Dương Mai gặp ác mộng. Trong mộng là vùng biển ở quê cô, trong ngày tối tăm không có ánh mặt trời không khí kích động không biết mệt mỏi. Toàn bộ thế giới không có ánh sáng, chỉ có âm thanh sóng biển đánh vào đá ngầm. Một tiếng lại một tiếng, giống như lưỡi dao sắc bén, xẻo lên trái tim Dương Mai.
Cô đứng trên một tảng đá ngầm thật lớn, sóng biển thấm ướt ngón chân cô. Cô muốn đi xuống, nhưng đá ngầm quá cao.
Đang lúc do dự, cô nghe thấy gió biển truyền đến tiếng người. Từ trong biển tới, do biển dựng lên. Là giọng nam, đang kêu… Cứu mạng?
Dương Mai theo tiếng nhìn lại, thấy mặt người đàn ông đang chìm nổi
trên biển. Một cánh tay anh giống như cờ xí đong đưa, dần dần, lại giống như một cây gậy gỗ bị xâm thực, Dương Mai trơ mắt nhìn anh chìm xuống từng chút một, dần không còn động tĩnh nữa.
Gương mặt kia… Lại là Giang Thủy?!
“A!”
Dương Mai bật dậy từ trên giường kêu lên sợ hãi, đánh thức Giang Thủy ở bên kia giường.
Anh nhíu mày híp mắt, tỉnh táo lại, “Sao thế?”
Dương Mai một bên thở dốc một bên nói: “Em mơ thấy anh bị chết đuối trên biển.”
“Sao cơ?”
Sau khi phản ứng lại, Giang Thủy cười.
“Anh cười cái gì!” Dương Mai hung tợn đánh anh một cái, vẫn nghĩ mà sợ, “Chính là vùng biển em từng dẫn anh đi xem — em muốn cứu anh, nhưng em không biết bơi.”
“Em lớn lên ở biển nhưng lại không biết bơi?”
“Em sợ hãi.” Biển kia quá không bình tĩnh, cô không hiểu sao lại thấy sợ hãi.
“Sợ cái gì chứ.” Giang Thủy từ sau ôm lấy cô, cô co người lại, giống một cuộn len.
“Em sợ anh sẽ chết.”
“…”
Giang Thủy quay cô lại, ngón tay cái vuốt ve gương mặt cô, môi dán ở bên tai, nhẹ giọng nỉ non: “Anh sẽ không chết, sao em cứ cho rằng anh sẽ chết? Dương Mai, anh sẽ không chết.”
Anh vừa mới sống lại, sao có thể chết?
“Em sợ.”
“Không sợ.” Anh nói, cánh tay càng buộc chặt, “Anh biết bơi, Dương Mai.”
Giang Thủy đích xác biết bơi, chính xác hơn mà nói, lúc bơi lội anh như cá gặp nước.
***
Bể bơi không mở ra với người ngoài, nó có chủ, trùng hợp chủ nơi này là bạn của Lý Vân, Giang Thủy cũng gặp qua người này vài lần, Giang Thủy tùy ý ra vào bể bơi này.
Trong bể bơi phần lớn đều là người quen, bạn của Lý Vân, hoặc là bạn của bạn. Tóm lại tất cả mọi người đều là bạn bè, tựa như một vòng tròn, giữa người với người luôn có điểm liên hệ, bởi vì điểm liên hệ này, bọn họ hình thành một vòng bạn bè.
Giang Thủy nằm trong vòng tròn này, bây giờ, anh cũng kéo Dương Mai vào.
Bể bơi rất lớn, thời điểm bọn họ đến, có “bạn bè” ở. Đơn giản chào hỏi lẫn nhau, từng người xuống nước.
Giang Thủy bơi một vòng trở về, bắt lấy mắt cá chân Dương Mai dưới đáy nước, Dương Mai liếc anh một cái, cảnh cáo nói: “Anh kéo em
xuống thử xem.”
Giang Thủy cười một tiếng, buông lỏng tay. Anh vây quanh Dương Mai, giống như cá trong nước bơi qua bơi lại, “Không xuống dưới làm sao anh dạy em bơi?”
