Chương 66: Không bình tĩnh

Đã nhiều ngày, Giang Thủy ngừng làm việc, bận rộn chuyện hậu sự của Vạn Thục Phân. Căn nhà ở quê đã bị thiêu cháy đen thui, những thanh gