Trước kia anh đã từng suy nghĩ qua những đạo lý này, cũng hiểu rất rõ, nhưng không biết vì sao đột nhiên quên mất.
Có lẽ là bởi vì trước mặt người này, đây là cọng rơm cứu mạng duy nhất của anh, quá mức quan trọng nên không thể xem nhẹ được.
Thật ra anh không cần lo lắng, anh tắm rửa rất sạch sẽ, trên người không có mùi gì cả mà chỉ có mùi than trúc, không khó ngửi chút nào.
*
Sau khi Nam Chi ngửi xong cũng không vội rời đi, cô thuận tay thắt dây an toàn cho anh, thắt xong mới cảm giác mình có chút kỳ quái, dường như cô đặc biệt nguyện ý thân cận với anh.
Cô cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy hẳn là hành động vừa rồi của anh gợi lên một đoạn ký ức xa xôi trong lòng cô.
Lúc bà nội còn sống, cô thường xuyên nghĩ đến bà, thích ăn món gì là lại lỡ tay mua nhiều, ăn không hết, đành phải làm nũng để bà nội đến.
Bà nội cũng không ghét bỏ cô, nhận hết tất cả.
Sau đó bà nội không còn, một mình cô không dám ở lại căn nhà ba tầng vừa to vừa lớn vừa trống trải kia, vì bên trong có quá nhiều hồi ức với bà nội. Không có bà nội, toàn bộ căn nhà cũng có vẻ u ám âm trầm, thế nên Nam Chi đành phải thu dọn hành lý đến ở cùng bố mẹ.
Tình huống nhà cô rất phức tạp, khi còn bé bố mẹ bận rộn công việc, không chăm sóc được hai đứa nhỏ nên giao cô cho bà nội, còn chị gái lại do chính tay bố mẹ chăm sóc. Nguyên văn lời nói của họ là ‘lớn rồi thì dễ chăm sóc’, năm ấy cô đang ở thời điểm nghịch ngợm gây chuyện, cho nên nuôi dưỡng ở nông thôn càng thích hợp.
Trẻ con không có quyền lựa chọn, Nam Chi sống cùng bà nội ở thôn trang. Lúc trước bà nội là giáo viên, có tiền lương hưu, hơn nữa hai đứa con trai đều có sự nghiệp riêng khá thành công, mỗi tháng đều cho bà cụ tiền dưỡng lão, thế nên cô và bà nội không thiếu ăn uống, thậm chí còn có chút giàu có. Bà nội cũng rất yêu thương cô, lúc nào cũng để cô tùy ý tiêu tiền, thỉnh thoảng sẽ mua váy công chúa, mua đôi giày búp bê lấp lánh, thắt bím tóc xinh xinh.
Khi đó, cô là đối tượng hâm mộ của đám bạn cùng lứa trong trường, tất cả mọi người nói cô xinh đẹp giống công chúa nhỏ.
Cô cũng cảm thấy cô được bà nội cưng chiều như công chúa nhỏ vậy.
Lúc cô mười hai tuổi, công việc của bố mẹ đã dần ổn định nên muốn đón cô trở về, kết quả phát hiện cô và bọn họ không thân thiết, vì thế lại đưa cô về nông thôn, sau đó lại sinh thêm một cậu em trai. Có tiền lệ từ trước đó, bố mẹ giữ em trai lại bên mình, cho nên chỉ có một mình cô không được bố mẹ nuôi dưỡng từ nhỏ.
Mười bảy, mười tám tuổi, cô đến nhà bố mẹ. Cô vẫn còn nhớ rất rõ ràng, trên bàn cơm có mười mấy món ăn, nói là hoan nghênh cô trở về nhưng không có món nào cô thích ăn cả.
