Chương 5

Chỉ còn mười phút nữa là mở màn, Phó Thu Vân nhìn thấy càng lúc càng nhiều người đứng xếp hàng trước cửa Như Mộng Lệnh, sắc mặt cũng dần trở nên khó coi.

Có lẽ vì gần đây cô ta diễn nhiều, nhiều khán giả mua vé đến xem đều biết cô ta: "Cô Phó cũng đến đây nghe nhạc sao?"

"Cô Phó đến để ủng hộ bà chủ cũ ấy mà."

"Tình nghĩa thầy trò còn đó mà."

Phó Thu Vân khẽ cười: "Nghe nói là cô giáo vừa nhận học trò mới, tôi là đàn chị đương nhiên phải đến ủng hộ rồi."

Có người hỏi: "Học trò mới? Thật vậy sao?"

Người bên cạnh nghi ngờ: "Mới lần đầu mà đã ra mắt ngay trên sân khấu hả?"

Phó Thu Vân thản nhiên đáp lời: "Có thể thiên phú của em ấy rất tốt, trước kia cô giáo thường xuyên chê tôi đần độn, lúc nào cũng làm cô giận."

Tiểu Trương kiểm vé xong thì nghe thấy cô ta đang ngồi đây bịa chuyện.

"Lâu rồi không gặp." Phó Thu Vân cười tươi, cố ý nói: "Sao cậu lại nhìn tôi với vẻ mặt đó? Gần đây tôi bận quá không có thời gian đến thăm mọi người, là lỗi của tôi."

Trước kia ngày nào cô ta cũng ở Như Mộng Lệnh, nhân viên phục vụ từ trên xuống dưới lạ gì cô ta nữa, bây giờ gặp cô ta cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.

Khoe khoang mấy thứ này làm gì, Tiểu Trương than thở trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười: "Đương nhiên chúng tôi luôn hoan nghênh mỗi một khách hàng đến đây."

Ý bảo cô ta là khách sao? Dù là khách thì cũng là một vị khách tồi.

Phó Thu Vân không để bụng, nhấn mạnh: "Chính các người đã mời tôi đến đây, với tư cách là đàn chị nên đương nhiên tôi phải tới nghe rồi."

Cô ta quay sang các vị khách đang xếp hàng: "Trước kia tiệm này là của cô Chương Minh Nguyệt đấy, tôi là học trò của bà ấy, đàn em của tôi lần đầu tiên lên sân khấu, mọi người cũng có thể vào trong nghe thử."

Phó Thu Vân chắp tay trước ngực: "Nếu như em ấy hát không tốt, có gì sơ sót, mong mọi người lượng thứ."

Tiểu Trương thật sự muốn pha một bình trà xanh cho cô ta ngay tại chỗ.

Cậu cao giọng: "Chị Tiểu Tô!"

Tiểu Tô nhanh chóng đi tới, thực sự muốn tát cô ta khi nghe mấy lời này, cô ấy đưa Phó Thu Vân vào trong sân.

"Tôi không phải là người duy nhất được mời đến hôm nay, phải không?" Phó Thu Vân nói.

"Đương nhiên là... Không chỉ mình cô." Tiểu Tô cố ý kéo dài giọng: "Đến rồi, chỗ ngồi của cô ở đây."

Phó Thu Vân nhìn chiếc ghế ở cuối sân, đây là chỗ rất xa ở sân ngoài, ngồi đây thậm chí còn không thể nhìn thấy mặt người biểu diễn.

"Tôi ngồi ở sân ngoài sao?"

Tiểu Tô chớp mắt: "Đúng vậy."

Phó Thu Vân: "Bà chủ của các người đích thân mời tôi đến, đây là cách mấy người tiếp đãi tôi sao?"

Tiểu Tô nghiêm túc nói: "Chỗ ngồi được sắp xếp dựa vào các tình huống cụ thể, hôm qua cũng không ghi là không ngồi ở sân ngoài, hơn nữa người mua vé vẫn ngồi ở đây được, sao cô lại không thể ngồi?"

Phó Thu Vân tức giận rồi bật cười: "Được, tôi đi mua vé."

Tiểu Tô "ồ" lên một tiếng: "Trước đây cô Phó là học trò ở đây sao lại phải mua vé chứ, đương nhiên là miễn phí rồi, mau ngồi xuống đi."

Cô ấy dùng giọng quái gở nói: "Trước kia cô còn học ở đây cũng từng ngồi đây, khi đó cô còn nói rằng chỉ cần nghe thôi là đã mê say rồi."

Phó Thu Vân: "..."

