Chương 1: Tôi Cố Gắng Không Làm Hỏng Giá Trị Nhan Sắc Của Cậu

Trong một khu nhà xưởng thấp, một tòa nhà dân cư đơn lẻ mọc lên.

Ánh nắng buổi sáng rất tốt, chói mắt, làm cho người ta cảm thấy ấm áp khắp cơ thể.

Tạ Thời Ngọc đã đỗ xe trên mặt đất trống, một tay cầm túi máy ảnh, một tay cầm điện thoại đặt ở tai, đứng trước tòa nhà dân cư, híp mắt ngửa đầu nhìn, "Ừ, tôi đã đến. Nơi này hơi xa, quẹo nhầm một vòng, nên tôi đến muộn. Cậu ở tầng mấy?"

Vừa dứt lời, một người xuất hiện từ ban công tầng ba, vẫy tay chào cậu, "Thời Ngọc, đây !" Sau khi thấy cậu nhìn sang phía mình, người đó đưa hai bàn tay lên miệng để khuếch âm thanh, "Cậu đứng đó, tôi xuống đón cậu." Nói xong, người đó quay người và chạy xuống cầu thang.

Tạ Thời Ngọc nhấp nháy điện thoại sau khi kết thúc cuộc gọi, vừa muốn bước vào hành lang, điện thoại lại sáng lên một lần nữa. Cậu cúi xuống, đó là một tin nhắn.

Người gửi là một dãy số chưa được ghi chú, nhưng Tạ Thời Ngọc quá quen thuộc với chuỗi số này, chỉ cần một cái nhìn là biết ai đã gửi.

Hơn mười năm quen biết, không thể nói quên là quên.

Nếu em rảnh, chúng ta sẽ gặp nhau trực tiếp vào ngày mai để nói chuyện.

Tạ Thời Ngọc mín môi, sắc mặt trầm xuống, không trả lời gì và tắt điện thoại, để nó vào túi quần.

Ngay khi cậu bước vào hành lang, cậu cảm thấy lạnh lẽo. Tòa nhà này giống như bên ngoài, xám xịt và cũ kỹ, cần phải phá bỏ gấp. Cậu đến đây để chụp ảnh quảng cáo cho một nhà thiết kế thời trang độc lập, chủ yếu bán qua kênh thương mại điện tử, không có cửa hang bên ngoài, nói đơn giản chỉ là bán trên cửa hàng trên Taobao mà thôi, cũng không nổi tiếng lắm.

Các nhà thiết kế thời trang mới khởi nghiệp thường đặt studio của mình ở những nơi như thế này, với mong muốn tạo ra chất lượng sản phẩm thời trang thật tốt. Nơi này cách trung tâm thành phố xa và điều kiện kém, mục tiêu của họ là giá rẻ và gần nhà máy, thuận tiện để giám sát công việc. Và chính vì không có tiền và là người mới, họ không có mạng lưới rộng, nếu gặp tình huống bất ngờ, họ chỉ có thể tìm Tạ Thời Ngọc - một nhϊếp ảnh gia làm thêm.

Tạ Thời Ngọc chỉ mới bước lên tầng hai thì Chu Viêm đến hối hả, nhìn thấy cậu như thấy cứu cánh, ôm cậu một cái, "Thời Ngọc à, may mà lần này có cậu. Sắp đến mùa mới, tất cả đã sắp xếp xong rồi, thằng khốn đó lại không đến, Lão Triệu lại đòi hỏi ảnh hiệu ứng khó khăn, ảnh nhϊếp ảnh gia bình thường anh ta không thèm nhìn."

Tạ Thời Ngọc bị cậu ta ôm mạnh khiến cậu lùi lại một bước, ổn định tư thế sau đó cười, "Không sao, dù sao tôi cũng rảnh. Nếu đổi thời gian khác, có thể tôi sẽ không thể đến được."

Chu Viêm buông cậu ra, đặt tay lên vai anh và đi lên tầng trên, "Cậu cũng đừng áp lực quá, chỉ còn vài chục bộ quần áo thôi, hôm nay chụp xong không có vấn đề gì, tôi tin vào kỹ thuật của cậu."

