Ngày thứ hai, khi tỉnh dậy sau một đêm ngủ trên ghế, cả cơ thể đau nhức. Cậu vô tình nâng tay lên và chạm vào chuột, màn hình máy tính sáng lên, vẫn là bức ảnh hôm qua.
Mặt của Tạ Thời Ngọc trước tiên đỏ rồi sau đó là trắng, cậu không dám nhìn thẳng và nhanh chóng nhấn nút X màu đỏ, tắt máy tính.
Cậu không hiểu tại sao mình lại như vậy, chỉ có thể đổ lỗi cho sự tác động của cồn. Nhưng cậu chỉ uống một cốc nhỏ thôi... càng nghĩ càng không thể giải thích được, vậy thì thôi, cậu quyết định không để ý.
Vào buổi trưa, Bách Ngôn đến tìm cậu để cùng nhau đi ăn trưa ở căng tin bệnh viện. Cả hai đi xuyên qua hành lang lầu một, Tạ Thời Ngọc thấy rằng hoa thược dược trong khu vườn nhỏ của bệnh viện đã nở hoa, thơm phảng phất, có một số bệnh nhân đang dạo chơi trên con đường nhỏ.
Thời gian nở hoa của hoa thược dược, chỉ vài ngày là tàn, Tạ Thời Ngọc trước đây thấy rằng trồng loại này không bằng trồng hoa hồng hoặc hoa dương tú cầu, tiết kiệm hơn, nở hoa cả vài tháng, bất kể khi nào bạn đi qua cũng thấy nở hoa xinh đẹp, có thể làm cho bệnh viện thêm phần sống động, nếu không, ngoài vài ngày nở hoa, thời gian còn lại chỉ còn lại cây cỏ xanh rờn.
Nhưng khi thấy nở hoa đẹp đẽ như vậy, người ta bất giác mất hết cái tâm tình trước đây, cảm thấy rằng đợi một năm chỉ để trải qua vài ngày cũng có vẻ đáng đổi.
Khi cậu nhìn sang khu vườn nhỏ, Bách Ngôn đột nhiên kéo tay cậu và đẩy cậu quay lại. "Chúng ta đi đường khác."
"Tại sao?" Tạ Thời Ngọc vừa quay đầu, thì thấy một người đàn ông đang đi tới ở đầu hành lang, mặc áo blouse, khuôn mặt điển trai và sắc sảo, bước chân rất nhanh, góc áo còn bay lên.
Người đó thấy Tạ Thời Ngọc, đồng tử bị co lại, gọi lớn giọng, dừng lại trước mặt cậu, "Thời Ngọc!"
Tạ Thời Ngọc nhìn chằm chằm vào anh ta, khuôn mặt cậu đột nhiên thay đổi tâm tình tốt lúc mới ngắm hoa đã biến mất.
Người tới tên là Thẩm Phong, bác sĩ điều trị trẻ tuổi nhất khoa ngoại tim mạch, ba năm trước từ nước ngoài trở về đã bị viện trưởng thu vào dưới trướng, từng độc lập hoàn thành “Phẫu thuật kim tự tháp đỉnh cao” của phẫy thuật tim, phong cách làm việc mạnh mẽ. Tuy rằng về mặt chuyên môn không có gì bắt bẻ, nhưng danh tiếng của anh ta giữa các bác sĩ và y tá đều không tốt, đều thấy anh ta đối xử với người khác có chút cố chấp ngạo mạn, trong mắt không nể ai, đối với bệnh nhân cũng không đủ kiên nhẫn, thường xuyên nói xéo sắc cũng thường bị bệnh nhân khiếu nại.
Bạn bè của anh ta không nhiều, Tạ Thời Ngọc xem như là một trong số đó, còn là bạn hai mươi mấy năm. Hai người họ còn là bạn từ khi mặc tả.
Thẩm Phong đi tới, đứng trước mặt Tạ Thời Ngọc im lặng, đứng cứng đờ, trên mặt vừa trắng vừa xanh.
Tạ Thời Ngọc lần đầu tiên thấy Thẩm Phong như thế, ão não, xấu hổ không biết làm sao, đều là từ trước kia hắn không liên hệ với Thẩm Phong.
