Chờ Đợi Giọng Nói Của Em

7/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chờ đợi giọng nói của em là những dòng tâm tình chất chứa những hồn nhiên, trong sáng của tuổi học trò. Độc giả sẽ đi lạc vào thế giới của teen để lắng nghe các em giãi bày những câu chuyện đời thường …
Xem Thêm

Chương 34: Bình tĩnh chấp nhận bản thân
Thu Lệ, 20 tuổi, nhân viên kinh doanh

Năm nay tôi hai mươi tuổi, vẫn chưa xác định rõ mục tiêu cho cuộc sống. Trước đây, khi còn học cấp hai, tôi mơ ước có thể trở thành sinh viên trường sư phạm, nhưng kết quả là tôi thi không đỗ, đành phải vào học tại một trường dạy nghề. Đỗ trường nào thì cũng là đỗ, nên tôi vẫn rất vui vẻ. Thế nhưng đúng là không ai đoán trước được ý trời. Tôi vừa nhập học không được bao lâu thì bố tôi qua đời vì căn bệnh ung thư phổi. Hoàn cảnh gia đình tôi vốn đã không sung túc nay lại càng trở nên khó khăn hơn. Vì gia cảnh khó khăn, tôi đành phải thôi học và đi làm ở một xí nghiệp nhỏ.

Gia đình tôi là một gia đình bất hạnh. Ngay từ khi tôi còn nhỏ, trong nhà tôi đã xảy ra rất nhiều chuyện không may. Những chuyện đó trước nay tôi đều giữ kín trong lòng, không kể với bất cứ ai.

Khi còn nhỏ, tôi thường ở với mẹ; bố tôi và hai chị gái sống ở nơi khác. Nói một cách chính xác hơn là bố mẹ tôi có mâu thuẫn nên đã ly thân. Mọi người trong thôn đều nói mẹ tôi mắc bệnh thần kinh. Bố tôi và chị cả tôi khi cãi nhau với mẹ cũng thường mắng mẹ như vậy. Năm hai mươi tuổi, chị tôi yêu một anh cùng thôn. Sau khi yêu nhau một thời gian, người đó không yêu chị tôi nữa, anh ta chê chị tôi không biết may vá. Nhưng chị tôi vẫn thích anh chàng đó, hơn nữa, trong thôn của tôi, một người con gái mà yêu đến hai lần thì sẽ mất hết danh dự. Chính vì thế chị tôi không muốn chia tay với anh ta, suốt ngày cầu xin anh ta quay lại với mình. Sự chân thành của chị tôi đối với anh ta chỉ đổi lấy sự khinh bỉ của nhà anh ta với gia đình tôi. Mẹ anh ta mắng chị tôi không có liêm sỉ, đũa mốc đòi chòi mâm son. Bị sỉ nhục nặng nề, suốt một thời gian dài chị tôi cứ đờ đẫn như người mất hồn; người trong thôn còn bảo chị mắc bệnh tâm thần. Bố tôi phải dẫn chị tôi đến bệnh viện tỉnh mới chữa khỏi bệnh cho chị.

Chị tôi yêu đến ba lần, nhưng lần nào cũng như lần nào, chị đều bị bỏ rơi đến mức phát điên. Cũng may, cuối cùng thì chị tôi cũng được gả cho người ta. Nhưng trước đám cưới, cả nhà đều giấu anh rể bệnh tình của chị, về sau chị tôi phát bệnh, anh rể tôi căm hận cả gia đình tôi, đối xử với chị tôi cũng chẳng ra gì, thậm chí có lúc còn đánh đập chị nữa. Chị tôi sống mà như chết rồi!

Đó là chuyện của chị cả tôi. Tôi còn có một người chị nữa, chị ấy rất gầy gò, nhưng mọi người trong thôn đều nói chị là người xinh nhất trong ba chị em. Chị hai ít nói, nhưng có tấm lòng nhân hậu, được mọi người trong thôn rất yêu quý. Nhưng đến năm tôi mười một tuổi, chị tôi mắc bệnh máu trắng và qua đời.

Năm tôi mười sáu tuổi, bố tôi cũng qua đời, gia đình tôi tan tác. Mẹ tôi nhờ người giố thiệu đi làm thuê trong thành phố. Tôi cũng rời bỏ trường học và đi làm kiếm tiền. Các món nợ dần dần cũng vơi đi, hai mẹ con tôi coi như được sống hai năm khá yên ổn. Nhưng rồi tai họa lại một lần nữa giáng xuống đầu tôi, tôi bị mắc bệnh giống như chị cả.

