Chương 1

"Kem đậu xanh! Kem đậu xanh đây! Mười cây năm tệ! Mua mười cân chỉ cần năm tệ mà thôi!"

Tháng bảy là tháng nóng nhất trong năm ở Bình Thành.

Tiếng rao của người bán hàng xuyên qua con đường lát đá xanh nóng rực, bóng cây rậm rạp, vang vọng khắp không gian của con hẻm nhỏ, cuối cùng hạ cánh xuống viện phúc lợi Ánh Dương ở cuối ngõ.

Dụ Kiến đứng trước cửa phòng làm việc của viện trưởng Trình.

Cô vô thức thở nhẹ, đứng im bất động, lưng mảnh khảnh thẳng tắp, chỉ hơi nhếch mí mắt khi tiếng rao vọng vào hành lang.

"Gặp mặt sớm như vậy thật sự không đúng thủ tục lắm... Không không không, tôi không phải có ý gì đâu." Cách một cánh cửa, giọng nói hiền từ của viện trưởng Trình thoắt ẩn thoát hiện, "Dù sao vẫn chưa xác định được đứa nhỏ có phải con của hai người hay không, nếu như đến lúc đó..."

Tiếng ve kêu trên cây đa trong sân viện bỗng nhiên ồn ào gấp bội.

Dụ Kiến không nghe rõ phần sau.

Cô đứng ở ngoài cửa thêm một lúc nữa, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng động nào, lúc này cô mới thả nhẹ bước chân, rón rén rời đi.

Vừa rẽ khỏi hành lang, thì gặp mấy đứa bé nhỏ chạy tới: "Chị Dụ Kiến ơi!"

Bọn trẻ mặc lại quần áo cũ của các anh chị lớn hơn nên không vừa người lắm, thân hình cũng gầy guộc, thế nhưng trong ánh mắt của bọn trẻ lại lấp lánh ánh sao.

"Chị Dụ Kiến ơi! Chị sắp về nhà rồi đúng không?”

"Chị về rồi có quay lại thăm chúng em không?"

"Chị đã gặp bố mẹ chị chưa? Bọn họ có đẹp giống như chị không?"

Các bé đậu đinh* vây kín xung quanh Dụ Kiến, ríu rít hỏi không ngừng, Dụ Kiến chỉ biết đánh trống lảng sang chủ đề khác: "Chị đi mua kem đậu xanh, ai muốn đi mua kem đậu xanh với chị nào?"

*小豆丁们 - Các bé Đậu Đinh/ hay còn gọi là các bé đậu đỏ (tên gọi trìu mến thường được dùng để ám chỉ các bé)

"Em, em, em!"

Bọn nhỏ thi nhau giơ tay.

Cuối cùng, Dụ Kiến chọn một cậu bé tên là Thỏ cùng cô ra ngoài.

Đúng như tên gọi của mình, Thỏ là một đứa bé bị sứt môi bẩm sinh. Mặc dù sau này có sự tài trợ của người tốt để làm phẫu thuật, thế nhưng trên mép môi vẫn còn vết sẹo rõ ràng.

Cho nên bình thường bé rất ít nói.

Lúc nãy, cậu bé cũng không tham gia náo nhiệt với mấy đứa trẻ kia.

"Chị..." Trên đường đi tìm người bán hàng, Thỏ ngập ngừng ngước lên hỏi: "Chị... không vui sao?"

Tiết trời mùa hè nóng bức, Dụ Kiến để Thỏ đi bên dưới bóng râm gần chân tường, còn mình thì đi bên ngoài để tránh cho xe đυ.ng vào cậu bé.

Ánh nắng gay gắt chiếu thẳng vào mặt, da mặt cô vốn mỏng manh, rất nhanh hai má đã nóng bừng, thậm chí đầu óc còn hơi choáng váng.

Dụ Kiến giơ tay, cố gắng che bớt ánh sáng trong vô vọng: "Đâu có, chị đâu có buồn đâu."

Được đoàn tụ với gia đình là ước mơ của mọi đứa trẻ trong viện phúc lợi - cho dù các bé biết rất rõ, người vứt bỏ các bé chính là cha mẹ ruột mà các bé ngày đêm mong ngóng.

Dụ Kiến cũng không ngoại lệ.

Khác với những đứa trẻ như Thỏ bị bỏ rơi vì khuyết tật bẩm sinh, mười sáu năm trước sau khi được cảnh sát giải cứu khỏi đường dây buôn người, cô đã sống trong viện phúc lợi từ đó cho đến nay.

Cho đến ba tháng trước, cảnh sát trong khu vực đến thông báo với viện trưởng Trình rằng cuối cùng cũng đã có kết quả đối chiếu với DNA của Dụ Kiến.