Cậu ta cười nhạt một chút, Tạ Thời Ngọc cảm thấy châm chọc, một người đầy kiêu ngạo như vậy, bây giờ phải cúi đầu vì hành động của mình, chính điều này đã đủ khiến cậu ta thấy xấu hổ.
Khi suy nghĩ như vậy, cậu ta cảm thấy mất hết hứng thú, lùi lại một bước, "Nếu cậu không có gì để nói, tôi sẽ đi."
Người đàn cậu đó gọi lại cậu ta, "Cậu có thấy tin nhắn trước đó không?"
"Thấy rồi, nhưng cậu nghĩ tôi làm sao trở về?"
Thẩm Phong bị đáp trả lại, thái độ của anh ta trở nên khiêm tốn hơn, "Sau giờ làm việc, tôi sẽ mời cậu đi ăn tối."
Tạ Thời Ngọc nói lạnh lùng, "Không cần, tôi không cần bữa tối này."
Thẩm Phong thở dài, dưới đáy mắt anh xám xịt, toàn bộ con người cậu đang đấu tranh, "Thời Ngọc, tôi xin lỗi, chúng ta nên nói chuyện, tất cả mọi thứ đều là lỗi của tôi, không ai biết sẽ trở thành như thế này."
Tạ Thời Ngọc cảm thấy hơi thở của mình bị nghẹt lại, cảm giác bị áp lực không thể thở được. Cậu nhìn chằm chằm vào Thẩm Phong, trong đôi mắt mắt xuất hiện những mạch máu đỏ, "Thế nào, vậy các người nghĩ ta không phát hiện mới là tốt nhất ?"
Thẩm Phong như bị một cú tát đánh trực diện, anh ta đứng đó ngơ ngác, cậu nhìn qua phía Bách Ngôn đang đứng bên cạnh, khuôn mặt anh ta trở nên đáng xấu hổ, anh ta nói nhẹ, "Cậu coi tôi thừa dịp cậu ta uống say không tỉnh táo, quyến rũ cậu ta, là tôi không khắc chế được, là tôi không đúng."
Tạ Thời Ngọc nắm chặt nắm đấm, trong đôi mắt cậu lại hiện ra hình ảnh của mình trở về từ chuyến công tác và thấy họ đang dây dưa trên ghế sô pha. Cậu thở dài, "Vậy nên, lý do cậu đến gặp tôi bây giờ là gì?"
Thẩm Phong nói tiếp, "Để chúng ta nói chuyện với nhau."
"Rồi sau đó?"
"Cái gì sau đó?"
Tạ Thời Ngọc chuyển lời “Hai người bây giờ ở cùng một chỗ chưa?”
Thẩm Phong ngẩn ra, sau đó lắc đầu
“Không có, cậu ấy không làm được.”
“Vì vậy nói về kết quả cậu hi vọng ? ”
Thẩm Phong nhíu mày
Tạ Thời Ngọc nói tiếp, “ Là muốn cậu ta hết hi vọng với tôi, để cho tôi tha thứ chuyện này, các người tiêu trừ áy náy, tâm không ngại thản nhiên ở cùng một chỗ ? “
Thẩm Phong trắng bệch mặt, "Tôi không có ý đó."
"Vậy thì cậu muốn tôi giả như không có điều gì xảy ra, để mọi thứ trở nên tốt đẹp trở lại, và cậu chỉ đứng bên cạnh mỉm cười gửi lời chúc phúc?"
Mặt Thẩm Phong trở nên trắng hơn, môi anh ta mở ra vài lần nhưng không thể nói lời nào.