Chu Viêm và Tạ Thời Ngọc là bạn, dù thời gian quen biết không lâu nhưng mối quan hệ giữa họ khá tốt. Tạ Thời Ngọc khá lạnh lùng trong khi Chu Viêm lại thân thiện, sau khi uống một ít rượu, cậu ta có thể liền xưng huynh gọi đệ. Họ đã gặp nhau trong chuyến du lịch Tây Tạng, khi cùng nhau ăn tối, phát hiện mọi người đều đến từ cùng một thành phố, rất trùng hợp, nên họ đã làm bạn và sau đó thường xuyên liên lạc.

Tạ Thời Ngọc thích chơi nhϊếp ảnh trong thời gian rảnh rỗi, còn Chu Viêm là nửa nhà thiết kế, hoạt động trong ngành thời trang, gần đây cậu ta đã mở một studio kinh doanh chung với người khác, biết Tạ Thời Ngọc từng giành giải trong cuộc thi nhϊếp ảnh, nên đôi khi cậu ta sẽ mời cậu đến chụp một số bức ảnh thương mại.

Tạ Thời Ngọc hiếm khi nhận công việc như thế này, công việc chính của cậu khá bận rộn, hiếm khi rảnh rỗi, nên cậu chỉ muốn nghỉ ngơi, làm một số việc chậm rãi, để thở một chút.

Lần này cậu đồng ý, một là vì Chu Viêm cầu khẩn, nói rằng tình hình rất khẩn cấp, hai là sau một tháng làm việc liên tục, Tạ Thời Ngọc bị cấp trên bắt nghỉ một vài ngày. Ngày đầu tiên cậu đã ngủ bù, ngày thứ hai không biết làm gì trong ngày nghỉ, nên cậu quyết định tới đây.

Cả hai lên tầng ba, cửa vào mở rộng, căn hộ cư dân đã được biến thành kho chứa, với kiến trúc hai phòng khách bốn phòng ngủ, tường sơn trắng toàn bộ, xung quanh đầy các giá inox treo đồ sẵn quần áo trên đó.

Ở phía trái, chặn một bức tường màu trắng, Chu Viêm dẫn anh đi vòng qua, trong đó được dùng làm studio chụp ảnh đơn sơ, có trang trí nền, có đèn trần, đặt màn hình mềm, bóng đèn và các thiết bị khác, và còn có một số người đang đứng đó, khi nghe tiếng ồn, họ quay đầu nhìn cậu.

Chu Viêm đi tới, hai tay vỗ vỗ, "Hãy chuẩn bị sẵn sàng, nhϊếp ảnh gia đã đến, hôm nay phải chụp xong. Đã chọn ra tất cả quần áo chưa?"

Tạ Thời Ngọc đặt túi xuống và nhìn xung quanh, "Người mẫu là ai?"

Chu Viêm gọi từ góc phía bên, "Hàn Mân, hãy đến đây một chút."

Một người đi từ đó, Tạ Thời Ngọc nhìn qua và bất giác nhìn ngạc nhiên. Người đó trước đây đang ở trong bóng tối, nên Tạ Thời Ngọc không thấy anh ta ngay lập tức, nếu không chắc chắn sẽ không hỏi như vậy. Người này quá nổi bật, chỉ cần thoáng nhìn qua, cậu đã biết ngay anh ta là nhân vật chính. Chiều cao cao, đôi chân dài, từ cổ đến eo, không thể tìm ra một chút khuyết điểm.

Khuôn mặt cũng đẹp, nét mặt sắc nét, mái tóc dài là màu đen thuần khiết nhất, so với màu mực còn đậm hơn, đuôi tóc uốn cong phối hợp với đường nét khuôn mặt tinh xảo, mang một sự quyến rũ không thể phân biệt giới tính.

Đôi mắt sâu thẳm và dài, mang theo một sự phóng túng và lười biếng, rất quyến rũ, nhưng không để người ta cảm thấy kiểu nữ tính. Nam giới để tóc dài và có gương mặt đẹp thì dễ dàng trở nên yếu đuối, nhưng anh ta không, thay vào đó, anh ta mang một loại phong cách ngầu lạnh.

Tạ Thời Ngọc đứng ngẩn người, phản ứng của Chu Viêm dường như hoàn toàn không ngạc nhiên, cậu ta thì thì thầm vào tai cậu, "Cảm giác thế nào? Đây là người mẫu được chọn kỹ càng bởi Lão Triệu, cậu biết về cái thẩm mỹ khắt khe của anh ấy."

Tạ Thời Ngọc rút mắt lại, làm dịu tâm trạng của mình, một lúc sau, cậu ta tự cười về cách cư xử ngây thơ của mình, giả vờ che giấu theo lời của Chu Viêm, "Đúng, không tồi, chúc mừng Thầy Triệu tìm được một viên ngọc."

