3.
Sau khi đã qua một đoạn nhạc dạo, đạo diễn bắt đầu sắp xếp quay phim.
Tôi đóng vai một con gấu nhỏ thúc đẩy tình cảm của nam chính và nữ chính trong bộ phim này.
Nữ chính của bộ phim là Ôn Nị, là đại tiểu thư của Bắc Kinh, lúc trước đã đi cùng với Thương Trí tham gia rất nhiều bữa tiệc lớn.
Cô ấy rất đẹp. Nước da trắng lạnh với nụ cười làm điêu đứng bao người.
Suốt chặng đường trở thành ảnh đế của Thương trí đều có cô ấy bầu bạn, chẳng trách anh thương cô ấy đến vậy.
Tôi điều chỉnh lại cảm xúc, nắm tay Ôn Nị chạy về phía trước, dừng trước mặt Thương Trí rồi cầm tay hai người đặt lên nhau.
Thật xứng đôi.
Thương Trí nắm lấy tay cô ấy, trên khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng. Ôn Nị đỏ mặt, nhưng trên đó luôn hiện rõ nét vui sướиɠ.
Trái tim tôi giống như bị ai bóp chặt, đau đến mức tưởng chừng như ngạt thở, nhưng tôi vẫn cố chịu đựng, đứng trước mặt họ nhảy một điệu chú gấu nhỏ.
Cuối cùng, tôi bày tỏ tình yêu bằng cánh tay, chúc bọn họ hạnh phúc.
Chúc bọn họ mãi mãi bên nhau, trăm năm hạnh phúc.
4.
Hôm nay tôi chỉ có một cảnh quay này thôi nên sau khi quay xong tôi vội vàng rời khỏi đó.
Tôi vẫn còn làm thêm một công việc bán thời gian nữa.
Sau khi đến quán cà phê, Trần Hà đột nhiên gọi điện thoại cho tôi: “Quan Ấu, hôm nay cô Ôn mời mọi người ăn cơm, ai cũng được mời cả, cậu có đến không?”
“Không đi đâu, tôi còn phải làm thêm ở quán cà phê, tan ca thì cũng 9 giờ tối rồi.”
Sau khi tắt máy tôi chợt nhớ về quá khứ, lúc còn ở bên Thương Trí, anh luôn phàn nàn với tôi, anh nói rằng anh không thích xã giao, không thích uống rượu, anh ghét nhất là một bàn toàn người lạ ngồi với nhau rồi nói những lời sáo rỗng.
Nhưng anh lại kiên nhẫn đi cùng Ôn Nị tham gia rất nhiều hoạt động, anh đỡ rượu cho cô ấy, đón cô ấy tan làm.
Anh không phải là không có kiên nhẫn, chỉ là những điều đó đều không dành cho tôi mà thôi.
5.
Lúc tôi tan làm đã là gần 10 giờ tối.
Trong lúc tôi đang dọn dẹp và chuẩn bị đóng cửa thì lại có một người bước vào.
Tôi bị cận nhẹ, người đó lại đội mũ lưỡi chai không thể nhìn rõ mặt nên chỉ có thể nhìn thoáng qua một chút.
Tôi vừa khóa tủ vừa nói: “Chào anh, cửa hàng của chúng tôi đã đến giờ đóng cửa, phiền anh quay lại vào ngày mai có được không ạ?”
Người đó không nói gì cả, chỉ kéo ghế ra ngồi một mình ở đó.
Giống như là không muốn đi khỏi đây.
Tôi bất lực đành lấy cho anh ta một hộp sữa tươi trong tủ lạnh.
“Anh ơi, anh xem chúng tôi miễn phí cho anh hộp sữa này có được không?”
“Chúng tôi phải đóng cửa rồi, thực sự xin lỗi ạ.”
Người đó vẫn im lặng như vậy nhưng lại từ từ cởi khẩu trang ra.
Khi nhìn thấy nửa khuôn mặt kia tôi chợt cảm thấy sợ hãi.
Thương Trí cầm lấy sữa, vân vê nó trong tay.
Ánh đèn vàng mờ ảo không thể chiếu rõ được sắc mặt của anh, tôi hoảng loạn xoay người lại, giả vờ như đang bận rộn.
Bầu không khí giống như bị ngưng đọng, yên lặng đến nỗi có thể nghe được cả nhịp tim.
“Bạn gái của tôi cũng thích tặng tôi sữa như vậy.” Đột nhiên Thương Trí nói.
Lúc anh nói những lời này, giọng nói toát lên sự nhẹ nhàng.
Tôi căng thẳng đến nỗi bàn tay cũng đổ mồ hôi, giọng nói run rẩy: “Vậy thì bạn gái của anh chắc chắn rất tốt với anh.”
“Ừm, đúng vậy, cô ấy rất tốt, nhưng mà làm tôi hao tâm tổn sức rất nhiều.”
Đúng vậy, ngày trước anh quan tâm Ôn Nị như thế nào, tôi đều biết rõ. Hơn nữa hôm nay ở trường quay, ánh mắt anh nhìn cô ấy ngọt ngào như muốn hóa thành nước đường vậy.
Tôi chớp chớp mắt, cố gắng đè nén những giọt nước mắt chực trào ra, đùa giỡn nói: “Có thể hao tốn sức lực thế nào được chứ? Bạn gái anh có náo loạn, phiền phức đến đâu cũng là do anh chiều ra mà không phải sao?”
Thương Trí cười khẽ.
Anh yên lặng một lúc lâu rồi đột ngột mở miệng: “Quan Diệu, em náo loạn đủ chưa?”