Tuy nhiên, khán giả xung quanh không hiểu có chuyện gì, trong sân có rất nhiều người, cứ tiếp tục cãi vã sẽ ảnh hưởng đến hình tượng cô ta cất công gây dựng, cô ta mỉm cười đoan trang rồi ngồi xuống.

Chủ quán mới đang ra oai phủ đầu mình.

Cô ta cũng muốn nghe thử xem rốt cuộc đối phương có thể hát ra cái giống gì.

Phó Thu Vân liếc nhìn khắp sân, so với sự lộn xộn trước đó, bây giờ khoảng sân này đã hợp lý và ngăn nắp hơn nhiều.

Mấy người bên cạnh đến sớm đang nói chuyện phiếm: "Anh có thấy tiên nữ vừa mới đi vào không?"

"Tôi không thấy nhưng tôi nhìn thấy một người đàn ông rất đẹp trai, vào trong xem rồi mới biết được người vào sau nhìn thấy tiên nữ."

"Tôi vẫn chưa nhìn kỹ, không biết lát nữa có nhìn thấy được không."

Cái gì mà người đàn ông tuấn tú với tiên nữ vậy.

Phó Thu Vân cười thầm trong lòng, đây là kiểu marketing vớ vẩn gì vậy, lẽ nào do không có năng lực nên chỉ có thể dựa vào cái này để thu hút khán giả.

Tiểu Tô gõ chiêng phía trước: "Buổi biểu diễn sẽ bắt đầu ngay bây giờ."

Phó Thu Vân ngồi thẳng người, nhìn thẳng về phía trước.

Mãi cho đến khi nhìn thấy cặp vợ chồng quen thuộc đi ra, hứng thú xem chương trình lập tức biến mất, còn tưởng rằng có thể nhìn thấy "đàn em" chứ.

Cô ta uống hết một bình trà vẫn chưa thấy bà chủ mới và đàn em đâu, uống no cả bụng, xung quanh sân ngoài còn có người đi cùng con nhỏ, ông bà, cô dì, vô cùng náo nhiệt.

Phó Thu Vân không chịu nổi cái chợ này, cũng không thấy Thẩm Kinh Niên xuất hiện, đoán là anh không tới nên đứng lên nhẹ nhàng quay về.

Sau khi trở về nhìn thấy Hà Cảnh đang rảnh rỗi nên cô ta lại cử cậu ta qua đó: "Cậu sang Như Mộng Lệnh xem hiệu ứng buổi biểu diễn hôm nay ra sao."

Hà Cảnh tự chỉ vào mình: "Hả? Em á?"

Phó Thu Vân nói: "Nếu Thẩm Tam gia đến thì nhất định phải nói với tôi."

Lúc cậu ta đến mua vé vừa đúng lúc tới nửa sau của buổi diễn, chưa kịp ngồi xuống chỗ, lợi dụng vóc dáng cao lớn của mình, cậu ta nhìn thấy Tề Quan Vũ đang ôm đàn tam huyền bước ra.

Cô gái đi sau mặc bộ sườn xám màu xanh nhạt, tay ôm đàn tỳ bà, mái tóc dài búi cao ngồi xuống ghế.

Khuôn mặt trắng nõn như ngọc, môi đỏ au, lại còn giản dị và thuần khiết. Thêm cả bức bình phong sơn thủy sau lưng mơ hồ tạo thêm phần chất phác, tựa như trở về những năm tháng trước đây.

Quan Thanh Hòa đặt đàn tỳ bà lên đùi, hơi nghiêng đầu, ánh sáng từ phía trước và đỉnh đầu chiếu xuống, phản chiếu hàng mi dài cong vυ"t.

Quán trà vừa nãy còn ồn ào bỗng im bặt, chỉ còn tiếng thở vang lên.

Sân ngoài không nhìn rõ được bên trong, chỉ biết bên trong có gì đó bất thường, thăm dò: "Làm sao vậy, làm sao vậy, có chuyện gì thế?"

Quan Thanh Hòa đặt tay lên cung đàn, khẽ gật đầu với Tề Quan Vũ.

Vài giây sau, những ngón tay mảnh khảnh gảy dây, tiếng đàn tỳ bà vang lên.

Trong phòng riêng trên lầu hai, xuyên qua ô cửa sổ khép hờ, ánh mắt Thẩm Kinh Niên di chuyển từ đôi tay uyển chuyển trên dây đàn đến khuôn mặt của cô.

Không ngờ Chu Khiêm lại nói thật.

Thật sự đẹp đến mức không giống người thật.