“Em không muốn học.”
“Cảm xúc ghét học không cần nghiêm trọng như vậy,” Anh nâng một bên khóe miệng, “Lại mơ thấy anh chết đuối thì làm sao bây giờ?”
Dương Mai đá ngực anh: “Anh cút.”
Sau đó ngoan ngoãn xuống nước.
Dương Mai nghĩ, lúc trước cô muốn Giang Thủy dạy cô lái xe, năn nỉ ỉ ôi, cố câu dẫn đủ kiểu, thật là quá khó khăn. Bây giờ anh muốn dạy cô bơi lội, ngày đầu tiên qua đi, đã không thấy bóng người đâu.
Anh nói với cô, anh cùng ông chủ Lưu đi Ôn Châu. Một mình cô đứng ở bên bể bơi, chờ một huấn luận viên dạy bơi xa lạ tới. Huấn luyện viên này cao chuẩn 190cm, vai rộng lưng hẹp, tam giác ngược, chân dài, cơ bắp rắn chắc dáng vẻ hiên ngang.
Tóm lại, thời điểm anh ta làm mẫu bơi tự do, thành bể bơi vây quanh một đám cô gái nhỏ, em gái nhỏ, cô bác dì. Các cô ấy một bên cười đến hoa chi loạn chiến (
cười phá lên một cách phóng túng,), một bên nũng nịu gọi “Đinh Khắc, Đinh Khắc”.
Con cá đang bơi trong nước này tên là Đinh Khắc.
Dương Mai căn bản không có tâm tư thưởng thức kỹ năng bơi của Đinh Khắc, chỉ lo cẩn thận đề phòng các cô ấy chen lên không cẩn thận đẩy cô xuống nước.
Nhân lúc hỗn loạn, cô từ đám người đi ra ngoài. Gặp được người quen từ đối diện đi đến, là Lý Vân.
Lý Vân mang theo Dương Mai rời khỏi bể bơi, tới bàn trà nhỏ ở cách vách. Gọi hai ly trà lam sơn, thời điểm trà được bưng lên vừa vặn có giọng nam hát bài hát tiếng Anh vang lên.
Lý Vân bỗng nhiên cười: “Cô đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng sẽ không ăn cô.”
Dương Mai cũng cười: “Tôi cho rằng cô không dám gặp tôi.”
Lý Vân nói: “Không phải không dám, là không có thời gian.” Nhợt nhạt nếm một ngụm trà, lại nói: “Xem đi, hôm nay thật đúng là khéo.”
Lý Vân tăng lớn lượng vận động, ngoại trừ mỗi đêm đến trường học chạy ở sân thể dục, cũng thường xuyên ghé thăm bể bơi. Nghe nói bơi lội dễ luyện ra dáng người tốt nhất, xem những vận động viên bơi lội đó liền biết, ai không phải vừa cao vừa gầy?
Cô ta không quá biết bơi, chỉ biết bơi chó một chút, quá khó coi, không lên được nơi thanh nhã. Nhờ bạn bè mời một huấn luyện viên, chính là Đinh Khắc trong giới bạn bè nữ tính tiếng tăm đầy mình.
Trước đó một ngày, Giang Thủy hướng cô ta mượn người, cô ta đồng ý, bất quá rất tò mò có thể làm Giang Thủy mở miệng là ai. Hôm nay lại đây vừa thấy, quả nhiên không đoán sai.
“Đinh Khắc rất tuyệt đi?” Lý Vân thuận miệng hỏi.
Dương Mai nói: “Thật đáng tiếc, không thể thấy dáng vẻ bơi lội của anh ta.”
“Không thấy dáng vẻ bơi lội? Có phải rất tuyệt hay không?”
Dương Mai trầm mặc, phỏng đoán Lý Vân có ý tứ gì. Với cô mà nói, Đinh Khắc chỉ là huấn luyện viên bơi lội, cái khác… Cô căn bản không có hứng thú.
“Rất tuyệt.” Cô nói có lệ.
Lý Vân gật gật đầu, lại nhún nhún vai, “Tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy, chỉ tiếc, anh ta không nhà không xe lại có nợ vay phải trả.”
