Trần Phổ và Lý Khinh Diêu lại hỏi thêm vài giáo viên nữa, nhận định của bọn họ về Lưu Hoài Tín đều nhất quán với Cao Kế Xương, Phương Thần Vũ: Lưu Hoài Tín là một giáo viên xuất sắc, cống hiến và tận tâm với nghề. Anh dành hết tâm huyết cho mỗi học sinh, không có bạn gái, không có sở thích cá nhân, cuộc sống vô cùng giản dị.
Về phần quan hệ với học sinh nữ, các giáo viên khác đều phủ nhận.
“Chưa bao giờ có tiếng xấu.”
“Tôi không nghe thấy.”
“Thầy Lưu tuyệt đối không làm chuyện như vậy.”
Đã gần tới trưa, Trần Phổ và Lý Khinh Diêu bước ra khỏi tòa nhà giảng dạy. Châu Sầm phụ trách tiếp đón hai người gọi điện thoại, bảo bọn họ đến nhà ăn giáo viên ăn trưa.
Ánh sáng mặt trời rọi lên chiếc áo khoác xám đậm của Trần Phổ, một tay anh đút vào túi quần, đầu hơi cúi xuống, không biết đang nghĩ gì, để lộ một đoạn gáy tuy không trắng ngần nhưng cũng không đến mức đen.
Lý Khinh Diêu nhìn chằm chằm vào đoạn gáy kia mấy lần, rồi tự dưng cầm bút chọc vào sau lưng anh. Cơ thể anh lập tức đổ về phía trước, anh nhíu mày quay đầu hỏi: “Bị điên à?”
Lý Khinh Diêu hoàn toàn không để tâm đến lời tố cáo của anh, cô hỏi: “Anh nghĩ thế nào?”
Trần Phổ mím môi không đáp lời.
Lý Khinh Diêu hỏi rất dịu dàng. “Anh là không nghĩ ra, hay không muốn nói?”
Trần Phổ suýt thì thở không ra hơi. Một con gà mờ mới tới như cô mà lại nghi ngờ đầu óc và kinh nghiệm của anh?
Phá án giống như quá trình thu thập mảnh ghép, có mảnh thừa, có mảnh phụ, có mảnh mới là then chốt. Bây giờ chỉ mới thu thập được vài mảnh, nên anh cũng không vội vàng phân tích mổ xẻ.
Dù sao anh cũng không phải loại người thích thể hiện.
Nhìn lại cô, không biết tôn trọng cấp trên, nói năng bừa bãi, nhưng vẫn cứ bước đi thật ung dung, phần đuôi tóc của mái tóc ngắn đong đưa theo nhịp bước, khẽ dính lên cằm cô, toát lên nét lạnh lùng.
Dường như cô mới là đội trưởng của anh.
Trần Phổ thầm nhủ trong lòng Lý Cẩn Thành là anh em tốt của mình, hơn nữa còn là người anh em thân thiết nhất, nên anh quyết định không đôi co với cô nữa. Trần Phổ quay người nhìn thẳng về phía trước trông còn lạnh lùng kiêu ngạo hơn cả cô, cuối cùng anh vẫn nói ra suy nghĩ tiếp theo: “Dù rằng giữa Lưu Hoài Tín và Trương Hi Ngọc có gì đó, đương nhiên chắc chắn đó là mối quan hệ bí ẩn, nếu không năm ngoái đã điều tra ra rồi. Dù Cao Kế Xương và các giáo viên khác biết mà che giấu, giả vờ không biết cũng hợp tình hợp lý thôi. Nhưng còn có một người sẽ không nói dối.”
Lý Khinh Diêu cong môi, chắp tay sau lưng đi theo sau lưng anh, nói: “Thật trùng hợp, em cũng nghĩ vậy.”
Không được giận không được giận — Trần Phổ thầm niệm chú kim cô trong lòng, thở một hơi thật dài.