Trước ngày phát bệnh, tôi chỉ cảm thấy rất đau đầu, thế nên liền xin nghỉ làm. Về đến nhà, tôi không biết gì nữa cả, hôn mê ba ngày liền, đến khi tỉnh lại, đầu óc tôi không sao tự kiểm soát được, tôi làm gì ngay cả bản thân tôi cũng không biết. Đó là những việc hết sức kinh khủng, tôi thật sự không muốn nhớ lại nữa. Bây giờ nghĩ lại tôi chỉ cảm thấy những điều đang xảy ra thật quá tàn nhẫn đối với tôi. Có người nói tôi là con điên. Tôi thấy người ta nói đúng và chỉ muốn tự sát cho xong, không còn mặt mũi nào mà sống trên đời này nữa. Thế nhưng tôi lại không có dũng khí để kết thúc cuộc sống của mình, đành phải dày mặt trước sự dè bỉu của người khác.

Người xưa có câu: “Đại nạn không chết ắt có phúc về sau”, thế nhưng cơn sóng này chưa qua, cơn sóng lớn hơn đã ập đến. Lần này tôi vướng vào chuyện tình yêu với một gã sở khanh. Sau khi có được trinh tiết của tôi, hắn đã vứt bỏ tôi không thương tiếc. Đối mặt với sự thực phũ phàng, tôi đành phải nuốt nỗi đau đớn vào trong lòng.

Tôi cũng là đứa có nhan sắc nên đang có khá nhiều chàng trai đang theo đuổi, thế nhưng tôi đều một mực cự tuyệt họ. Họ thích tôi là bởi chưa hiểu rõ về tôi, nếu biết sự thật rồi, chắc chắn họ sẽ lại bỏ rơi tôi. Tôi không muốn rắc thêm muối lên vết thương đang rỉ máu của mình, trái tim đã tan nát của tôi không còn cách nào có thể đối mặt với cuộc đời này nữa. Giờ đây tôi chỉ còn lại phần xác mà thôi, tôi thực sự muốn đi tu…

Hiện tại, mối lo lắng lớn nhất của tôi chính là căn bệnh khủng khϊếp kia. Cả ngày tôi buồn phiền vì chuyện này. Tôi từng nhắc nhở mình phải quên đi nhưng mọi nỗ lực của tôi đều thất bại. Vì hoàn cảnh gia đình, vì căn bệnh quái ác của bản thân nên tôi cảm thấy cực kỳ tự ti và bi quan, không muốn tiếp xúc với bất cứ ai. Tôi thường cảm thấy mọi người nhìn mình bằng đôi mắt kỳ quái và thi nhau nói xấu sau lưng tôi. Tôi không có lấy một người bạn thân, không có ai nói cho tôi biết tôi phải làm thế nào để đối mặt với những ngày tháng còn lại. Không có ai giúp đỡ được tôi. Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi!

Chat room

Con người khi mắc bệnh thường không thể tự kiểm soát được, vì thế có thể sẽ nói ra những điều không hay, gây ra những chuyện không tốt. Nhưng không phải vì thế mà bạn phải tự trách bản thân hoặc cảm thấy nhục nhã. Nếu như có người cười nhạo bạn, thì họ mới là người sai chứ không phải là bạn. Họ cười nhạo người bệnh, chứng tỏ họ là những người không có tấm lòng đồng cảm. Tuy nhiên, tôi tin rằng cho dù Thu Lệ đã từng nói hay làm điều gì thì cũng chỉ là sự phản ánh nhận thức tiềm tàng của bạn và cũng là nhận thức tiềm tàng của mỗi người mà thôi. Bình thường, mọi người sẽ giấu kín những chuyện này nhưng Thu Lệ lại nói ra những điều đó. Xét cho cùng thì cũng đâu có gì đáng phải xấu hổ.

Căn bệnh của Thu Lệ có thể là do di truyền, nhưng cũng có thể là do tác động của chị cả gây ra. Nếu không may mắc bệnh này, bạn cũng không nên quá sợ hãi. Chỉ cần giữ cho tinh thần luôn ổn định, Thu Lệ sẽ không khác gì một người bình thường, cũng có thể có được một cuộc sống hạnh phúc như bao người khác. Nếu gặp được người con trai yêu bạn thực sự, bạn nên nói thật bệnh tình của mình cho người ấy biết. Nếu ta không chê bạn, chứng tỏ anh ta thực sự yêu bạ, sau này anh ta sẽ không đối xử tện với bạn và sẽ chăm sóc bạn tử tế. Còn nếu đối phương bỏ bạn chỉ vì bệnh tình của bạn, vậy thì cứ để anh ta đi, để anh ta bỏ chạy trước còn hơn để đến sau này. Nếu đã không giữ được người ta thì hà tất phải buồn phiền làm gì?

Muốn người khác chấp nhận bạn, đầu tiên bạn phải thật bình tĩnh để tiếp nhận chính bản thân mình đã!

Thêm Bình Luận