Dương Mai nhíu mi, không lên tiếng nhìn cô ta, không biết trong hồ lô của cô ta chứa cái gì.
“Tôi không có ý gì khác,” Lý Vân nói, “Tôi chỉ là muốn nói cho cô, ở Bắc Kinh, giống Đinh Khắc như vậy, quá nhiều. Giống như anh ta, bên người đều vây quanh một đám em gái nhỏ, huống chi so với anh ta điều kiện càng tốt.”
Dương Mai hừ một tiếng không thể phát hiện, trên mặt mang cười.
“Cô có biết Đinh Khắc ở đây trong một tháng thay đổi mấy người bạn gái không?… À, hoặc là phải nói… Ừm, bạn giường nữ?”
Dương Mai khó được có điểm hứng thú, “Mấy người?”
Lý Vân dùng ngón tay so một con số, “Có lạ không? Không có gì lạ. Người thông minh lựa chọn giữa ABCDE, tổng phải chọn giải pháp tốt nhất.”
“Ừ, có đạo lý.” Dương Mai làm như có thật gật gật đầu.
Lý Vân lại nói: “Cô có thể lý giải thì tốt nhưng mà, cô không ngại đoán xem, với điều kiện của Giang Thủy, phía dưới có mấy cái lựa chọn đây?”
Cho tới đây, Dương Mai đã biết Lý Vân cố ý mời cô uống một chén trà là vì cái gì. Làm cô có cảm giác nguy cơ, làm cô lo được lo mất, làm cô lo sợ bất an, làm phòng tuyến của cô bị phá vỡ…
Mặc kệ Lý Vân là vì cái gì, giờ này khắc này, Dương Mai đều cảm thấy tiếp tục nói chuyện quả thực chính là lãng phí sinh mệnh.
Quản phía dưới Giang Thủy có mấy cái lựa chọn, Dương Mai cô chính là cái giải pháp tốt nhất kia.
Bất quá cô nghĩ, nếu Lý Vân thành tâm thành ý đặt câu hỏi, không bằng cô đại phát từ bi mà nói cho cô ta: “Tôi không biết, hẳn là không đếm được đi? Tôi đối với cái này không cảm thấy hứng thú, tôi có hứng thú biết đến là — Lý Vân, có phải cô cũng là một giải pháp trong đó hay không?”
Khi đó, Dương Mai dường như nghe thấy âm thanh gốm sứ vỡ nát, kẽo kẹt kẽo kẹt, tinh tế phân biệt, mới tìm được âm thanh kia đến từ chính Lý Vân đang cắn chặt răng.
Xem đi, quá không thú vị. Ngày xuân rất đẹp, thế nhưng cô lại cùng một người phụ nữ không quá hữu hảo nói về vấn đề giải pháp tốt nhất.
Còn không bằng trà trộn trong bụi hoa coi trộm thân thể Đinh Khắc.
Vì thế cô đứng dậy: “Tôi về bể bơi, cô cứ tự nhiên.”
Ở phía sau cô, Lý Vân không cao không thấp mà nói: “Cô biết Giang Thủy cùng họ Lưu đi Ôn Châu làm cái gì không?”
Dương Mai đi rồi lại trở về, một lần nữa ngồi xuống, “Cô nói đi, cái này tôi có hứng thú.”
Lý Vân ý vị không rõ cười cười, “Nếu cô có đầy đủ thời gian, tôi có thể kể hết mọi chuyện của Giang Thủy ở Bắc Kinh cho cô. Coi như kể chuyện xưa.”
Ồ, xem ra cũng không phải cái chuyện xưa gì dễ nghe. Dương Mai nghĩ, người phụ nữ này thật chán ghét, nói một chuyện cũng muốn bán nhiều lời như vậy.
“Ngượng ngùng, thời gian của tôi không đầy đủ, cô tốt nhất chọn trọng điểm nói.”
“Chậc chậc chậc,” Biểu tình của Dương Mai ở đối diện đã thật không tốt, nhưng dưới loại tình huống này, Lý Vân vẫn mỉm cười, “Cô gái nhỏ, tốt xấu tất cả mọi người đều là một đáp án ABC, không cần thiết thái độ ác liệt như vậy đi?”