Ai dè đúng lúc này tai cô lại thính cực kỳ, vươn đầu về phía trước. “Trần Phổ, anh sao thế? Mới được nửa ngày mà anh đã mệt rồi à?”
“…”
Trần Phổ quay mặt sang chỗ khác, không để tâm đến cô.
Theo lời dặn dò của Cao Kế Xương, Châu Sầm cố tình đưa hai người đến nhà ăn trước mười mấy phút, phần lớn giáo viên trong trường vẫn chưa tới. Ba người gọi cơm rồi ngồi góc vắng người.
Biết hai người còn muốn hỏi mình, Châu Sầm tuy ngạc nhiên nhưng không từ chối. Thoải mái nói rằng cô sẽ tiết lộ hết tất cả những gì cô biết, không dấu giếm nửa lời.
“Học sinh nữ?” Châu Sầm hơi sửng sốt, rồi mỉm cười.
Nụ cười này, hàm chứa ý nghĩa đặc biệt.
Châu Sầm cúi đầu, dùng chiếc thìa sứ trong tay mình khuấy canh, răng cắn môi dưới.
“Đương nhiên giữa thầy ấy và học sinh nữ không có gì cả. Thầy ấy là một người chính trực, không thể nào làm chuyện như vậy.”
Trần Phổ đưa mắt nhìn Lý Khinh Diêu, Lý Khinh Diêu khẽ gật đầu, nói: “Chúng tôi tin tưởng vào nhân cách thầy Lưu, chuyện này đã được tất cả giáo viên chúng tôi hỏi thăm ngày hôm nay xác nhận. Nhưng chúng tôi còn muốn biết, có học sinh nữ nào chủ động theo đuổi thầy Lưu hay không?”
Châu Sầm cụp mắt, im lặng một hồi rồi mới đáp: “Có, nhưng thầy Lưu đều từ chối, thầy ấy chưa từng phạm sai lầm gì.”
Ánh mắt Lý Khinh Diêu càng chân thành hơn, giọng điệu như người bạn tâm sự với nhau: “Sao cô lại biết?”
Châu Sầm đáp: “Vô tình nhìn thấy.”
“Trong số học sinh nữ đó có Trương Hinh Ngọc không?”
Châu Sầm ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn hai người. Lý Khinh Diêu duỗi tay nắm bàn tay lạnh như băng của Châu Sầm, cô nói: “Cô sẽ tiết lộ hết tất cả những gì cô biết, không dấu giếm nửa lời. Đây không phải là lời hứa của cô với chúng tôi mà là lời hứa với thầy Lưu Hoài Tín. Chúng tôi không nghi ngờ thầy ấy, nhưng chỉ khi hiểu rõ ngọn ngành chúng tôi mới có thể nhanh chóng điều tra ra được nguyên nhân cái chết của thầy ấy. Tất cả là vì thầy Lưu Hoài Tín đấy.”
Lý Khinh Diêu lại nhìn Trần Phổ, nói: “Trần Phổ là đội trưởng của chúng tôi, cũng là người phụ trách vụ án này.”
Trần Phổ không làm bộ làm tịch giống cô, anh nghiêm túc nói: “Tôi cam đoan với cô, chúng tôi sẽ giữ bí mật từng chữ mà cô nói, đồng thời sẽ điều tra rõ ràng. Cô không cần chịu bất kỳ trách nhiệm nào.”
Môi Châu Sầm run run, không hiểu tại sao lại xúc động, nước mắt lăn dài.
“Trương Hi Ngọc thích thầy Lưu.” Châu Sầm nói: “Suy nghĩ của con gái mười sáu mười bảy tuổi rất dễ đoán, tôi đã nhận ra từ lâu rồi. Cô bé còn từng tỏ tình với thầy Lưu nhưng thầy Lưu đã từ chối.”
“Sao cô biết được?”
