Đêm.
Bên ngoài vậy mà lại đổ mưa.
Ánh sáng trong phòng Hứa Tư Tuệ như mặt trời, cô ngồi trên bàn học, đôi tay tựa cằm nhìn hạt mưa rơi trên cửa sổ.
Nhà mới ở tầng 9, tổng cộng có 16 tầng.
Có thể đoán nhà Cố Mộ Niên ở dưới tầng nhà cô.
Duyên phận thật sự là thứ kỳ diệu.
Nói như vậy, cô và anh còn rất có duyên.
Hứa Tư Tuệ lại không nhịn được mà nhìn về phía quyển vở đặt ở trong hộp thu giữ kia của mình. Vẫn lôi ra, mở ra một tờ mới.
“24.10.2021, chuyển nhà.”
“Trở thành hàng xóm với anh.”
Rút một tờ đề thi từ trong ngăn kéo ra, bắt đầu đấu tranh với toán học.
——
Buổi sáng ngày hôm sau, mẹ Hứa không gọi Hứa Tư Tuệ rời giường sớm như mọi hôm. Gia viên Minh Đạt cách Tam Trung rất gần, đi bộ đến trường là được.
7 giờ đúng, đồng hồ báo thức của Hứa Tư Tuệ vang lên, cùng vang lên còn có tiếng nói của mẹ Hứa – Trần Thư: “Tuệ Tuệ dậy đi.”
Hứa Tư Tuệ khó khăn mở bừng mắt, hai mắt khép kín mơ mơ màng màng đi vào WC.
Sau khi ăn xong cơm sáng đã 7 giờ rưỡi, vừa vặn đi đến trường.
Lúc ở cửa nhà thay giày, cô nghĩ: Có thể gặp được đàn anh Cố hay không nhỉ?
Rất nhanh đã đánh gãy ý tưởng này.
Lớp 12 có tiết tự học sớm, còn sớm hơn lớp 11 nửa tiếng. Cho nên cô sẽ không chạm mặt với anh.
Tuy nói như vậy, nhưng khi Hứa Tư Tuệ đi xuống thang máy vẫn có một dự cảm kỳ diệu là giây tiếp theo cửa thang máy mở ra sẽ thấy Cố Mộ Niên.
Sự thật chứng minh, dự cảm của cô gái nhỏ luôn là vô cùng chuẩn.
Con số màu đỏ ngừng lại ở số “6”.
Cửa thang máy mở ra.
Thiếu niên trong suy nghĩ buổi sáng ngậm túi sữa bò đi đến.
Hứa Tư Tuệ:…
Nghĩ gì được vậy thật tốt.
Cố Mộ Nhiên nhìn cô bé có gương mặt hơi cứng mở miệng trước: “Chào em.”
“Chào đàn anh…” Hứa Tư Tuệ nhẹ giọng đáp.
Hai học sinh cứ như vậy mà dựa vào hai vách tường của thang máy chờ thang máy đi đến tầng một.
“Đinh…” Cửa mở.
Hứa Tư Tuệ bước nhanh về phía trước, chưa nói “tạm biệt học trưởng” ra khỏi miệng đã bị Cố Mộ Niên duỗi tay kéo mạnh về.
Ngón tay thon dài của nam sinh cầm túi sữa bò, cùng nhãn hiệu với loại anh vừa uống.
“Ăn cơm chưa?” Cố Mộ Niên hỏi.
“Em đã ăn rồi.” Hứa Tư Tuệ nói xong thì cầm sữa bò trong tay trả lại.
“Ăn rồi cũng uống đi, cho chóng lớn.” Nói xong xua xua tay rồi đi ra khỏi thang máy.
Hứa Tư Tuệ nhìn bóng dáng nam sinh rời đi chằm chằm ba giây, sau đó cất sữa bò còn ấm vào trong túi, nhanh chóng đuổi theo.
——
Yêu thầm thời niên thiếu thuần túy lại tốt đẹp, người ta cho bạn một chút ngon ngọt bạn đã cảm thấy có được toàn thế giới.
Thiêu thân lao đầu vào lửa, không chối từ.
Hai người sóng vai đi trên đường đến trường.
Trên đường đương nhiên đều là nhóm đàn em lớp 10, 11.
Hứa Tư Tuệ vẫn không nhịn được: “Đàn anh, anh đi muộn như vậy không bị mắng ư?”
Cố Mộ Niên rũ mắt nhìn cô gái nhỏ dưới ngực mình, tự nhiên muốn trêu chọc cô, trả lời: “Bị mắng quen rồi là tốt.”
Hứa Tư Tuệ:…
Ồ.
Nhưng mà trong lòng cô hiểu rõ.
Cố Mộ Niên sẽ không bị mắng.
Lớp 12 và 11 ở khu dạy học khác nhau.
Hai người tách ra ở cổng trường.
“Đừng quên uống sữa bò.” Cố Mộ Niên nhắc nhở.
“Ồ, vâng…” Hứa Tư Tuệ vẫy vẫy tay, nhìn anh đi vào khu dạy học lớp 12.
Ngày hôm nay trôi qua rất vui vẻ, bởi vì lấy một túi sữa bò ấm.
Hứa Tư Tuệ nghĩ, cô thật là quá tham lam, thế nhưng bây giờ cũng đã bắt đầu chờ mong ngày mai gặp lại anh.