Chu Viêm nói, "Cậu ta còn độc thân đấy, nếu cậu không có người yêu, tôi sẽ giới thiệu cậu ta cho cậu. Tôi thấy hai người hợp nhau về ngoại hình, một người quyến rũ và một người tuấn tú, trong phong cách không ai thua ai, cậu có thể "đánh" tà khí của cậu ta."

Tạ Thời Ngọc nghe xong, biết Chu Viêm đang đùa với mình, lắc vai không quan tâm, "Được thôi, nếu đối phương muốn thì có thể thử."

"Ha ha, thử cái gì, thật sự là cậu bị hắt hủi rồi, Lộ Nam sẽ gϊếŧ tôi." Chu Viêm liên tục lắc tay, "Tại sao Tiểu Nam không đi cùng cậu hôm nay? Hai người cậu không phải lúc nào cũng cùng nhau."

Khuôn mặt của Tạ Thời Ngọc thay đổi, cậu vừa muốn nói chuyện thì Hàn Mân đi ngang qua, chào Chu Viêm. Hàn Mân đứng trước mặt Tạ Thời Ngọc, đưa người qua một khoảng cách hai ngọn đòn, cơ thể anh ta có thể đã dùng nước hoa, mang một mùi hoa cam thoang thoảng, giọng nói cũng có sức quyến rũ.

"Ông chủ Chu đang nói về tôi à? Không lẽ đang nói xấu tôi không?"

Tạ Thời Ngọc nhìn vào, trực tiếp nhìn thấy đường cằm rõ ràng của anh ta, được ánh nắng sáng chói chiếu sáng, có thể nhìn thấy cả những sợi lông nhỏ trên khuôn mặt.

"Tai nghe nhạy bén nhỉ, ngay cả từ xa đó anh cũng có thể nghe thấy." Chu Viêm cười và nháy mắt với anh, "Nói cậu đẹp trai, thu hút sự chú ý của muôn vàn cô gái, không có người nào mà bị cậu cám dỗ trốn thoát được."

"Vậy tôi cũng tự hào đấy, được một anh chàng đẹp trai như vậy công nhận." Hàn Mân đưa tay vào túi quần, cơ thể nghiêng một chút, nhìn về phía Tạ Thời Ngọc, "Không giới thiệu một chút ?"

"Đây là nhϊếp ảnh gia của hôm nay." Chu Viêm kéo Tạ Thời Ngọc lại gần một chút, "Đừng nhìn cậu ta chỉ là người làm thêm, trình độ của cậu ta không hề thấp. Bộ ảnh "Hoàng Hôn " mà Lão Triệu tham gia giải thưởng lần trước cũng do cậu ta chụp."

Tạ Thời Ngọc thấp hơn Hàn Mân một chút, vì cận cảnh, cậu có thể nhìn thấy chóp mũi của anh ta.Cậu ngửa đầu lên, tự tin đưa tay ra với anh ta, cười tươi "Tạ Thời Ngọc."

Ánh mắt của Hàn Mân nhìn xuống, rơi vào khuôn mặt của Tạ Thời Ngọc, anh cười một lúc rồi giơ tay và bắt tay với cậu, "Hàn Mân. Mong cậu giúp đỡ hôm nay."

"Đừng lo, tôi sẽ cố gắng không làm tổn hại nhan sắc của cậu."

Ban đầu chỉ cần chạm tay một cái là đủ, nhưng trong tình huống như thế này việc bắt tay thật ra là quá trang trọng.

Tạ Thời Ngọc rút tay lại, nhưng trong khoảnh khắc rút tay, cậu cảm thấy tay mình bị nắm chặt một cách nhẹ nhàng, khi tách ra, lòng bàn tay bị cào một cái, cảm giác tê dại ngứa ngáy rất mập mờ.

Tạ Thời Ngọc rất ngạc nhiên, nhìn vào đôi mắt của Hàn Mân. Khuôn mặt của Hàn Mân vẫn tự nhiên, vẫn còn nụ cười, đôi mắt đẹp kia mang theo nụ cười nhẹ nhàng, không cần biết có ý đồ hay không, nhìn vào cũng cảm thấy rất thú vị.

Nhưng sau khi nhìn nhau chỉ trong một khoảnh khắc, Hàn Mân đã dời mắt đi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nói chuyện với Chu Viêm. Tạ Thời Ngọc nhăn mày, tay buông xuống theo đường khâu quần, không biết có phải mình nghĩ quá nhiều không.