“Tôi phát hiện ra ngay từ đầu. Thầy Lưu đối xử bình đẳng với tất cả các em học sinh, cũng rất quan tâm đến Trương Hi Ngọc. Nhưng vừa khai giảng lớp mười một không lâu, thầy ấy bắt đầu né tránh Trương Hi Ngọc, Trương Hi Ngọc cũng không còn chủ động đến hỏi bài thầy ấy hay nhờ thầy ấy phụ đạo. Tôi chung văn phòng với thầy Lưu nên khi ấy đã biết được phần nào, hai người tám phần là bày tỏ rồi. Sau đấy tôi có hỏi thầy Lưu, bị tôi ép nên thầy ấy buộc phải thừa nhận Trương Hi Ngọc từng tỏ tình với thầy ấy nhưng thầy ấy đã từ chối ngay lập tức, tôi tin thầy ấy. Sau đó tôi cũng quan sát và thấy hai người họ quả thật không có mối quan hệ mờ ám nào.”
“Cô và thầy Lưu…”
Châu Sầm cười khổ: “Chỉ là bạn bè thôi, thầy ấy bảo không muốn hẹn hò.”
“Tại sao?”
“Tôi không biết, có lẽ trước đây thầy ấy từng phải chịu tổn thương trong chuyện tình cảm hoặc là thầy ấy có nỗi khổ riêng.”
Trần Phổ bỗng ngắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người: “Theo kết quả điều tra của chúng tôi, Trương Hi Ngọc từng có quan hệ mờ ám với một người đàn ông. Cô chắc chắn rằng Lưu Hoài Tín không còn liên lạc với Trương Hi Ngọc sau khi từ chối? Liệu có khả năng hai người có quan hệ mờ ám nên ngoài mặt càng tỏ ra xa cách.”
Lý Khinh Diêu chợt quay đầu, Trần Phổ tựa lưng vào lưng ghế kim loại lạnh băng trong nhà ăn. Anh khoanh tay, đôi mắt tối tăm lạnh lùng.
Châu Sầm quả quyết nói: “Không thể nào!”
“Tại sao?”
“Vì thầy Lưu tuyệt không phải loại người như vậy! Có nhiều nữ sinh xinh đẹp, tài giỏi hơn Trương Hi Ngọc tỏ tình với thầy ấy song thầy ấy đều không xiêu lòng, thầy ấy không có lý do gì phải đồng ý lời tỏ tình của Trương Hi Ngọc! Ngày nào thầy ấy cũng đến văn phòng rất sớm và làm việc tới muộn mới về. Cuối tuần một là tập huấn, hai là tăng ca. Tôi tận mắt chứng kiến mỗi ngày của thầy ấy. Mọi người thật sự không được nghi ngờ thầy ấy!”
Trần Phổ đã nhận được đáp án và phản ứng cảm xúc chân thật nhất mà mình muốn, anh cúi đầu không nói. Sau đó anh liếc mắt nhìn, chạm phải ánh mắt của Lý Khinh Diêu, sự sắc bén trong mắt anh đã tan sạch sành sanh, rõ ràng ban nãy Trần Phổ cố tình tạo áp lực bất ngờ cho Châu Sầm để kiểm tra. Anh liếc mắt ra hiệu cho cô “Em còn chờ gì nữa, mau an ủi người ta đi.”
Lý Khinh Diêu: “…”
Cô có cảm giác ngày đầu tiên đi làm đã bị cấp trên sử dụng thành thạo như công cụ.
Cũng may Châu Sầm không phải người không hiểu lý lẽ. Lý Khinh Diêu an ủi vài câu tỏ vẻ thấu hiểu, tâm trạng của cô ấy nhanh chóng bình thường trở lại.
“À quên, tôi còn một câu hỏi, cô có biết trước khi qua đời, Trương Hi Ngọc chơi thân với những bạn nào trong lớp không? Chúng tôi muốn nói chuyện với các em ấy một lát.”
—
Ăn cơm xong, Châu Sầm đưa Trần Phổ và Lý Khinh Diêu đến một gian phòng họp chuẩn bị cho quá trình hỏi thăm vào buổi chiều, để hai người họ nghỉ ngơi một lát.
