“Ninh Dao, trên đời này không ai ác độc hơn anh.”
“Anh biết tại sao dù tôi có một thời gian trốn thoát khỏi nhà họ Ninh, nhưng lại không tự sát không.”
Dịch Cận không muốn trả lời, anh chỉ muốn vặn gãy cổ Ninh Dao rồi xé xác ra thành tám mảnh, mới có thể giải tỏa được hận thù trong lòng.
Dịch Cận vẫn bày ra vẻ mặt âm trầm như trước, ôm Ninh Dao đi đến xe trước cổng bệnh viện, mở cửa, ném mạnh Ninh Dao vào bên trong, mặc kệ đầu cậu va đập vào cửa sổ bên kia, sau đó tự mình vào xe, ra lệnh cho tài xế lái xe.
Anh cố gắng kìm nén ý nghĩ muốn gϊếŧ Ninh Dao.
Ninh Dao lại không sợ chết, ghé sát lại hỏi: "Anh có muốn biết tại sao không?"
"Cút!"
"Vì tôi đang chờ anh ra ngoài." Ninh Dao nắm lấy cánh tay Dịch Cận vừa vung ra, tự nói: "Anh không phải đã bảo tôi chờ sao, nên tôi đã chờ. Tôi giữ lời hứa mà."
Dịch Cận nhìn cậu bằng ánh mắt "Cậu bị thần kinh à?" Nếu anh không nhớ nhầm, lúc đó anh đã nghiến răng, dùng ánh mắt muốn gϊếŧ người nhìn Ninh Dao, nói những lời cay độc.
Nhưng Ninh Dao nói như thể đó là một lời hứa giữa bọn họ!
"Tôi chờ anh ra ngoài, tôi nghĩ anh sẽ lái chiếc xe đó đến đón tôi. Đáng tiếc là không, nếu không chúng ta đã..."
"Ninh Dao, có phải cậu nghĩ tôi sẽ không gϊếŧ cậu không?" Dịch Cận nắm chặt lấy mặt cậu, ánh mắt lạnh lẽo.
"Nếu không thì chúng ta có thể cùng chết." Ninh Dao nói, ánh mắt cậu bình thản nhưng có chút tiếc nuối, "Anh không biết đâu, anh là người đầu tiên tôi muốn cùng chết đấy."
"Tôi có nên cảm thấy vinh hạnh không?" Dịch Cận cười, ánh mắt giận dữ.
"Anh không muốn chết sao?"
"Trên thế giới này chỉ có mình cậu muốn chết mà thôi."
"Thật sao, tôi tưởng anh cũng giống tôi, đau khổ đến mức muốn chết."
Mí mắt Dịch Cận hơi giật giật, đôi mắt xanh lạnh như băng, cảm xúc bên trong khó mà nhận ra, anh thở mạnh.
"Tôi nghĩ rằng nếu chúng ta cùng chết, cũng xem như có bạn có bè." Ninh Dao nói với vẻ thất vọng.
Dịch Cận mạnh mẽ đẩy cậu ra, nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén sự bực bội.
"Muốn chết thì tự mà chết."
"Dịch Cận, anh ức hϊếp tôi, tôi còn sẵn lòng chết cùng anh, anh nên cảm động đến mức khóc nức nở mới phải chứ."
Dịch Cận bị bệnh, nhiều bệnh, về tinh thần, có lúc trở nên bạo lực và kích động, du͙© vọиɠ rất mạnh, nên trước đây anh thường tìm tình nhân. Sau đó anh và Ninh Dao từng một lần phiên vân phúc vũ. Khi anh phát bệnh lại tìm đến Ninh Dao, Ninh Dao có khi đồng ý, có khi không, nhưng dù Ninh Dao có đồng ý hay không, cậu cũng không thể thoát khỏi sự ép buộc của Dịch Cận.
Sau khi bị ép buộc, Ninh Dao có khi lười phản kháng, có khi trực tiếp lấy dao đâm vào thận anh, nhưng đều giải quyết trong kín đáo. Cho đến lần đó, Dịch Cận không biết vì sao phát điên, nhất định phải ép buộc Ninh Dao trước mặt một người mà cậu khá thích. Sau đó Ninh Dao tức giận không chịu nổi, trực tiếp tìm ra vấn đề tài chính của công ty anh rồi đưa anh vào tù.
Mối thù giữa cậu và Dịch Cận không thể nói rõ. Ngoài mối thù đó những chuyện khác cũng không thể nói rõ.
Đến đây, bầu không khí giữa hai người đã hạ xuống điểm đóng băng, Ninh Dao ôm gối, co ro người, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay trời thật đẹp, bầu trời xanh ngắt, nắng rực rỡ, người trên phố qua lại, tất bật với cuộc sống của mình.
"Đây là đâu." Ninh Dao dường như không mong nhận được câu trả lời, hỏi rất nhỏ.
Dịch Cận nghe thấy, nhưng không muốn trả lời.
Chiếc Cadillac lướt qua dòng người, qua các con phố, rồi dần thoát khỏi đám đông, khi người ít đi, cảnh sắc thiên nhiên nhiều lên, hai bên đường là cánh đồng xanh ngát, thỉnh thoảng lại có những cánh đồng hoa đủ màu, tím sang trọng, xanh tự do, đỏ rực rỡ, vàng nồng nhiệt.
Ninh Dao nhìn không chớp mắt.
Cuối cùng xe dừng trước một căn biệt thự hai tầng, tuy nhỏ nhưng sân vườn khá rộng, trồng nhiều hoa cỏ đẹp, gần đó cũng có những ngôi nhà khác, nhưng mỗi ngôi nhà đều cách xa nhau, giữa các ngôi nhà là những mảng hoa cỏ cây cối rộng lớn, vừa đảm bảo sự riêng tư cho mỗi gia đình, vừa tăng thêm vẻ đẹp thiên nhiên.
Dịch Cận xuống xe, Ninh Dao cũng theo xuống, Dịch Cận nói vài câu với tài xế, tài xế liền lái xe vào gara bên cạnh.
Ninh Dao đi dạo quanh sân hai vòng, tự nhiên như ở nhà, vào trong nhà, lại đi dạo hai vòng, nói: "Căn nhà này hình như không có hầm ngầm."
Dịch Cận lạnh lùng lườm cậu, xoay người vào bếp.
Ninh Dao đi theo sau, hỏi anh: "Anh có ý gì. Không định nhốt tôi vào hầm ngầm nữa sao?"
"Cậu có thể im miệng được không, phiền chết đi được."
"Tôi hỏi về chỗ ở của mình không được sao. Tôi ở đâu vậy?"
"Tầng hai rẽ trái phòng thứ hai. Cút."
Ninh Dao nghi ngờ nhìn anh hai cái rồi xoay người lên lầu.
Mở cửa phòng thứ hai bên trái tầng hai, Ninh Dao đứng sững mấy giây rồi mới bước vào.
Phòng có tông màu xanh trắng mà cậu thích, thiết kế đơn giản thanh lịch, không gian rộng rãi, ánh sáng rực rỡ, ánh nắng chiếu qua cửa sổ lớn xuống thảm lông, trông rất ấm áp.