Chương 4

Xe cứu thương nhanh chóng chạy đến hiện trường.

Trên xe có bác sĩ Trịnh Kiến Quân là người quen của bệnh viện cộng đồng khu vực, sau khi hỏi rõ Dụ Kiến không quen biết gì với thiếu niên đang bất tỉnh này, ông vội vàng phất tay với cô bảo: "Thôi được rồi, con về thay bộ đồ sạch sẽ đi, đừng để viện trưởng Trình lo lắng.”

Dụ Kiến cúi đầu nhìn bản thân: "Con biết rồi, tạm biệt chú Trình.”

Đèn cứu thương đỏ xanh nhấp nháy không ngừng rồi biến mất ở cuối ngõ, trong cơn gió mùa hè ngột ngạt, tiếng còi báo động đinh tai nhức óc dần xa dần, cuối cùng là hòa tan vào trong tiếng ve kêu.

Dụ Kiến được Thỏ dìu đi, từ từ trở về viện phúc lợi, đúng lúc gặp viện trưởng Trình từ văn phòng đi ra.

Viện trưởng Trình tuổi tác đã cao, không còn trẻ trung nữa, nhưng khi một bước lao nhanh tới đây, vẫn có thể nhìn thấy được tác phong nhanh nhẹn, gọn gàng của ngày trước: "Sao em lại thành ra thế này!"

Váy trắng của cô gái vấy đầy vệt máu loang lổ lớn, tóc tai hơi xõa xuống. Một vài sợi tóc rũ trên vai, trên cánh tay là vài vết trầy thấy rõ. Làn da cô vốn trắng, làm nổi bật lên những vết xước đỏ rực, càng thêm dữ tợn đáng sợ, toát lên mười phần bạo lực.

"Đám côn đồ kia bắt nạt em phải không?" Viện trưởng Trình kéo Dụ Kiến lại gần, nhìn từ trên xuống dưới: "Em có bị thương ở đâu không? Đừng sợ, bây giờ chúng ta lập tức đi đến bệnh viện!"

Nói rồi bà đi thẳng ra cửa.

Chân Dụ Kiến vẫn hơi tê dại, loạng choạng vài bước, vội vàng đưa tay ngăn cản viện trưởng Trình lại: "Cô Trình ơi, em không sao đâu, cô đừng hoảng mà, đây không phải máu của em đâu."

Là tổ chức phi chính phủ không được trợ cấp từ nhà nước, viện phúc lợi Ánh Dương có quy mô không lớn lắm, hiện tại chỉ có 27 đứa trẻ, viện trưởng Trình năm nay đã 60 tuổi, là bà ngoại của đám trẻ.

*Ở đây mình để Dụ Kiến xưng em - cô với viện trưởng Trình để thể hiện sự tôn trọng với bà nha.

"Không phải máu của chị ấy... mà là, là của anh trai kia ạ!" Thỏ ở một bên cũng chen vào phụ họa.

Nghe xong toàn bộ sự việc, viện trưởng Trình vẫn còn hơi bán tín bán nghi như cũ, bà kéo Dụ Kiến về văn phòng, kiểm tra kỹ càng xem cô có bị thương ở đâu không, sau khi chắc chắn cô không bị thương gì, bà mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm: "Không có việc là tốt rồi, không có việc là tốt rồi. Lúc nãy thấy em khắp người toàn là máu, cô sợ đến nổi suýt chút nữa là ngất đi đấy."

"Môi trường ở khu vực này vẫn chưa được ổn định, nghe nói thời gian trước còn có vài tên vừa mới ra tù, bọn chúng lại tiếp tục gây rối. May là mấy hôm nữa em sẽ đi rồi, nếu không..."

Viện trưởng Trình lẩm bẩm trong miệng, nói được nửa câu, dường như nghĩ đến gì đó nên đột nhiên ngừng lại vài giây.

Sau đó, bà nắm chặt tay Dụ Kiến: "Em đừng lo lắng, cô sẽ giúp em xử lý ổn thỏa chuyện bên kia. Nếu nhà họ Sầm đối xử không tốt với em, chúng ta sẽ không quay lại đó nữa, cứ tiếp tục ở lại đây."

Giọng nói của viện trưởng Trình dịu dàng nhưng mang theo kiên định.

Mí mắt Dụ Kiến khẽ rung hai cái, cô siết chặt bàn tay nhăn nheo của bà: "Cô đừng lo lắng cho em, nếu họ thực sự là cha mẹ ruột của em, nhất định họ sẽ không đối xử tệ với em đâu."

Ba tháng trước, khi hay tin cuối cùng đã có kết quả đối chiếu DNA, Dụ Kiến và viện trưởng Trình đều rất vui mừng.

Nhưng niềm vui này không kéo dài được bao lâu.

Sau lần đối chiếu ban đầu, để đảm bảo sự chính xác của kết quả cuối cùng, vẫn cần tiến hành lấy thêm mẫu để xét nghiệm.

Dụ Kiến nhanh chóng đi lấy máu xét nghiệm dưới sự hướng dẫn của cảnh sát, nhưng bên phía nhà họ Sầm không hiểu sao lại kéo dài thời gian đã định trước.

Một tuần kéo thành một tháng, một tháng kéo thành ba tháng. Cứ cố tình kéo dài cho đến hết tháng 6, cuối cùng mới tiến hành lấy mẫu xét nghiệm.

Hiện tại kết quả vẫn chưa có, nhưng niềm vui ban đầu của Dụ Kiến đã tan chảy trong không khí oi bức tăng dần của mùa hè, chúng bốc hơi rồi bị cơn gió hè nóng bức thổi qua, biến mất sạch sẽ không còn dấu vết.

Dụ Kiến phản ứng rất nhẹ nhàng, viện trưởng Trình nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt của cô, lại nhớ đến cú điện thoại từ nhà họ Sầm hôm nay, không khỏi có chút chua xót trong lòng: "Không có gì phải lo lắng cả, cô đã nhìn em lớn lên, sao có thể để người khác bắt nạt em được?"

Nói là vậy, nhưng hai mắt viện trưởng Trình đã hơi đỏ lên, bà vội viện cớ đi lấy hộp thuốc nhỏ trên giá sách để che giấu: "Em mau trở về phòng thay váy đi, nhớ vệ sinh vết thương cẩn thận kẻo không sau này sẽ để lại sẹo đấy."

Viện trưởng Trình quay mặt đi, Dụ Kiến chỉ biết làm như không thấy gì, đưa tay đón lấy hộp thuốc: "Cô cứ yên tâm, chỉ là vài vết trầy xước thôi, sẽ không để lại sẹo đâu."

"Ừ." Viện trưởng Trình vội vàng đưa tay lau mắt: "Em mau về thay đồ đi."

Dụ Kiến cầm hộp thuốc trở về.