ngủ thϊếp đi.

Thời điểm chuông điện thoại reo lên, Thư Yểu bừng tỉnh, giật bắn người, kéo kéo dây điện thoại, cặp môi đỏ mọng căng đầy khẽ nhếch, miễn cưỡng kêu lên: "A lô —— "

Đầu kia ồn ào, cách đường dây điện thoại cũng tưởng tượng được cảnh hắn bắn nước bọt tứ tung như gấu: "Đại tiểu thư, cô tìm đúng chỗ rồi! Mẹ hắn chính là một kỹ nữ trong trại Cửu Long, chẳng cần đến trăm đồng tiền, chỉ cần mấy mười đồng là có thể cho người cưỡi thỏa thích, thứ mặt hàng rách rưới! Ai biết hắn có phải nòi giống của lão gia hay không, chỉ là mẹ hắn thật có vài phần mỹ nhân thuỳ mị, quyến rũ, thật là đủ tư vị, khó trách tên kia có bộ dáng rất —— "

Một phen ô ngôn uế ngữ ướŧ áŧ, Thư Yểu nghe đến buồn nôn: "Chết tiệt, dám nói thêm một câu nữa về hắn tôi sẽ ném cậu đi quét rác ở đường cái."

"Ôi, tha mạng, tha mạng, xin đại tiểu thư tha cho tiểu nhân một mạng." Bên kia vang hai tiếng vả mặt bôm bốp, Thử Tử cẩn thận nói giọng lấy lòng: "Một con chó, cho dù mang hình người thì cũng là chó, sao có thể so với vạn trượng ánh sáng của đại tiểu thư cô. . ."

"Đó là đương nhiên." Thư Yểu lúc này mới hài lòng hừ một tiếng, lòng từ bi, ấn điện thoại: "Giữ lại một mạng cho cậu..., mau cút."

Ngoài cửa sổ gió thổi vù vù, nhấc lên một góc lịch.

Thư Yểu ngước mí mắt, đi lên trước nhìn cẩn thận, chữ nhỏ màu đỏ sắp xếp thành hàng, trên hoàng lịch ghi: (Thích hợp xuất hành, khai trương, đi nhậm chức, gả lấy.)

Cái "Đi nhậm chức" này, thật sự là trời cũng giúp ta.

Thư Yểu vỗ bàn, hét lên "Được lắm" .

Không uổng công cô là hòn ngọc quý trên tay một Long đầu Đại lão của Nghĩa An Hội, hạ mình ngồi canh hơn nửa tháng, ở cái xóm nghèo rồng cá hỗn tạp, chuyên làm chuyện phạm phápp—— có tên riêng là "Thành Phố Tội Ác " trong trại Cửu Long Thành, cũng chờ được ngày lành tháng tốt hôm nay.

Xem cô tiêu diệt uy phong của hắn như thế nào, con chó ngoan ngõa mà cha cô nuôi dưỡng kia, tên nhóc gần như cưỡi lên đầu cô kia —— Lý Hành.

Cha cô là một người đàn ông bừa bãi, cưới hơn mười vợ bé, trong nhà cười cười nói nói, ngủ từ mồng một cho đến mười lăm, hàng đêm thay cô dâu, mỗi ngày một khác, rồi lại làm thế nào cũng không sinh nổi một đứa con.

Thử cả trăm loại phương pháp, xin thần y tìm cao nhân, cuối cùng có một hòa thượng, bấm ngón tay chỉ lên trời tính toán, lắc đầu nói thẳng Thư Long ông làm vô số chuyện ác, tạo sát nghiệp nghiệt quá nhiều, Tống Tử Quan Âm không chịu gật đầu.

Thư Long cứ như bị làm phép, nhân vật phong vân hơn mười năm bỗng nhiên mê tín trong một chiều, lập điện thờ trong nhà, mời Quan Âm, ngày ngày thắp nhang cầu nguyện, bái Đại Phật, làm từ thiện, rốt cuộc ở tuổi ba mươi ba, mới được một đứa con gái, lại mời cao nhân bấm đốt ngón tay, xem nhiều từ điển, từ câu "Thư yểu củ hề, lao tâm tiễu hề" trong Kinh Thi 《 Trần Phong • Nguyệt Xuất 》" chọn tên là Thư Yểu, từ nhỏ xem như báu vật, nâng ở trên lòng bàn tay như châu như ngọc.

Từ lúc Lý Hành tới, cái gì cũng thay đổi.

Ngày kính trà ấy, từng đại lão đứng sau Nghĩa An Hội, một đám ngưu quỷ xà thần đều đi ra, cho đủ mặt mũi.

Cô bưng một chén trà nóng, tránh sau tấm bình phong, đến nhìn tận mắt ——

Sảnh đường người đến người đi, một thiếu niên áo trắng quần đen đứng trong đám người, dáng người hắn cao ngất, mặt mày xuất sắc, chỉ là khuôn mặt lãnh đạm, cả sảnh đường huyên náo, đơn độc một mình hắn trôi nổi ở bên ngoài.

