Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 70: Tình yêu của cô ấy “khí thế như hồng”

« Chương TrướcChương Tiếp »
(“Khí thế như hồng” theo baidu là

hình dung tinh thần vang dội, khí thế cực kỳ tráng thịnh, dường như có thể xỏ xuyên qua cầu vồng. Câu nói này kieru như thành ngữ bên mình, theo mình hiểu thì là thể hiện một tình yêu mạnh mẽ, quyết liệt, rực rỡ, không lùi bước.)


Giang Thủy cùng Tóc đỏ ngồi xe lửa đi Bắc Kinh.

Việc Lý Vân muốn Tóc đỏ làm, chính là mang Giang Thủy về. Cô ta không nói rõ trong điện thoại, nhưng Tóc đỏ vẫn nghe ra được. Hắn ở bên người đã Lý Vân nhiều năm nên rất dễ dàng đoán được ý tứ của cô ta.

Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên hắn thấy Lý Vân để bụng một người đàn ông như vậy. Cái này làm cho hắn có điểm ghen ghét, nhưng tình cảm của hắn đối với Lý Vân, càng nhiều là cảm kích vì được giải cứu, mà tình cảm của Lý Vân đối Giang Thủy, lại là tình yêu nam nữ chân chính.

Như vậy tưởng tượng, điểm ghen ghét như cái đinh kia cũng không đáng gì.

Chuyến đi lần này, tiền Lý Vân đưa tóc đỏ còn rất nhiều, số tiền này đủ để cho bọn họ lựa chọn hãng hàng không tốt nhất, ngồi khoang hạng nhất. Nhưng mà Giang Thủy chết sống không muốn, cuối cùng bọn họ lựa chọn đi xe lửa — loại xe lửa chậm rì rì này.

Dường như trong cái lộ trình dài dòng này, Giang Thủy có thể tùy thời đổi ý.

Tóc đỏ tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy phát sinh. Điểm này nói lên hắn đối Lý Vân là trung thành và tận tâm.

Giang Thủy ngồi ở đối diện hắn, tay phải kẹp thuốc, tay trái nắm di động. Niết thật sự dùng sức, thịt ngón tay do dùng sức mà trắng bệch. Này cũng không phải dấu hiệu tốt, Tóc đỏ nghĩ, hắn cần phải chặt đứt ý niệm do dự của Giang Thủy.

Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, hắn ra tay, đoạt lấy di động của Giang Thủy, ném ra ngoài cửa sổ. Cả quá trình thậm chí không phát ra một chút âm thanh, cái di động kia liền biến mất trong đám cây cối rậm rạp.

Giang Thủy không lấy lại được di động, chỉ có thể bắt lấy cổ tay Tóc đỏ: “Làm gì!”

Tóc đỏ dựa lưng về sau, huýt sáo: “Ngại quá, trượt tay.”

Giang Thủy gắt gao nhìn thẳng hắn, trên mặt không có biểu tình gì quá lớn. Nhưng biểu cảm như vậy của anh, xem đến trong lòng Tóc đỏ như mọc lông. Hắn theo bản năng nắm chặt di động trong túi của mình, sợ người đàn ông trước mặt phát điên, sẽ quăng di động của hắn ra ngoài theo.

Nhưng mà Giang Thủy cũng không nổi điên, sức lực trên tay anh nhanh chóng giảm đi. Giống như mất máu, vô lực tựa lưng vào ghế ngồi.

Tóc đỏ âm thầm yên tâm, cố ý an ủi anh nói: “Chiếc di động nát kia của cậu, ném thì ném thôi. Bắc Kinh là địa phương nào? Nơi đó khắp nơi đều là vàng! Chỉ cần cậu nguyện ý, cậu hoàn toàn có thể một ngày đổi một cái di động.”

Thấy Giang Thủy không rên một tiếng, nhắm mắt lại như là lâm vào trầm tư, Tóc đỏ tiếp tục cố gắng: “Đi Bắc Kinh chính là bắt đầu một lần nữa, cậu đến cùng cũng nên nói tiếng tạm biệt với quá khứ.”