"Thì đúng vậy, cậu muốn tôi giả như không có chuyện gì xảy ra, để chúng ta quay lại như ban đầu, và bạn có thể thoải mái đứng bên cạnh và chúc phúc cho cậu ấy mà không còn trong tình thế ngượng ngùng hiện tại. Hoặc cậu muốn tôi tiếp tục làm như thế nào? Cậu muốn tôi khiến cho cậu ấy từ bỏ hoàn toàn, để cậu có thể tự do an ủi cậu ấy, mà không còn phải đứng ở vị trí khó xử như hiện tại." Tạ Thời Ngọc mỉm cười chế nhạo, thở hơi nhẹ trong họng cậu đột nhiên trở nên ngứa, cậu vạch tay ra nhưng sau đó lại nhớ rằng cậu đang ở bệnh viện, cậu không mang theo thuốc lá. Cậu nắm chặt nắm đấm rồi lại buông ra, cậu hỏi Thẩm Phong, "Hai người bắt đầu từ khi nào vậy?"
Thẩm Phong nghiêng đầu xuống, "Tôi biết cậu ấy trước cậu. Chúng tôi đã hẹn hò vào năm hai đại học nửa năm. Nhưng lúc đó chúng tôi còn quá trẻ, mối quan hệ diễn ra quá vội vàng. Khi tôi có cơ hội du học nước ngoài, chúng tôi đã chia tay, một chia tay hòa bình, chúng tôi cùng thấy rằng mối quan hệ xa xôi không đáng để. Tình cảm của chúng tôi đều chưa đến mức có thể yêu xa."
Tạ Thời Ngọc nhìn cậu một lúc, "Vậy nên, cậu chỉ mới nhận ra rằng mình chưa hoàn toàn quên đi?"
Thẩm Phong bắt đầu có biểu hiện của một tâm trạng đau khổ trong mắt, cậu cười khổ một chút, "Tôi cũng không ngờ mình sẽ bị lôi cuốn sâu như vậy, chỉ khi gặp lại cậu ấy mới nhận ra, tôi không thể bỏ qua. Nhưng bạn và cậu ấy đã ở bên nhau."
"Thật là một kịch bản điện ảnh hết sức cẩu huyết." Tạ Thời Ngọc thở ra một hơi, và lúc này cậu mới nhận ra vị trí của mình trong cuộc tình tay ba này.
"Tôi không quan tâm hai người là tình cũ hay tình mới, nhưng khi đã xảy ra chuyện này, tôi không thể giả như không có gì xảy ra, và tôi cũng không thể tha thứ. Tôi và Lộ Nam không thể trở lại được nữa, nếu bạn thực sự yêu cậu ấy, hãy đi theo cậu ấy, tôi sẽ không làm trở ngại."
Thẩm Phong mở mắt to, gọi cậu, "Thời Ngọc"
Nhưng Tạ Thời Ngọc đã giơ tay chạm vào trán có chút đau đầu, nói một cách lạnh lùng, "Nếu cậu muốn cậu ấy từ bỏ tôi, cậu phải tự làm, đừng để tôi phải can thiệp, tôi không có ý định làm điều tốt đẹp. Tôi đã nói rõ quan điểm của mình từ trước đến nay."
Thẩm Phong có vẻ muốn nói lời cảm ơn, nhưng Tạ Thời Ngọc đã nói trước, ánh mắt cậu càng lạnh, "Tuy nói vậy, nhưng không có nghĩa là tôi đã tha thứ cho cậu. Chỉ là với tư cách là người thứ ba, tôi không có quyền can thiệp vào mối quan hệ của bạn và Lộ Nam. Chúng ta cũng không còn là bạn nữa, không quan trọng liệu đó là với cậu hay Lộ Nam, chúng ta đến đây là điểm dừng. Trong công việc, chúng ta chỉ là đồng nghiệp, tôi sẽ không giữ thái độ gì đó với cậu. Trong tư duy cá nhân, tôi sẽ giả như không biết cậu, chỉ xem cậu như một người xa lạ. Đây đã là giới hạn tôi có thể làm được."
Sau một chút dừng một lúc, Tạ Thời Ngọc tiếp tục, "Thẩm Phong, tôi không đánh cậu chỉ là vì đã lịch sự. Chúng ta đã quen biết nhau trong nhiều năm, tôi nghĩ tôi hiểu cậu là người như thế nào, nhưng giờ tôi mới thấy mình đã nhìn người sai."
Tạ Thời Ngọc nói những lời này và sau đó quay lưng ra đi, để lại Thẩm Phong một mình đứng đó để tiêu hóa những lời này.