Đúng vậy, tất cả mọi người đều là ABC, nhưng mà cô là chính xác ABC, mà Lý Vân là sai lầm ABC, căn bản không thể nói nhập làm một. Dương Mai nghĩ như thế.
Nhưng mà, cô nhẫn.
Lý Vân nói: “Làm trao đổi, cô cũng nói cho tôi mấy chuyện xưa đi.”
“Cái gì?”
Lý Vân chống cằm nghĩ, dường như trong miệng Dương Mai thực sự có thứ gì cô ta vô cùng muốn biết. Thật lâu về sau, cô ta rốt cuộc mở miệng hỏi: “Cô nói cho tôi, cô đã cùng Giang Thủy làm bao nhiêu lần? Một lần bao lâu? Tư thế gì?”
Tĩnh trong chốc lát, Dương Mai đột nhiên đứng dậy, “Có phải cô có tật xấu gì không?”
Lý Vân không cho là đúng: “Chưa từng có ai nói tôi như vậy.”
“Bởi vì không ai dám.”
“Cô cũng dám?”
“Đúng vậy.” Dương Mai cười lạnh nói, “Lý Vân, nơi này của cô có tật xấu.” Chỉ vào đầu óc.
Lý Vân cư nhiên không tức giận, “Cô không muốn biết chuyện của Giang Thủy? Dùng chuyện xưa đổi chuyện xưa, thực công bằng.”
Công bằng cái rắm! Dương Mai chán ghét nhìn Lý Vân, bỗng nhiên cảm thấy thật dơ bẩn. Trà thật dơ bẩn, bàn thật dơ bẩn, Bắc Kinh thật dơ bẩn, đôi mắt, lỗ tai, của cô ta đều thật dơ bẩn.
“Có phải cô cảm thấy người chung quanh hẳn là đều vây quanh cô chuyển động không? Có phải cô coi mình là trung tâm thế giới không? Quá đáng tiếc, cô cái gì cũng có, nhưng mà không có đàn ông yêu cô.” Dương Mai nói, “Lý Vân, cô đừng giãy giụa nữa, cô không chiếm được Giang Thủy.”
“Tôi chưa từng nói phải được đến cậu ấy.” Lý Vân nói, “Tôi chỉ là tò mò hương vị của cậu ta. Cô đã hưởng qua hương vị của gió chưa? Lúc đua xe, tôi đã từng nếm, là mặn. Tôi thích vị mặn, tôi chỉ là muốn nếm thử xem, có phải Giang Thủy cũng mặn hay không.”
Lý Vân hồi ức, trước mắt nhảy ra hình ảnh mơ hồ không rõ. Giang Tô, Quảng Châu, Thượng Hải, Bắc Kinh… Đàn ông vận động, đọc sách, tiêu tiền…
“A, tôi đã có đoạn thời gian không chạm qua…” Cô ta lẩm bẩm nói, “Những thanh xuân đó, căng chặt, lực lượng… Kí©h thí©ɧ.”
Dương Mai không nói một lời, cảm giác dơ bẩn vừa lướt qua lại tới nữa. Cô nhìn chằm chằm Lý Vân, chỉ phun ra hai chữ: “Biếи ŧɦái.”
***
Buổi tối khi ngủ, cô lại gặp ác mộng.
Trong mộng Giang Thủy lại chết một lần.
Sau khi bừng tỉnh, mép giường trống không. Lúc này xô mới nhớ tới, Giang Thủy đang ở Ôn Châu.
Sau đó, cô rốt cuộc không ngủ được. Phòng ngủ rất lớn, nhưng thật trống trải. Cô đi chân trần vào phòng khách, vẫn như cũ lớn mà trống trải. Vì thế bật hét đèn lên, chỉ một thoáng tựa như ban ngày.
Thời điểm ánh sáng trắng chói mắt ngập tràn, cô lại cảm thấy chính mình điên rồi. Vì thế lại lần nữa tắt hết đèn.
Buổi sáng ngày hôm sau, cô liền mua vé máy bay đi Ôn Châu.