Giang Thủy chậm rãi mở mắt ra, bên tai đã không còn nghe thấy âm thanh bất luận người nào nói chuyện nữa. Miệng Tóc đỏ lúc đóng lúc mở, giống một con cá chép ồn ào. Anh hãy còn nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cây cối xanh mượt nhanh chóng xẹt qua, mắt thường bắt giữ không nổi chi tiết của chúng.

Di động của anh đã bị chôn dấu ở giữa phiến màu xanh lục kia, quá khứ của anh cũng vậy. Cũng không biết có thể hãm vào vũng bùn hay không, có thể bị gió thổi mưa xối hay không, có thể được ánh nắng chiếu đến hay không, có thể ở trong bụi bậm mọc ra một đóa hoa hay không.

Anh lại lần nữa nhắm mắt lại, trong lòng yên lặng thở dài. Ngũ quan dần dần trở lại rõ ràng, có thể nghe thấy âm thanh của thế giới bên ngoài.

Tóc đỏ không biết khi nào đã câm miệng, Giang Thủy ngửi được mùi hương của mì bò kho, mở mắt ra, thấy Tóc đỏ đang cúi đầu hút khò khè ăn một chén mì gói, hương khí lượn lờ bị gió thổi qua, thổi trúng cái bụng trống rỗng của anh.

Đột nhiên, Tóc đỏ ngẩng đầu, trong miệng vẫn còn nhét mì, mồm miệng nói chuyện không rõ ràng: “Muốn ăn không?” Nói rồi như làm ảo thuật từ một bên túi hành lý lấy ra một chén mới, ném vào trong lòng ngực Giang Thủy: “Bò kho không có, làm chén mì dưa chua bắp cải đi.”

Thời điểm Giang Thủy nấu mì xong bắt đầu ăn, Tóc đỏ đã ăn xong lau miệng. Hắn nhìn Giang Thủy, cười cười, bỗng nhiên nói: “Này, cậu ăn mì của tôi, một đường này phải nghe tôi. Hiểu không?”

“…” Giang Thủy ngẩng đầu xem hắn.

Hắn vỗ đùi, nói có vẻ rất có đạo lý: “Thế nào, cậu cho rằng ăn mì không phải trả tiền?”

“…”

“Nếu không phải tôi mang theo mì tới…” chân Tóc đỏ giẫm một cái lên ghế dựa, như ông cụ non nói, “Cậu biết mì gói trên xe lửa bán bao nhiêu tiền không?”

“…”

“Toàn thân cậu đưa cho người ta cũng mua không nổi. Cũng chỉ có ông đây lòng dạ tốt, cho cậu ăn miễn phí. Cậu còn không mang ơn đội nghĩa, nghe tôi nói à?”

“…”

Chờ Giang Thủy ăn xong, Tóc đỏ đưa một lọ nước khoáng cho anh.

Giang Thủy tiếp nhận, giơ giơ bình lên nói: “Nước cũng không phải uống miễn phí?”

Tóc đỏ búng tay một cái: “Thông minh! Còn hiểu suy một ra ba.”

Giang Thủy khó được cười một chút, Tóc đỏ tâm tình rất tốt, một bên ngâm nga hát một bên nói: “Kỳ thật, tôi đã sớm biết cậu sẽ đi theo

— những người cùng đường bí lối, đều sẽ đi Bắc Kinh tìm mộng. Đây là đánh bạc.”

Là một canh bạc khổng lồ.

Tóc đỏ nghĩ, Lý Vân thích Giang Thủy cũng không phải không hề có đạo lý, từ xưa đến nay người phân theo nhóm vật họp theo loài, huống chi hai người này vẫn là khác phái tương hút.

Lý Vân và Giang Thủy là cùng một loại người, bọn họ là sóng vĩnh viễn không lùi, là biển vẫn luôn mênh mông.

Đi vào Bắc Kinh, bọn họ đều là liều mạng. Một người vì kí©h thí©ɧ, một người vì tiền. Người có khả lực điều khiển mới dám tồn tại, nếu không liền thành cái xác không hồn.

Lực điều khiển mạnh mẽ này thúc đẩy Lý Vân, thúc đẩy Giang Thủy, đồng thời cũng thúc đẩy Dương Mai.