Bách Ngôn tiếp theo Tạ Thời Ngọc bước theo, đã tham gia toàn bộ vở kịch này từ đầu đến cuối, tâm hồn sắp sôi trào.
Cậu ta biết về việc Lộ Nam nɠɵạı ŧìиɧ với Thẩm Phong, nhưng cuộc tình ba người này lại kịch tính đến như vậy, cậu ta thực sự không ngờ đến điều đó, đã đủ để thỏa mãn tính hiếu kỳ của cậu.
Ngoài ra, việc nhìn thấy Thẩm Phong, người thường tự cao tự đại như vậy, bị tấn công mà không thể phản kháng, cũng thật là một hiện tượng hiếm gặp.
"Được rồi, Ngọc Nhi, đừng tức giận với tên cặn bã này." Bách Ngôn bước nhanh hai bước, đặt tay lên vai Tạ Thời Ngọc, "Những thứ cũ đều phải qua, để cái mới đến, bọn họ không đáng."
Tạ Thời Ngọc đã bước chậm lại, có vẻ mệt mỏi. Ba năm tình cảm, hai chục năm tình bạn, mọi thứ đều đổ scậu đổ biển, cậu không thể không cảm thấy tiếc nuối, thậm chí còn tự trách mình có vấn đề gì đó khiến cậu phải đối mặt với điều này.
Cậu đã dành nhiều thời gian để tái tổ chức cuộc sống của mình, nhưng chỉ trong vài câu hội thoại với Thẩm Phong, cậu mới nhận ra rằng mình đã tự giả tạo, không thể tự bình tĩnh, và rằng cậu vẫn có thể nổi giận.
Lộ Nam nói cậu không quan tâm, nhưng làm sao cậu có thể không quan tâm?
Khi cậu bên Lu Nan, đó là tình yêu chân thành của cậu, không thể nói không. Nếu không, cậu đã không đặt làm riêng nhẫn khắc tên hai người đưa cho cậu ta. Nhung bây giờ náo loạn như vậy, phần tình cảm này không thể quay đầu, đối với Tạ Thời Ngọc mà nói, một lần phản bội không chung thủy, chần chờ trong tình cảm, thì cũng đã kết thúc rồi.
Khi yêu, hết lòng hết dạ, nhưng khi quyết định chia tay, hãy để mình trở nên tự do, rời đi một cách sạch sẽ. Hãy tự chăm sóc bản thân mình, không để mọi thứ trở nên lộn xộn và không đẹp đẽ. Điều này là cách tôn trọng lớn nhất mà bạn có thể trao cho mối quan hệ đó.
Cậu dừng lại, đứng lưng tựa vào cột hành lang, vẻ mất mát hiện rõ trên khuôn mặt.
Bách Ngôn đứng bên cạnh cậu trong một thời gian, sau đó ôm vai cậu, ôn hòa an ủi cậu, "Được rồi, khi nào tan làm chúng ta sẽ có một buổi tiệc độc thân cho cậu. Bạn đã tự giam mình quá lâu, cần phải nhìn xem thế giới bên ngoài đang rộng lớn thế nào, cậu sẽ thấy những điều này không tính là gì."
Ôm nhau luôn làm cho người ta ấm áp, Tạ Thời Ngọc nhắm mắt lại và đặt cằm lên vai của Bách Ngôn, sau đó cười một cách thoải mái, "Tối nay à? Nhưng cậu không phải là trực ca sao?"
Bách Ngôn nói, "Vì bạn, tôi có thể năn nỉ Chu Bái Bì để đổi ca cho tôi, cùng lắm lấy một ít máu mời anh ta uống rượu."
Tạ Thời Ngọc suy nghĩ về căn hộ của mình. Rất nhiều thứ của Lộ Nam vẫn còn ở đó, mặc dù cậu đã nhắc điều này một vài lần, nhưng cậu vẫn trì hoãn. Tạ Thời Ngọc nhẹ nhàng thở ra một hơi, cậu thực sự không muốn quay lại nữa. "Được."
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
*Lời của editor:
Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.