Cửa hàng thiết kế của Chu Viêm có phong cách đơn giản hiện đại, họ định sẵn thứ tự chụp ảnh, chủ đề phong cách và phối trang phục, sau đó để Hàn Mân thử vị trí trước ống kính, điều chỉnh đạo cụ nền và ánh sáng, sau đó bắt đầu chụp chính thức.

Bộ trang phục đầu tiên là chiếc áo len đen cổ V, tiết lộ xương cổ và da trắng lạnh trên ngực, quần dài là chiếc quần đen bị rách, trên cổ có đeo một dây chuyền bằng bạc, tóc được buộc lại thành từng sợi rối, xịt keo giữ nếp, một sợi rơi xuống trán, mang lại một cảm giác tự do tự tại.

Tạ Thời Ngọc yêu cầu Hàn Mân nằm trên chiếc ghế da màu nâu đỏ, một chân dựa lên ghế, một chân được đặt xuống phẳng, nghiêng người dựa vào tay ghế, tựa vào cánh tay. Anh cao quá, chiếc ghế nhỏ này hơi chật chội cho chân của anh ta, phải gập gọn, cảm giác hơi khó chịu.

Tạ Thời Ngọc đặt xuống máy ảnh, nhăn mày, còn cảm thấy tay còn trống trải một chút, chỉ đứng đó không tự nhiên.

Hàn Mân ngồi dậy, "Không được sao? Tạ Thời Ngọc nói, "Chiếc ghế này nhỏ quá, nằm trên đó sẽ trông không sang."

"Vậy thì ngồi đi." Hàn Mân thay đổi tư thế ngồi, chân mở ra, người tựa vào phía tay, một tay thoải mái đặt trên tay sô pha, mắt nhìn vào ống kính, cơ thể thoải mái, nhưng ánh mắt rất mạnh mẽ.

Tạ Thời Ngọc cảm thấy ngay lập tức là đúng, ánh mắt của Hàn Mân thật khó diễn tả, sâu thẳm, chụp lên rất thực, không rỗng, đặc biệt có cảm giác câu chuyện.

Tạ Thời Ngọc thích chụp ảnh chân dung, đặc biệt là những người như Hàn Mân, có sự đặc biệt trong ống kính, thực sự rất hợp khẩu vị của cậu.

Sau khi điều chỉnh lại ánh sáng, cậu chụp hoàn thành được tấm ảnh và đứng lên chụp thêm hai tấm toàn thân.

Khi đến bộ trang phục tiếp theo, Hàn Mân trực tiếp cởϊ áσ trên mặt đất, Tạ Thời Ngọc lướt qua một cái một cách tình cờ, một lớp cơ bắp được tạo hình tỉ mỉ, dây thắt lưng là một sợi chuỗi bạc dài, một chút ánh sáng bạc lấp lánh lướt qua vòng eo thon dài.

Như một tên trộm cảm giác, cậu không dám nhìn nhiều.

Trong quá trình chụp, vạt áo Hàn Mân bên cạnh bị kẹp vào thắt lưng quần, Tạ Thời Ngọc lại đi đến kéo áo ra và làm cho nó phẳng.

Giọng nói của Hàn Mân vang lên trên đầu cậu, "Cảm ơn."

Tạ Thời Ngọc cúi đầu, "Không có gì, đừng quá lễ phép, chúng ta đều đang làm việc mà."

Hàn Mân dường như cười nhẹ, "Tôi biết hầu hết các nhϊếp ảnh gia ở đây, trước đây có vẻ như chưa gặp cậu."

"Công việc chính của tôi không phải làm nghề này, tôi đến đây giúp một người bạn."

"Chu Viêm là bạn của cậu"

"Đúng, chúng tôi quen nhau từ hai năm trước."

"Nhưng cậu trông rất chuyên nghiệp, không hề giống một người nghiệp dư."

Tạ Thời Ngọc chỉnh lại áo cho anh ấy, lùi lại một bước, nhếch mép cười, "Tôi coi như cậu đang khen tôi."

Góc miệng của Hàn Mân mang nụ cười, nhìn vào mắt cậu, đột nhiên cúi xuống một chút, "Có ai đã từng nói với cậu rằng, khi cậu nghiên túc làm việc, cậu trông rất đẹp?"

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Lời của editor:

Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.