Bài ‘Thanh Thanh Mạn’, để tránh khán giả nghe không hiểu nên quán trà rất tiến bộ, phía trên sẽ đưa ra lời bài hát.

Tiếng đàn tỳ bà du dương cùng với giọng nữ dịu dàng động lòng người vang đến phòng ngoài: “Gạch xanh cùng ngói sơn, bạch mã đạp bùn mới...”

Vừa mở miệng đã khiến xương cốt người ta rã rời.

Đây là lần đầu tiên Chu Khiêm nghe, cùng một bài hát nhưng cảm giác cô hát hoàn toàn khác với cảm giác của cô Chương, cậu ta không nhịn được nhéo tai mình, vô thức nhìn phản ứng của Thẩm Kinh Niên.

Thẩm Kinh Niên đang cúi đầu châm trà.

Chu Khiêm thở phào nhẹ nhõm, hơi ngồi thẳng dậy...

Hình như chú ba rất hài lòng với những gì nghe được, vậy là tốt rồi.

Anh vội vàng nhìn, không để ý tới chén trà này, hồi lâu mới rót.

-

Sau khi kết thúc bài hát đầu tiên, những vị khách còn đang lo lắng người mới hát không tốt dường như đã hoàn toàn kẹt cứng tại chỗ ngồi của họ, vẫn tiếp tục uống trà rồi thưởng thức điểm tâm.

Khán giả ở sân trong chăm chú nhìn về phía trước, không rời mắt.

Trong xã hội ngày nay, mọi người đều không thích những người nổi tiếng trên Internet, văn hóa truyền thống đang được phục hưng và ai ai cũng thích vẻ đẹp cổ điển, Quan Thanh Hòa vừa hay đẹp như vậy.

Nghe hát là thưởng thức, ca sĩ càng đẹp lại càng phải thưởng thức, cứ như vậy đã nghe hết hai bài rồi.

Tiểu Tô ra hiệu đừng chụp ảnh, rồi nhắc nhở: "Tiếp theo bạn có thể chọn bài hát, chúng tôi đã chuẩn bị danh sách tiết mục rồi."

Trong lúc nghỉ ngơi, Quan Thanh Hòa ngồi đối diện với một vài bà lão dưới sân khấu, nhớ tới trước kia hay đi với ông nội, các bà trong xã đều có ánh mắt này.

Ánh mắt "Chỉ cần một câu nói của con, bà sẽ lập tức đưa thằng nhóc nhà bà tới đây".

Và hôn ước với nhà họ Thẩm lúc đó thực sự là một cái cớ từ chối rất tốt.

Chu Khiêm hỏi: "Chú ba, cháu nói không sai chứ, có phải rất tuyệt vời không!"

Giọng Thẩm Kinh Niên bình tĩnh: "Cũng được."

"Yêu cầu của chú cao, còn với cháu thế là tuyệt vời rồi!" Chu Khiêm lập tức được đằng chân lân đằng đầu: "Nếu không thích nghe sao chú không về đi, dù sao đêm nay cũng không cần xã giao."

Thẩm Kinh Niên cười cười, giơ tay lên.

Thư ký Vương lập tức hỏi: "Bây giờ ngài đi sao?"

Vừa dứt lời, anh ta mới phát hiện Thẩm Kinh Niên giơ tay muốn lấy danh sách tiết mục, làm thư ký lâu như vậy, anh ta không kìm được vẻ mặt kinh ngạc.

"Không đi." Thẩm Kinh Niên chậm rãi lên tiếng: "Chọn một bài."

Chu Khiêm trừng to mắt, hưng phấn hỏi: "Chọn bài gì?"

-

"Anh ta chọn bài gì?"

Quan Thanh Hòa đỡ đàn tỳ bà, nghe thấy Tiểu Tô thì thầm, thấp giọng hỏi.

Cô biết rõ Thẩm Kinh Niên ngồi trong phòng riêng nào, hơi ngước mắt lên tầng hai, nhìn thấy người đàn ông bên cửa sổ thì lập tức ngồi thẳng lưng.

Có vẻ như người đàn ông đã nhận thấy, anh đưa mắt nhìn qua.

Xuyên qua gian phòng chính xây bằng ngọc bích có lan can chạm trổ, hai người nhìn nhau, hình như tiếng châm trà dần dần đầy, Quan Thanh Hà nhìn đi chỗ khác.

Thẩm Kinh Niên lúc này mới quay lại nhìn danh sách tiết mục.

"Bạch xà."

-

"Ngài Thẩm chọn "Bạch xà"."