Sau khi Dương Mai tỉnh ngủ đã qua 8 giờ. Mấy ngày này cô nghỉ ngơi không tồi, tỉnh ngủ ăn, ăn được lại ngủ, lại tỉnh ngủ ăn. Ba Dương ở trong phòng xem tin tức, mẹ Dương rửa sạch chén bát liền đi ra ngoài khiêu vũ ở quảng trường.

Hôm nay mẹ Dương ngại phiền toái, túi nhỏ vẫn luôn tùy thân mang theo bị bà ném trên bàn trà trong phòng khách.

Dương Mai nghiêng thân sờ qua, lấy di động trong túi ra.

Đó là di động của cô.

Cô ra ngoài ban công gọi điện thoại, trong bóng đêm yên tĩnh trái tim cô đập bịch bịch.

Đầu kia truyền đến thanh âm —

xin lỗi, số điện thoại bạn đang liên lạc hiện không kết nối được, xin vui lòng gọi lại sau.

Cô gọi lại, kết quả vẫn là như vậy.

Nhân lúc ba Dương không chú ý, Dương Mai chuồn ra khỏi cửa.

Thời điểm trở về, ba Dương mẹ Dương đều đang ngồi ở phòng khách. Trong nhà rất an tĩnh, chờ cô vừa vào cửa, hai đôi mắt lập tức đều nhìn qua. Mặt mẹ Dương lập tức liền suy sụp, thận trọng mím môi, run rẩy, nói không nên lời.

Ba Dương nhìn Dương Mai, chỉ huy nói: “Con lại đây.”

Dương Mai ngồi qua, nhìn mẹ Dương che miệng, thật cẩn thận nói: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

“Còn hỏi nữa, không phải là lo lắng cho con sao!” Ba Dương khó được hung dữ với con gái, “Con trộm chuồn ra ngoài, một tiếng cũng không nói, ba và mẹ con đều lo lắng!”

Dương Mai nói: “Con xin lỗi.”

“Con đi ra ngoài làm gì?”

Dương Mai không hé răng.

“Có phải đi tìm người đàn ông kia hay không?!”

Cô vẫn trầm mặc như cũ.

“Tôi đã nói mà, Dương Quốc Cường, con gái ông bị điên rồi!” Mẹ Dương một bên lau nước mắt một bên nói, “So với mẹ con, quỷ nghèo kia càng quan trọng hơn, có phải không?”

Dương Mai sửa đúng: “Anh không phải quỷ nghèo gì cả.”

“Nó là! Nó không chỉ là quỷ nghèo, còn là quỷ nghèo không biết xấu hổ!” Mẹ Dương gào lên, “Nó muốn trèo cao nhà chúng ta!”

“Không phải là trèo cao gì cả, con và anh ấy là bình đẳng.”

“Bình đẳng cái rắm!”

“Mẹ có thể nói chuyện có đạo lý một chút hay không?”

“Con nói cái gì?”

“Mẹ dựa vào cái gì coi thường nhà người ta? Anh ấy trộm cắp phạm pháp sao? Mẹ dựa vào cái gì xem thường anh ấy? Bởi vì con yêu anh ấy, mẹ liền cấm con gặp anh ấy. Đây là vì cái gì? Anh ấy có gì sai? Con có cái gì sai? Mẹ lại dựa vào cái gì vũ nhục anh ấy?”

Mẹ Dương một hơi nghẹn không thở ra được, ngực phập phập phồng phồng.

Nhìn cha mẹ như vậy, Dương Mai cũng muốn khóc: “Vì cái gì muốn cản con? Vì sao muốn ngăn cản chúng con? Mẹ, mẹ quá ích kỷ…”

“Câm miệng!”

Ba Dương quát lớn một tiếng, phòng khách một lần nữa lâm vào một mảnh an tĩnh.

Mẹ Dương vỗ ngực, từng chút một, thực dùng sức. Bà nhìn ba Dương, thanh âm run nhè nhẹ: “Dương Quốc Cường, nhìn xem con gái tốt của ông, nó vừa rồi nói cái gì. Ôi tim của tôi, cũng không thở nổi rồi…”

Ba Dương vỗ lưng cho mẹ Dương, chờ thân hình bà không run lên nữa, mới nghiêm túc mà nhìn về phía Dương Mai: “Chúng ta coi như vừa rồi con chưa nói gì, bây giờ con về phòng đi!”

