Chương 9

Trì Liệt dừng mắt hai ba giây, lại thoáng liếc nhìn chiếc váy trắng trên sào: "Cô quản được tôi à?"

Giọng điệu vẫn khó nghe như hôm qua.

Dụ Kiến: "..."

Câu nhắc nhở vừa rồi chỉ là cố gắng duy trì cuộc đối thoại, bị chặn họng như vậy, cô không biết phải tiếp tục nói gì với cậu thiếu niên này, nên thà im lặng, cúi đầu nhìn xuống đất, không lên tiếng.

Khi cúi mặt xuống, nét mặt cô gái rất ngoan, yên lặng. Khuôn mặt chỉ lớn bằng lòng bàn tay, trắng mịn nhỏ nhắn, vài sợi tóc bay phấp phới trong gió, nhìn qua dịu dàng mà vô hại.

Trì Liệt nhớ lại bóng lưng thoăn thoắt của cô hôm qua, quyết đoán và nhạy bén, khéo léo như một con mèo chỉ chờ thời cơ sẽ sẵn sàng cho người ta một vuốt.

Thế nên anh hiếm khi mỉm cười hỏi: "Cô tên gì?"

Thiếu niên mang theo nhiệt huyết của mùa hè, khi cười rộ lên giọng chàng trai bỗng mềm mại hơn, tuy vẫn còn hơi khàn, nhưng tiến vào lỗ tai lại mang theo chút ngứa ngáy.

Sắc mặt Dụ Kiến thay đổi ngay lập tức.

Cô quá quen với câu hỏi này, bọn côn đồ ở khu này thích dùng nó làm lời mở đầu, tiếp theo là những tràng cười đùa tục tĩu, ánh mắt không có ý tốt và không hề chừng mực, làm người ta cảm thấy rất phiền phức.

Mặc dù chàng trai trước mắt hôm qua mới đánh một trận nhừ tử bọn chúng, tim Dụ Kiến vẫn không thể khống chế mà lập tức đập liên hồi.

Thậm chí còn vô thức lùi lại một bước, tăng khoảng cách giữa mình với anh.

Chiêu này vẫn luôn hiệu quả.

Các con hẻm chằng chịt, đường phố giao nhau ở khu phố cũ, ngay cả khi bị lũ du côn đi theo, Dụ Kiến vẫn có thể vòng quanh mấy con hẻm hàng chục lần, cuối cùng vẫn về đến viện phúc lợi an toàn.

Nhưng bây giờ cô hoàn toàn không thể đi đường vòng.

Chỉ có thể bất lực nhìn Trì Liệt nhảy xuống từ trên bức tường cao một cách dễ dàng.

Chàng trai hạ cánh rất nhẹ, giống như loài mèo rừng nhanh nhẹn, không một tiếng động.

Đôi chân quá dài chỉ cần bước một bước đã chặn ngay trước mặt cô. Cảm giác bị áp đảo lại rơi xuống, che hết ánh nắng xuyên qua tán cây.

Khoảng cách của cả hai quá gần, như là ảo giác, có vẻ Dụ Kiến lại ngửi thấy thoang thoảng mùi máu hôm qua.

Thần kinh lập tức căng thẳng: "Đừng có làm loạn, nếu không tôi báo cảnh sát đấy."

Đây không thể coi là lời đe dọa có tác dụng được, ngay cả tên côn đồ yếu nhất trên phố cũng sẽ không thèm để ý đến.

Trì Liệt cũng vậy.

Thấy dáng vẻ hoảng sợ đột ngột của cô gái có phần thú vị, anh cũng không thèm để ý đến lời đe dọa vô dụng kia, chỉ lười biếng giơ tay lên.

Dụ Kiến còn tưởng anh muốn đánh mình.

Bọn lưu manh ngoài đường không phân biệt nam nữ khi gây sự, càng không có cái gì gọi là luật giang hồ không đánh phụ nữ. Với ý đồ xấu xa, bọn họ cậy mạnh hϊếp yếu, không chút thương xót mà chỉ muốn dẫm nát mọi điều tốt đẹp, phá hủy hết tất cả.

Nhưng lúc này cô không thể tránh né, Dụ Kiến chỉ có thể đứng cứng người, nhìn Trì Liệt chậm rãi giơ tay lên.

Một bàn tay xinh đẹp đưa lên trước mặt cô.

Không còn vết máu đậm màu hôm qua, tay và mặt anh đều trắng nhợt. Khớp ngón tay rõ ràng, trên đó là những vết trầy mới cũ chồng chất khó phân biệt.

Đây là có ý gì?

Dụ Kiến đã sẵn sàng bị đánh, nhưng không có cú đánh nào cả, cô chăm chú nhìn những vết thương chồng chất trên tay anh, cả mắt và lòng đều hoàn toàn mơ hồ.

Trì Liệt vẫn không hề không kiên nhẫn, chờ một lúc, anh không kiên nhẫn nói.

"Con nhóc lùn này," Anh lại giơ tay lên: "Cầm lấy đi."

Lúc này Dụ Kiến mới thấy trong tay anh còn cầm một túi giấy đen, miệng đóng chặt nên không thấy rõ thứ bên trong là gì.

Cô không đưa tay nhận lấy.

Gần đây lũ côn đồ trong khu phố cũng từng làm trò này, chặn cô ngoài đường rồi cố ý tặng cô một gói "quà" được đóng gói đẹp mắt.

Tuy nhiên, hôm trước Dụ Kiến vừa nghe thấy lúc chúng hút thuốc sau góc phố, ra lệnh cho đàn em bắt côn trùng ghê tởm và rác bỏ vào để dạy dỗ thái độ giả vờ thanh cao của cô.

Không rõ ý đồ của Trì Liệt, Dụ Kiến muốn lùi lại nhưng bị anh nhanh tay đẩy chiếc túi thô bạo vào trong tay cô.

Xương cốt anh cứng, ngay cả đầu ngón tay cũng thô ráp do đánh đấm. Chỉ một cái chạm nhẹ, tay Dụ Kiến đã hơi đau đớn, không kiềm được mà rít lên.

"Nhớ kỹ đấy, tên tôi là Trì Liệt."

Nhưng anh chẳng quan tâm, ném lại một câu rồi quay người bỏ đi.

Bức tường cao trong mắt Trì Liệt chỉ như món đồ trang trí vô dụng, không cần lót đá, càng không cần lấy đà, anh chỉ nhảy một cái là đã thoăn thoắt vượt qua ngọn cây um tùm.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Sân sau chỉ còn lại mỗi mình Dụ Kiến.

Không biết từ đâu, một cơn gió đột ngột thổi tới, làm chiếc váy phơi trên sào bay phấp phới, suýt nữa thì rơi xuống đất.

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Dụ Kiến do dự một lúc lâu, rốt cuộc vẫn quyết định cẩn thận mở túi giấy anh nhét vào tay mình.

Dây buộc bị kéo nhẹ ra.

Không có côn trùng, cũng không có rác, bên trong là một chiếc váy trắng mới tinh.