Đáng ra đây phải là một tin vui.

Nhưng...

"Ve ve... ve..."

Thời tiết nóng bức, những chú ve sầu nằm cuộn mình trên cây không chút lười biếng, chúng dấu mình trong kẽ lá không ngừng cất tiếng kêu vang.

Trái tim Dụ Kiến nhói lên từng cơn đau đớn trong tiếng ve kêu.

Tay vẫn còn đang che trên trán, cô vô thức lắc đầu, không muốn nghĩ đến cuộc đối thoại vừa rồi bên trong văn phòng: "Đi nhanh lên nào, nếu không chú bán kem đậu xanh sẽ đi mất đấy."

*

May mắn là người bán kem dắt xe đạp, đi không nhanh lắm. Dụ Kiến và Thỏ đi dọc theo con hẻm một lúc, rất nhanh đã bắt kịp người bán.

Dụ Kiến mua mười tệ kem đậu xanh, phát cho Thỏ một cây, còn mình xách túi nhựa.

Túi nhựa đựng đầy ắp kem đậu xanh, nặng trĩu.

Cổ tay trắng như pha lê của cô gái mảnh khảnh run lên, có vẻ không thể chịu nổi trọng lượng này.

Hai người quay lại đường cũ để trở về.

Khu này là phố cổ Bình Thành, ngõ hẻm chằng chịt khắp nơi, mỗi một con ngõ thường dẫn ra vài con đường nhỏ khác nhau. Người lạ nếu không chú ý, rất dễ bị mất phương hướng trong mê cung chỉ toàn gạch xanh này.

Đi được một lúc.

"Á!!!”

Tiếng hét thảm thiết đầy đau đớn bỗng phát ra trong con hẻm nhỏ cách đó vài bước.

Thỏ giật bắn người, cây kem còn chưa kịp ăn hết thì rơi xuống đất, dính đầy bụi bẩn.

Cậu bé không kịp cúi người nhặt lấy, sắc mặt tái mét nhìn Dụ Kiến: "Chị... chị ơi..."

Người sống trong khu phố cổ vàng thau lẫn lộn, vì vậy trật tự an ninh ở đây rất kém. Nhất là con ngõ dẫn tới viện phúc lợi Ánh Dương, thường xuyên có bọn du côn chơi bời lêu lỏng đánh lộn.

Đánh nhau rồi lên đồn cảnh sát là chuyện thường ngày, bị thương phải vào bệnh viện, rồi chết giữa đường trên xe cấp cứu cũng không phải là chuyện hiếm hoi gì.

Mà bọn trẻ trong cứ cách năm ba ngày là lại bị bắt nạt.

Bọn trẻ không được ai quan tâm, cũng không có chỗ dựa vững chắc. Chúng chỉ là những đứa con hoang không cha không mẹ, thuộc tầng lớp thấp kém nhất trong xã hội nửa phong bế này, không có đối tượng nào thích hợp hơn để bọn côn đồ bắt nạt, ức hϊếp, trêu ghẹo.

"Đừng lên tiếng."

Dụ Kiến nhớ lại những chuyện không vui của trước đây, khuôn mặt cô tái nhợt trong chốc lát, rồi nhanh chóng kéo lấy Thỏ đang đứng chết trân tại chỗ, trốn vào một con hẻm khác.

Không gian trong ngõ nhỏ hẹp.

Chỉ vừa đủ để chứa hai đứa trẻ gầy guộc.

Dụ Kiến bịt miệng Thỏ lại, còn mình thì gắt gao cắn chặt môi. Cô đứng im thin thít nhìn chằm chằm vào mặt tường, như thế làm vậy sẽ không bị phát hiện.

Gần một tháng trời không có mưa, không khí khô rát.

Rêu mốc trong khe gạch xanh nhăn nheo khô héo lại, chúng dính vào tường như những vết sẹo xấu xí mốc meo.

Cách đó vài mét, tiếng hét vẫn còn tiếp tục.

Dường như có hai nhóm người đang đánh nhau, tiếng kêu thảm thiết không phải chỉ đến từ một người, xen lẫn trong đó còn có âm thanh nặng nề do xương cốt va đập vào tường.

Dụ Kiến dựa vào kinh nghiệm của mình phán đoán hẳn là có người bị đá bay vào tường.

Cuộc ẩu đả kéo dài không biết bao lâu, cuối cùng có người tức giận mắng thành tiếng: "Đệch mẹ mày!"

Tiếp theo đó là một loạt các âm thanh hỗn loạn, nhốn nháo vang lên.