“Không.”

Bọn họ cùng nhau nhìn qua. Tầm mắt Dương Mai thẳng thắn, không có chút khϊếp đảm nào, chấp nhất đến mức khiến nhân tâm giật mình.

Giây tiếp theo, Dương Mai đứng dậy, mang theo túi tiền cùng di động, đi đến cửa lớn.

Mẹ Dương hô to: “Con muốn làm gì? Hả? Con muốn làm sao!”

Cô không trả lời, chỉ chừa cho cha mẹ một bóng dáng quật cường, ba Dương tức giận đến vỗ bàn trà một cái thật mạnh, ly sứ trên bàn trà run lên hai cái: “Trở về cho ba!”

“Không.”

“Ai da sao lại thế này, đây là… Muốn lật trời…” Mẹ Dương mới vừa thu hồi nước mắt, lập tức lại muốn trào ra.

Ba Dương đuổi theo, nắm cánh tay Dương Mai: “Mẹ con huyết áp cao, con liền đi luôn như vậy? Con muốn tức chết mẹ con sao?!”

“Con không có.”

“Không có thì ngoan ngoãn nghe lời!”

“Không.”

Đột nhiên, mẹ Dương từ sô pha đứng dậy, lê dép lê bước nhanh đến, nửa đường dép lê bên chân trái rơi mất, bà cũng không quan tâm, vẫn đi đến trước mặt Dương Mai, ngón tay chỉ vào mũi cô, thở gấp nói to: “Dương Mai, mẹ nói cho con biết, hôm nay con dám bước khỏi cửa nửa bước, mẹ không dám nhận con là con gái nữa! Con dám đi tìm người kia, mẹ sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với con!”

Vừa dứt lời, mọi ánh mắt đều nhìn về phía mẹ Dương.

Mặt đỏ rần, hốc mắt còn hàm nước mắt. Cánh mũi mở ra, hít vào thở ra, không ngừng hút thả khí. Môi mím chặt đến sắp biến mất, chỉ có thể nhìn thấy một tia đỏ tím — Mẹ Dương cắn môi đến biến sắc.

Ba Dương đau lòng không thôi, vội vàng trấn an nói: “Được rồi được rồi, thân thể chính mình quan trọng. Bà cũng đừng nói loại lời nói khi tức giận này, đến lúc đó người đầu tiên đổi ý chính là bà.”

“Tôi không đổi ý!” Mẹ Dương trợn tròn mắt, ánh mắt vẫn luôn ở trên người Dương Mai, “Dương Mai, mẹ nói cho con, mẹ không đổi ý. Mẹ nói được làm được, con có bản lĩnh cứ thử xem!”

Ánh mắt lại đều dừng ở trên người Dương Mai.

Khởi điểm cô còn đối diện với bọn họ, đến cuối cùng, đầu đã sắp chôn đến ngực. Hồi lâu, cô không nói một lời. Lỗ tai nghe thấy chính là tiếng thở dài của ba Dương cùng tiếng thở dốc của mẹ Dương, cô biết chính mình quá không hiểu chuyện, hoàn toàn làm tổn thương cha mẹ.

Sau một lúc lâu, cô chậm rãi nâng đầu lên, tầm mắt nhìn bọn họ vừa bình tĩnh vừa yên lặng: “Thực xin lỗi ba mẹ, là con quá bất hiếu, làm hai người khổ sở như vậy. Nhưng mà —”

Nhưng mà — cô vẫn như cũ không muốn vặn vẹo trái tim chính mình. Cô không muốn đón ý nói hùa thế giới này, không muốn tuần hoàn theo quy tắc của nó, không muốn giống đại bộ phận các cô gái, cùng một người đàn ông môn đăng hộ đối xem mắt, tìm một người đàn ông có điều kiện xứng đôi nhất kết hôn, cả đời cùng người đàn ông “thích hợp nhất” này sinh hoạt.