Khi đóng cửa văn phòng, Châu Sầm bỗng sững sờ, tiếng nói của người ấy dường như lại vang lên bên tai cô.
“Cô Châu, đây là bài kiểm tra Lịch sử lớp 8. Tôi mang đến cho cô đây.”
Châu Sầm hít hít chiếc mũi cay, cô bước đi trong hành lang, vung mạnh tay về sau vài cái, sải bước thật dài.
Thật ra cô thích, thật ra cô rất thích. Hai năm làm đồng nghiệp với nhau, anh như một ngôi sao màu xanh lam lặng lẽ, sáng lấp lánh ở nơi không xa cũng không gần cô. Cô đã quyết định buông tay từ lâu, nhưng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng thì ngày hôm nay, vị trí ấy bỗng bị khoét thành một khoảng trống.
Nhưng cũng chỉ là thích mà thôi. Châu Sầm nghĩ, tình cảm này, trước đây chẳng hề quan trọng với Lưu Hoài Tín hay bất cứ người nào. Và giờ cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Chỉ có cuộc sống này vẫn phải tiếp diễn. Châu Sầm lau nước mắt, tự giễu mà nghĩ, còn chưa chuẩn bị xong bài giảng đâu, phải nhanh chóng xuống lầu thôi.
Trong phòng họp rất yên tĩnh.
Trần Phổ ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế. Anh đeo tai nghe bluetooth màu trắng, nhắm nghiền mắt, đang nghe cuộc trò chuyện với từng người vào sáng nay. Lý Khinh Diêu cầm sổ tay của mình, xem lại từng dòng.
“Anh thật sự chắc chắn cái chết của Trương Hi Ngọc liên quan đến người đàn ông nào đó?” Cô hỏi anh.
Trần Phổ nhả ra hai chữ: “Tám phần.”
Trần Phổ đợi một hồi mà không thấy cô hỏi, anh hét mắt lén nhìn, phát hiện cô đang giở sổ tay, tiếng giấy kêu “xoạt xoạt”, giống như người ban nãy gợi chuyện không phải cô.
Trần Phổ lạnh nhạt nói: “Em nói xem tại vì sao.”
Bấy giờ Lý Khinh Diêu mới đặt bút xuống và ngẩng đầu lên, một tay chống cằm, đáp: “Lưu Hoài Tín muốn vạch trần sự thật về cái chết của Trương Hi Ngọc, trong phòng còn để ba bộ dụng cụ uống rượu.”
Trần Phổ cảm thấy hài lòng, khóe môi vô thức cong lên, môi anh cong lên một nửa rồi lại gượng gạo hạ xuống, bổ sung thêm một câu: “Chuẩn, rượu còn rất đắt.”
Câu nói này khiến tim Lý Khinh Diêu khẽ run lên.
Trần Phổ ngồi thẳng dậy, tháo tai nghe ném lên bàn: “Không quá ba ngày, vụ án này sẽ được phá.”
“Chao ôi, anh quả quyết thế à?”
“Trực giác của cảnh sát hình sự.” Trần Phổ nhìn cô: “Giờ em chưa hiểu đâu.”
Lý Khinh Diêu lại cúi đầu đọc sổ tay: “Ừ ừ ừ, anh nói gì cũng đúng.”
Trần Phổ: “…” Mẹ kiếp!
Lúc này điện thoại anh reo lên, là Phương Giai người phụ trách thẩm vấn Trương Lương Vĩ ở đồn cảnh sát gọi đến.
“Có phát hiện mới. Trương Lương Vỹ khai rằng, ba tháng sau khi Trương Hi Ngọc qua đời, ông ta đã nhận được một lá thư nặc danh. Trong thư viết rằng Trương Hi Ngọc tự tử không phải vì áp lực học tập quá lớn, cái chết của cô bé liên quan đến một người đàn ông!”