Món thanh đạm duy nhất chính là món gà lá sen, cô gắp một cái đùi gà, chị gái cũng muốn ăn món đó. Còn cậu em trai không náo loạn, đòi cô nhường cho cậu bé đùi gà, bố mẹ khó mà nói được đứa em trai nên chỉ có thể nhìn về phía cô, ý tứ khiển trách trong mắt cực kỳ rõ ràng. Nhưng bởi vì đây là lần đầu tiên cả nhà sum họp, bọn họ cũng không tiện nói thành lời.
Nam Chi nhìn chị gái thoải mái ăn uống không bị nửa điểm chỉ trích, lại nhìn thoáng qua đùi gà đã bị cắn một miếng trong bát kia, ăn cũng không được mà không ăn cũng không được.
Thức ăn không hợp khẩu vị của cô rồi còn sự việc không thoải mái kia, trong bát của cô còn dư lại rất nhiều đồ ăn. Chị gái ăn chán rồi, trong bát cũng còn thừa đồ ăn nhưng sau khi thu dọn bát đũa, bố thuận tay bưng bát thức ăn thừa của chị gái lên. Đến phiên cô, bố chần chừ một chút rồi nhíu mày nói cô quá kén ăn, kén chọn rồi còn cướp đi thứ người khác muốn ăn, cuối cùng lại không ăn, quá ích kỷ. Sau đó bố đổ thức ăn trong bát cô vào thùng rác.
Cô ở phòng khách khát nước, muốn vào phòng bếp rót nước, len lén nhìn thấy cảnh này. Con gái vốn cẩn thận mẫn cảm hơn một chút, hơn nữa cô cũng được cưng chiều từ nhỏ, dễ dàng ý thức được hành động của bố và ánh mắt bọn họ nhìn về phía chị gái và em trai có ý nghĩa như thế nào, còn ánh mắt nhìn về phía cô mang ý nghĩa gì.
Rốt cuộc thì đứa nhỏ tự mình nuôi lớn và đứa nhỏ được nuôi lớn bởi người khác vẫn có sự khác biệt rõ ràng.
Quả thật cô rất ích kỷ, biết rõ trong nhà có ba đứa nhỏ còn gắp cái đùi gà kia, nhưng nghiêm túc nghĩ lại, đây là bữa cơm hoan nghênh cô trở về, luôn miệng nói cô thích ăn gì thì cứ ăn đi, cô chỉ gắp một cái đùi gà thì có gì sai đâu cơ chứ?
Sai ở chỗ hai cái đùi gà kia vốn là phần của chị gái và em trai, lần này lại bị cô ăn sao?
Nhưng trong nhà có ba đứa con, vì sao bố mẹ không để phần cho cô nữa?
Không phải ai gắp trước thì đó là phần của người đó sao? Trước khi cô không động đũa, không ai muốn cái đùi gà đó cả, mà sau khi cô gắp một cái là có người đòi hỏi, không phải bọn họ nên dựa theo thứ tự trước sau sao? Người gắp cái đùi gà thứ hai là chị gái, không phải người bị nói là chị gái sao?
Cô lại đột nhiên nghĩ đến khi còn bé, lúc cô không cẩn thận đập vào bàn đυ.ng rớt răng cửa, cô khóc lóc chạy đi tìm bà nội, bà nội còn mắng yêu cô là đứa nhỏ ngốc nghếch, đi đường cũng không biết nhìn đường. Nhưng nhìn bộ dáng đáng thương của cô, rốt cuộc bà nội vẫn không nỡ, ngược lại còn đi đánh cái bàn, mắng nó đυ.ng vào cháu gái bảo bối của bà nội, đúng là đồ không có mắt, còn dám đυ.ng vào cháu gái nhỏ của bà.
Khi đó Nam Chi bị chọc cười khanh khách, hiện tại cô đã biến thành cái bàn kia, bị người khác chỉ trích để chọc cười con trai bảo bối của mình.
Bọn họ thương tiếc không nỡ mắng chị gái nên mới không có ý trách móc chị ấy, đổ hết tất cả tội lỗi lên đầu cô. Bọn họ dỗ dành em trai rằng không phải cô cố ý, để lần sau cô mua đùi gà bồi thường cho cậu là được.