Thư Yểu nhìn người cha luôn chỉ yêu thương cô đập lên vai hắn, híp híp mắt, toét miệng cười như nhìn thấy con trai ruột : "Nhóc con dung mạo đẹp tựa Phan An, tương lai không kể xiết....!"

Một tiếng ầm vang, ly rơi xuống đất, trời cũng sụp đổ.

Tất cả mọi người trông lại phía cô, chỉ có ánh mắt thiếu niên giống như kiếm sắc, giống như gió đông, xuyên không bay tới, âm u, lạnh như băng rơi vào trên người cô.

Hắn nhìn thẳng vào cô với vẻ mặt không chút tình cảm nào, giống như một con rắn âm u lạnh lẽo.

Thư Yểu sợ tới mức run lên, cả người nổi da gà.

"Niếp Niếp, tới đây gặp người." Cha kêu cô qua, nói với hắn: "Đây là tiểu nữ Thư Yểu, hòn ngọc quý trên tay ta."

"Đại tiểu thư." Thiếu niên dịu dàng cúi đầu lên tiếng, như anh trai nhà bên, một bộ dáng khiêm tốn lễ phép.

Cô kinh ngạc, cô giận dữ, đóng kịch trở mặt cũng không nhanh bằng hắn.

Nếu không phải cô nhớ được, vừa rồi ánh mắt hắn nhìn cô đáng sợ tới thế nào, nói không chừng cũng sẽ bị hắn hù dọa, cho là hắn trời sinh tính khí tốt.

Cặp mắt đen kịt kia, nhìn người tựa như dao găm, lạnh buốt rét thấu xương, không có một chút độ nóng. Dù cách đã lâu, cô vẫn khó có thể quên được.

Lý Hành. . . Lý Hành.

Chỉ mới nhắc đến tên hắn, đã làm cô phồng mang trợn má, nghiến răng ken két, quả muốn mắng hắn ba trăm hiệp.

Cô hận hắn, hắn ghét cô, hai người ở cùng một phòng, gặp mặt coi như kẻ thù, hết sức đỏ mắt, cây kim so với cọng râu, ai cũng không buông miệng.

Đây là mùa xuân năm 1989, Liên Xô còn chưa giải thể, trại Cửu Long chưa dỡ bỏ, đầu năm phát sinh "Vụ án nấu xác" cực kỳ bi thảm, gây chấn động toàn bộ Hương Cảng; Nữ Hoàng Anh vẫn thống trị xán lạn huy hoàng như trước, ngày lễ ngày tết khắp nơi đều thả《 Trời phù hộ Nữ Hoàng 》, một đường ranh giới cắt bán đảo Cửu Long thành hai.

Tiêm Sa Chủy buôn lậu thuốc phiện mại da^ʍ, đánh bạc đánh cướp, tình thế của tân thế giới biến đổi, nhà cao tầng mọc như nấm. Phố Nam phố Bắc, như bóng trong gương, đảo mắt hai thế giới, một bên tuyên truyền xã hội văn minh, một bên trình diễn bạo lực phạm tội, tốt thì ngày càng tốt, hỏng cũng ngày càng hỏng hơn.

Hương Cảng một năm nay, xã hội đen sống mái với nhau, các tổ chức đánh nhau nhiều vô kể.

Việc nhập cư trái phép từ Đại Lục dù quản nghiêm cũng vô dụng, ai cũng muốn đánh cược cuộc đời mình, một khi tranh giành cao thấp, từ đó ôm mỹ nữ, cưới người đẹp, ở nhà to, xe đón xe đưa, một bước thăng chức rất nhanh.

Nếu có ai đi hỏi, thanh niên tốt đẹp không làm chuyện chính đáng, vì sao lăn lộn vào xã hội trụy lạc này tự hủy hoại tương lai.

Ắt hẳn sẽ nhận được một tiếng chửi: Mày bị ngu à..., bọn cảnh sát cũng ngu như chúng mày thôi! Làm xã hội đen không đáng sợ, nghèo mới đáng sợ, ngủ nhà dột, ăn đồ thiu mới đáng sợ, cơ hội tuyệt vời bày ở trước mắt, ai không buông tay đánh cược một lần mới là kẻ ngu! Đến Hồng Cảng liều mình là có được địa vị đấy em gái!

Mưa gió cuối mùa xuân này, đang hát một khúc bi ca bất diệt, câu chuyện xưa bởi vậy mới bắt đầu.

Chư Thiên Thần Phật cũng khó có thể tưởng tượng được, hai người trời sinh trái ngược lại bị sợi tơ hồng định mệnh quấn lấy, yêu hận đan xen, khó có thể dứt ra.