Quan Thanh Hòa không ngờ anh ta lại biết bài hát này, bài này do ông nội dạy cô, lúc đầu quán trà vốn không có bài này, thậm chí còn có rất ít người từng nghe qua, là do tự cô thêm vào.

Trong bài hát này có mấy đoạn, đoạn “Thưởng trung thu” nói về cảnh Hứa Tiên và Bạch nương tử cùng ngồi thuyền trên hồ.

Lúc này chỉ có Quan Thanh Hòa đang đàn hát.

Chu Khiêm nghe không hiểu một chữ nào, còn khó hiểu hơn cả ‘Thanh Thanh Mạn’, nhưng nó lại mang đậm nét vùng Giang Nam, nghe không hiểu lại càng có ý vị.

Cậu ta rung đùi đắc ý, bỗng nhiên tỉnh táo lại, nhìn về phía đối diện.

Cô gái nhỏ dưới lầu vừa vặn hát đến câu cuối cùng: "... Chỉ mong bên nhau dài trăm năm, vĩnh viễn không chia lìa..."

Âm thanh đàn chấm dứt, Quan Thanh Hòa không biết người chọn bài hát này có hài lòng hay không, vô thức liếc nhìn lên lầu.

Anh không nhận ra nỗi sầu triền miên trong bài hát vẫn còn vương lại trong lòng mình.

Bàn tay cầm tách trà của Thẩm Cảnh Niên cuối cùng cũng động đậy, trong ánh nhìn dịu dàng thoáng qua của cô, anh đưa chén trà lên môi.

Nước trà hơi lạnh, hơi có vị đắng chát, nhưng lại rất đặc sắc.

-

Sau khi buổi diễn hôm nay kết thúc, dù Quan Thanh Hòa tự tin nhưng khi nghe được những lời khen cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Tề Quan Vũ nhìn vào phản ứng của cô, cười nói: "Xem ra tôi đã hiểu vì sao cô giáo lại phải trực tiếp mời cô tới rồi."

Quan Thanh Hòa mím môi cười: "Đều nhờ anh phối hợp với tôi rất tốt."

"Tôi biết trình độ của mình, tôi phối với Phó Thu Vân cũng chưa bao giờ thấy cô ta hát hay." Tề Quan Vũ nhanh chóng hỏi thẳng: "Cô theo học cô giáo bao nhiêu năm rồi? Sao tôi theo học lâu năm lắm rồi lại chưa từng thấy cô lần nào?"

"Cô Chương vừa dạy tôi mấy tháng." Quan Thanh Hòa biết anh hiểu lầm: "Thật ra tôi theo ông nội học từ nhỏ, chuyên ngành Đại học cũng là nhạc cụ dân tộc."

Mắt Tề Quan Vũ phát sáng: "Ông nội của cô là thầy nào?"

Quan Thanh Hòa đang muốn nói chuyện tiếp, Tiểu Tô ngoài cửa đã vẫy tay: "Chị Thanh Hòa, tới đây mau."

Cô còn tưởng rằng có chuyện không ổn, bị Tiêu Tô kéo ra sân sau, nhìn thấy người đàn ông ngồi trên lầu ban nãy.

Quan Thanh Hòa mở miệng: "Anh Thẩm.”

Anh rõ ràng là một doanh nhân hàng đầu, nhưng khi anh khoác lên mình bộ quần áo bình thường, lại toát ra một cảm giác cao quý và từ tốn tao nhã của một gia đình trí thức.

Thẩm Kinh Niên đứng dưới mái hiên, trời chạng vạng tối vẫn còn ánh chiều tà chiếu từ trên cao rọi vào trong sân, bao phủ khắp người cô.

Thiếu nữ xinh đẹp đứng trên con đường đá xanh, tấm lưng mảnh khảnh, vòng eo mềm mại dù ẩn mình trong bộ sườn xám cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Lại làm anh nhớ tới dáng vẻ tóc dài choàng qua vai dịu dàng như nước, mô phỏng hoàn mỹ bài thơ của Yến Cơ Đạo "Viễn sơn mi đại trường, tế liễu yêu chi niểu." (*)

(*) Trích trong bài thơ "Sinh tra tử" do Yến Cơ Đạo viết cho danh kỹ Lý Sư Sư, miêu tả vẻ đẹp của một kỹ nữ nổi tiếng một thời.

"Cô Quan." Thẩm Kinh Niên hơi híp mắt.

Quan Thanh Hòa nói: "Lúc trước ở phía sau sân khấu tôi đã nhầm anh với thầy Tề, còn bắt anh cầm đồ nữa, thật sự xin lỗi."

Thẩm Kinh Niên cũng đang nhìn cô.