Tại sao phải nói cô không cố ý, giống như cô thật sự đã làm điều gì sai trái vậy, tại sao phải là ‘bồi thường’, đến tận bây giờ cô vẫn chưa hiểu.
Chỉ là sau khi trải qua nhiều chuyện, dần dần cô liền ý thức được, người yêu thương cô nhất trên đời này đã không còn nữa.
Sẽ có người ghét bỏ cô, không muốn chia sẻ đồ ăn ngon với cô nữa.
Nhưng hiện tại, cô đã tìm được một người không ghét bỏ cô rồi.
Không hiểu vì sao tâm tình Nam Chi đặc biệt rất tốt, ánh mắt trở nên hòa ái dễ gần hơn, cô nhìn chằm chằm Tống Thanh khiến cả người anh cứng ngắc. Nhưng cũng may cô đã rời tầm mắt đi, đóng cửa xe bên kia, di chuyển xe lăn, không bao lâu liền trở lại căn nhà hiện tại của cô.
Bên này, cô cũng có một căn hộ chung cư, là bố mẹ giúp cô mua. Đến tận bây giờ mà cô vẫn còn cảm thấy vô cùng kỳ diệu.
Năm ngoái, sau khi mẹ làm phẫu thuật xong đã nhận được tài sản thừa kế từ bà nội, công việc kinh doanh cũng thuận lợi hơn, cuộc sống chậm rãi trôi qua rất tốt đẹp. Chị gái còn nhân cơ hội muốn bố mẹ đổi xe, xe cũ của chị ấy đã có giá hai mươi vạn, hiện tại đã cũ nát, muốn đổi lên con xe giá năm mươi vạn.
Lúc đó Nam Chi đã bắt đầu thực tập, chỉ có ngày lễ ngày tết mới trở về nhà. Sau khi trải qua một loạt sự kiện, cô tự biết rõ mình chính là người ngoài, trên bàn cơm không có chuyện gì của cô thì cô sẽ không hỏi đến, cô vừa ăn cơm vừa chơi điện thoại, thình lình nghe được mẹ hỏi cô xem cô có muốn gì không?
Mặc dù Nam Chi khá bất ngờ nhưng vẫn thành thật trả lời rằng mình không muốn gì cả.
Chị gái cô chen vào nói cô có hai căn nhà đều đang cho thuê, có thể thiếu cái gì nữa chứ. Bà nội thiên vị chỉ cho một mình cô, không để lại gì cho hai chị em bọn họ.
Lần đầu tiên Nam Chi thấy mẹ nổi giận với chị gái.
Sau khi ăn xong, chị gái liền bỏ vào trong phòng riêng. Lúc đó Nam Chi còn nghe thấy bọn họ cãi nhau, mẹ mắng chị gái một trận khiến chị gái uất ức vô cùng. Bố khuyên nhủ mẹ, dù sao cũng chỉ là năm mươi vạn, bọn họ có thể chu cấp được cho con gái mà.
Mẹ vẫn không chịu, nói từ nhỏ đến lớn chị gái còn thiếu đồ sao, mỗi bộ quần áo đều hơn một ngàn, túi xách cũng phải tới hơn mười ngàn, nhà cửa xe cộ đều là bọn họ lo cho, mấy trăm vạn đều có.
Lần này mẹ muốn mua cho Chi Chi.
Bố nói Chi Chi đã có hai căn nhà, cũng đã mua xe rồi, cái gì cũng không thiếu.
Nhưng mẹ kiên trì nói nhà ở Chi Chi là tài sản thừa kế từ bà nội, từ quần áo giày dép đến đồ dùng sinh hoạt cũng đều đến từ tiền thuê nhà mà ra, ngay cả chiếc xe cũng do cô tự mình vay tiền mua được, đâu có giống như chị gái.
Tất cả mọi thứ của Chi Chi đều do bà nội cho, bọn họ chưa từng mua cho cô một món đồ giá trị nào.