Cô phải gả cho người đàn ông mình yêu, vô luận là thuận cảnh hay là nghịch cảnh, giàu có hay là bần cùng, khỏe mạnh hay là bệnh tật, vui sướиɠ hay là ưu sầu, cô đều sẽ không hề giữ lại mà đi theo anh, yêu quý anh, đối với anh trung thành, cho đến một khắc không còn yêu nhau nữa.

Anh là một gốc cây cô độc, vậy cô phải làm một đóa hoa chiếu sáng lên anh.

Tiếng la khóc và tiếng cửa quăng ngã đêm đó, giống như một cái chùy sắt hung hăng đập vào lòng Dương Mai.

Trái tim cô cứng rắn vô cùng, không vỡ vụn dễ dàng, như vậy là tốt. Cô nghĩ thế.

Lý Diễm đã biết hết thảy nhưng thật sự không thể lý giải: “Dương Mai, sao cậu phải khổ vậy chứ? Ba mẹ cậu là người yêu thương cậu nhất trên đời này, sao cậu có thể tổn thương bọn họ như vậy?”

Dương Mai nói: “Nguyên nhân chính là vì bọn họ là người yêu thương tớ nhất, tớ mới dám nói như vậy, làm ra chuyện như vậy — bởi vì tớ biết, bọn họ nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với tớ, sẽ không thật sự cùng tớ đoạn tuyệt quan hệ, mà tớ nếu là cùng Giang Thủy đoạn tuyệt quan hệ, đó chính là thật sự đoạn tuyệt quan hệ. Lý Diễm, như vậy tớ sẽ khóc đến chết.”

Lý Diễm nhìn Dương Mai, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì, chỉ còn lại một tiếng thở dài bất đắc dĩ lại thương tiếc.

Dương Mai nâng môi lên nói: “Cậu cũng đừng quan tâm đến chuyện này, mỗi nhà đều có một quyển kinh khó niệm (ý nói mỗi nhà đều có một vấn đề riêng), mỗi người đều phải trải qua cực khổ. Có phải tớ tự mình chuốc lấy cực khổ hay không, tớ không biết, nhưng cậu không cần lo lắng cho tớ, cậu hay sống cuộc sống của mình cho tốt.”

Lý Diễm cứng họng.

Đúng vậy, chuyện của chính mình cô ấy con lo liệu không xong, làm sao cô ấy vẫn còn có thể lo lắng chuyện của Dương Mai? Tôn Uy căn bản không hề lãng tử hồi đầu, hắn lại chứng nào tật nấy. Kỳ thật trong lòng Lý Diễm biết rõ ràng, đàn ông giống như Tôn Uy, khẳng định không có tâm giữ vợ, chắc chắn sẽ nuôi nhân tình ở bên ngoài.

Cô ấy có thể làm thế nào? Cô ấy không hề có biện pháp nào.

Cô ấy đã ly hôn một lần, biết hậu quả bi thảm cỡ nào. Phụ nữ không thể so với đàn ông, lần kết hôn thứ hai vẫn có thể tìm được người tốt. Lần kết hôn thứ hai của phụ nữ, là phải bị đàn ông chọn lựa. Cô ấy không muốn bị người ta chọn chọn lựa lựa, càng không muốn một mình đi qua nửa đời.

Bây giờ cô ấy là hiểu rõ còn giả bộ hồ đồ, ngụy trang thành một kẻ ngốc vui sướиɠ.

Nếu là Dương Mai, nhất định sẽ không làm như vậy. Lý Diễm nghĩ, Dương Mai từ trước đến nay đều có chủ kiến hơn so với cô ấy, lại kiên định, sau khi đã nhận định cái gì cả người sẽ đầy khí phách “Không đυ.ng tường nam không quay đầu”.

Tình yêu của Lý Diễm là sợ hãi, yếu đuối, còn Dương Mai lại là dũng cảm, cô độc.

Một khắc kia, đáy lòng Lý Diễm chấn động tựa như đã trải qua một kiếp nạn lớn. Hết thảy bởi vậy sụp đổ, nhưng mà hết thảy lại được Dương Mai xây dựng lại.

Lý Diễm nghĩ, cả đời này của cô ấy, cũng chỉ từng gặp được một người phụ nữ như thế —

Tình yêu của cô ấy, là khí thế như hồng.
« Chương TrướcChương Tiếp »