Khi cô nói "xin lỗi" trước mặt anh có cảm giác đang dò xét, anh có thể nhìn thấy thái độ của cô từ trong ánh mắt.

Lịch sự nhưng không kém phần xa cách.

Thẩm Kinh Niên cười trong lòng, đoán được vài phần.

Quan Thanh Hòa thấy anh ta vẫn chưa rời đi, thăm dò: "Anh Thẩm còn có việc gì sao?"

Thẩm Kinh Niên không trả lời, chỉ nói: "Tấm thiệp mời lúc trước thiếu một dấu ấn."

Đầu ngón tay Quan Thanh Hòa giật giật.

Anh ta thật sự trùng hợp với những suy nghĩ trước đây của mình.

Thẩm Kinh Niên khẽ cười một tiếng: "Thế nào?"

Quan Thanh Hòa ấm giọng: "Không có gì."

Thẩm Kinh Niên đang định nói thì điện thoại reo, nhìn thấy tên của cháu trai mình trên đó, anh ta liếc nhìn Quan Thanh Hòa rồi bắt máy.

"Thẩm An à?"

Một giọng nam trẻ tuổi truyền tới: "Chú ba, chú không ở nhà sao? Cháu chờ chú lâu lắm rồi, khi nào chú về?"

Thẩm Kinh Niên cau mày: "Cháu đến chỗ chú làm gì?"

Anh liếc nhìn Quan Thanh Hòa: "Lát nữa về."

Chu Khiêm ở cửa sổ lầu trên nghe thấy tên của bạn thân: "Chú ba, cháu và chú cùng về."

Trước đây cậu ta luôn bận rộn, phải nhìn từ xa, nhưng Tiểu Tô nói đúng đấy, bây giờ nhìn ở khoảng cách gần vẫn đẹp hơn nhiều nhưng cũng nhiều khói lửa hơn.

Cậu ta hét lên từ trên lầu: "Cô chủ, hôm nay cô chơi rất tốt, có mấy vị khách nói khi về sẽ đánh giá năm sao, tối mai họ sẽ quay lại."

Thẩm Kinh Niên tắt điện thoại di động, nhìn Quan Thanh Hòa.

Quan Thanh Hòa chủ động mở miệng: "Anh Thẩm, lần sau gặp lại ở quán trà."

"Cô Quan." Giọng điệu Thẩm Kinh Niên ung dung: "Lần sau có lẽ là ở nhà họ Thẩm của tôi."

Giọng anh rót vào tai như cơn gió đêm hè mát lạnh, trầm trầm nhưng dịu dàng.

Lời nói ra thâm ý sâu xa.

"Nhà họ Thẩm?" Quan Thanh Hòa nhíu mày.

Thẩm Kinh Niên hẳn không phải là loại người thô tục như vậy.

Hơn nữa người này họ Thẩm, hay là anh đang nhắc đến hôn ước của cô với nhà họ Thẩm?

Quan Thanh Hòa không ngờ lại gặp được người nhà họ Thẩm sớm như vậy, tuổi này có thể không phải là đối tượng kết hôn của mình, thì ra là chú của mình sao?

Cô suy nghĩ một chút, vẫn không nên gọi "chú" thì hơn.

Hôm nay giám đốc Trương đặc biệt đến quán trà, còn mang theo lễ vật để xin lỗi Quan Thanh Hòa, cùng những ông chủ còn lại đi ngang qua, nghe thấy điều này.

Ánh mắt tất cả đều đổ dồn vào gương mặt sắc nước hương trời của Quan Thanh Hòa.

Cau mày thôi cũng xinh đẹp.

Thì ra Thẩm Tam gia thường ngày giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc đều là giả dối, chẳng qua chỉ là chưa gặp được mỹ nhân thật sự.

Mới gặp mặt đã muốn tiến triển nhanh chóng, lần gặp thứ hai đã muốn mang về nhà rồi.

Chu Khiêm vừa mới từ trên lầu chạy xuống, vô tội nói: "Chú ba, sao vậy, trà và bài hát hôm nay của bà chủ rất tuyệt vời, có hợp ý chú không, cháu thấy bài hát chú chọn nghe rất êm tai."

Thẩm Kinh Niên cười nói: "Rất vừa vặn."

Chu Khiêm: "Ha ha."

Giám đốc Trương nhìn Chu Khiêm vô tâm, nghĩ thầm, đúng là cậu ta còn trẻ người non dạ, mấy câu này mà đang nói về trà với bài hát sao?

Là người!

Mỹ nhân đáng thương không thoát nổi kiếp nạn này.