Có lẽ là do cảm giác áy náy, cũng có thể là lúc mẹ sinh bệnh phải làm phẫu thuật, vì gia đình đang phải hùn tiền kinh doanh, cái gì bán được thì phải bán đi để làm phẫu thuật. Mà chị gái lại không chịu bán xe và đồ dùng của mình nên mẹ mới dần dần thất vọng.
Chỉ có cô nguyện ý lấy ra số tiền thừa kế để trả tiền cho mẹ, cuối cùng mới chiếm được sự chú ý của mẹ.
Lúc mười tám tuổi, quà sinh nhật cho chị gái là một căn nhà, sinh nhật hai mươi tuổi là một chiếc xe giá hai mươi vạn, cậu em trai cũng được bố mẹ cưng chiều từ nhỏ. Mà đến khi Nam Chi hai mươi tuổi mới được nhận món quà quý giá đầu tiên từ bố mẹ, đó là một căn nhà.
Là vay mượn để mua nhưng khoản thế chấp đều do bố mẹ trả.
Căn nhà này không nhỏ chút nào, còn ở ngay trung tâm thành phố, tổng cộng có hai tầng. Bởi vì chủ nhà cũ làm ăn không tốt, không trả nổi tiền thế chấp nên đành phải bán căn nhà đi, thế nên căn nhà này vẫn còn mới, chủ cũ chưa từng ở qua lần nào, bên trong vẫn chưa được trang trí xong hoàn toàn.
Sau đó mẹ thừa dịp nghỉ phép đến đây dọn dẹp nốt hộ cô, lúc Nam Chi đến là có thể dọn vào ở luôn. Nhưng bởi vì ở một mình cũng tương đối trống trải, cho dù cô không ngừng mua đồ trang trí để lấp đầy căn nhà thì cũng không mang lại cảm giác ấm áp, cho nên cô không quá thích nơi này.
Nam Chi xuống xe, mở cửa sau lấy xe lăn xuống, đương nhiên vẫn cô ôm anh đi xuống. Không biết vì sao cô càng ôm càng thuận tay, cũng không có sự xấu hổ và ngăn cách như trong tưởng tượng.
Nam Chi đặt anh trở lại xe lăn, đẩy anh đến chỗ quản lý nhận thẻ khóa cửa và thẻ thang máy. Lúc đến quầy lễ tân và cửa ra vào, cô lấy dấu vân tay của anh, ngay từ đầu cô không định làm như vậy nhưng dường như cảm giác ở chung với anh cũng không tệ lắm, vì vậy cô mới sắp xếp cho anh lấy dấu vân tay. Cho dù sau này có biến hóa ngoài ý muốn thì cô có thể xóa bỏ bất cứ lúc nào, dù sao thì tất cả đều do cô quyết định mà.
Hơn mười giờ tối, hai người mới trở lại căn nhà mà bố mẹ bồi thường cho cô.
Bên trong trang hoàng rất nhiều đồ cô chưa từng sử dụng, rất nhiều đồ dùng trong nhà đều do bố mẹ chọn lựa, hàm chứa suy nghĩ riêng của bọn họ. Bố mẹ thích cảm giác sang trọng đẳng cấp nhưng không mang lại chút ấm áp nào, đây cũng là một trong những nguyên nhân cô không thích nơi này.
Cô thích cảm giác có ruộng, có suối, có ống khói giống như vùng thôn quê, kiểu cách trang trí này khiến cô có một loại ảo giác rằng đây chỉ là hàng mẫu trưng bày thôi vậy.
Nam Chi mở tủ để giày bên ngoài, ngồi xuống thay giày ra. Cô vừa đổi giày vừa nhìn về phía Tống Thanh đang ngồi trên chiếc xe lăn trước cửa nhà.
Cảm giác có một chút thần kỳ.
Cô không mang mèo về mà lại mang về nhà một người đàn ông!