EDIT: Phương
“,,,,,, Mày, ” Bạch Hành nuốt một ngụm nước miếng, câu chuyện còn chưa bắt đầu anh đã nhập diễn. “Có phải là mày trọng sinh? Sau đó thấy anh đối xử với mày không tốt, hay làm liên luỵ đến mày, nên mày mới xa lánh tao?”
Tề Siêu Vũ lau mặt, bỗng nhiên rất muốn cắn Bạch Hành một cái, “Anh nghe em kể cái đã.”
“Ừa ừa ừa mày nói tiếp đi! Là giấc mộng gì?”
“Mộng xuân.”
“Ạch!”
“Vai nam chính là anh.”
“Mày… mày đúng là người kì quái, người khác mộng xuân vai nam chính đều là chính mình, đây thì nghĩ đến tao! Tên nhóc mày thú vị thật!! Thế nữ chính là ai?” Tâm lý Bạch Hành trở nên mơ hồ nhưng ngoài miệng vẫn không ngừng nhạo báng.
“Không có.”
“….” Bạch Hành chậm rãi thu hết biểu tình trên mặt.
“Trừ anh với em ra, không có bất kỳ người nào.” Tề Siêu Vũ nhìn thẳng đôi mắt Bạch Hành từng chữ từng chữ lặp lại, “Em mơ một giấc mộng xuân, ngoài em và anh thì không có ai…. Không có bất kỳ người nào.”
Bầu không khí đột nhiên bị ngưng trệ, trong không gian nhỏ chỉ còn dư lại tiếng hít thở của hai người.
“…” Bạch Hành chợt nắm chặt tay, thân thể vừa mới động liền bị Tề Siêu Vũ vững vàng ôm lấy, đáng sợ hơn chính là, anh giãy không ra, giống như lúc Tề Siêu Vũ ôm chặt bảo vệ anh vậy, giãy không ra….
“Anh anh đừng đi, anh không phải muốn nghe em nói à! Em còn chưa nói hết…..”
“Tao không nghe!!” Bạch Hành gầm dữ dội lên tiếng.
“Không phụ thuộc vào anh rồi anh.” Tề Siêu Vũ hai tay mạnh mẽ khóa lại Bạch Hành, Bạch Hành so với hắn thấp hơn.
“Mày điên rồi Tề Siêu Vũ!!” Bạch Hành liều mạng muốn thoát ra, “Siêu Vũ, Vũ chó điên… Con mẹ nó mày có biết mày đang làm gì không…”
“Em không biết em đang làm gì, em chỉ biết từ lúc mơ thấy giấc mộng kia, trong 2 tháng đó em đều điên cuồng muốn làm anh.”
“Tề Siêu Vũ! Tao là đàn ông!!”
“Ôi, Anh Hành, anh đυ.ng vào vết thương của em rồi” Bạch Hành kịch liệt giãy dụa làm Tề Siêu Vũ khổ không thể tả, nhưng hắn theo bản năng hô đau lại đổi lấy sự chần chờ của Bạch Hành.
“Kỳ thực anh cũng thích em, mấy ngày nay em trốn anh, khổ não không chỉ có mình em, đúng không? Ngày đó bị anh chặn trong nhà vệ sinh, anh không biết đâu, lúc nhìn anh đi tiểu em liền cứng rồi…”
Vừa nói, hắn liền cắn lỗ tai Bạch Hành, tuy rằng chỉ nhận được ánh mắt căm tức của đối phương, nhưng mùi vị thật sự rất ngọt ngào!!
“Em cũng kể luôn chuyện cầm dao uy hϊếp anh, ngày đó em thực sự nhớ anh muốn phát điên, em theo anh mấy ngày cũng thấy nhà anh rồi nhưng lại không dám vào, nên em mới lấy dao uy hϊếp anh để anh dẫn em về nhà, máu dồn lên não liền quên mất anh mạnh như nào… Bị anh đánh tơi tả…”
“Nghe mày kể như thế, hôm nay tao cũng xem như chứng mắt nhìn thấy biếи ŧɦái.” Cảm xúc của Bạch Hành so với vừa nãy bình tĩnh hơn nhiều, cảm thấy sóng gió sắp ập đến, anh nghiến chặt răng hàm sau, tức giận nhổ nước bọt.
“Mày đúng là người tàn nhẫn, kẻ hung ác, kẻ vong ân bội nghĩa!”
“Em không phải, anh phải hiểu rõ hơn ai hết chứ anh Hành. Thực ra, đôi khi em vẫn biết ơn người đã làm ầm ĩ về anh, em biết nói như vậy rất vô lương tâm, nhưng nếu như không có hắn, nếu như anh không bị cô lập, trời mới biết anh được bao nhiêu người vây quanh, bây giờ anh chỉ có thể là của em thôi.”
“Cái lô-gic quỷ gì đấy, nói xong chưa Tề Siêu Vũ, có thể buông tao ra chưa?!”
Bạch Hành chưa kịp nói lời châm chọc xong, hơi nóng từ từ bốc hơi thành một luồng khí quyến rũ truyền dọc thần kinh trung ương từ đốt sống cổ đến đuôi đốt sống.
“Mày, a… Tề Siêu Vũ mày đang làm gì…” Bạch Hành vừa mở miệng liền nhận ra giọng mình yếu ớt đến mức nào.
“Em hôn anh, hôn xương bả vai của anh, nó rất đẹp.”
Da thịt chạm vào nhau khiến cả hai đều lơi lỏng, Bạch Hành lại bỏ lỡ thời cơ tốt để thoát ra, tiếp anh liền bị Tề Siêu Vũ đè xuống giường
“Anh Hành anh đã từng nói với em rằng, người đi ra từ ngõ hẻm đều không sợ gì cả, cái gì cũng dám làm, nếu đã là của mình thì tuyệt đối không buông tay, em xem như đã hiểu ý của anh…”
“A… Tề.. Tề Siêu Vũ!!”
“Em đây… anh Hành, em sẽ luôn ở đây…”
Một nụ hôn nóng bỏng lật đổ hết thảy nhận thức Bạch Hành, người hầu nhỏ, con chó ngoan ngoãn, con cừu khôn ngoan, lúc này lắc mình biến hóa hóa thành mãnh thú muốn nuốt anh vào trong bụng. Lúc đánh nhau Tề Siêu Vũ không phải đối thủ của Bạch Hành, nhưng bây giờ, hắn chỉ chạm vào một chút liền làm Bạch Hành run rẫy.
Trong lúc nghiền ngẫm, Tề Siêu Vũ dùng mang theo thanh âm run rẩy, nghẹn ngào đè lên một tiếng nỉ non tên Bạch Hành……
Cái gì đều không quản, cái gì cũng không muốn nói!
Anh so với ai khác đều rõ ràng em đem cái gì giao cho anh.
Anh so với ai khác đều rõ ràng nên đặt vật kia ở chỗ nào.
Chuyện đến nước này chúng ta vốn không nên xoắn xuýt, em cứ coi như đang tiếp tục giấc mộng ly kỳ kia, anh cũng coi như bị con chó điên trong nhà cắn một cái,
Đương nhiên.
Đương nhiên…
Kết cục tốt nhất là anh không cần phải đi tiêm… Em cũng không cần phát điên…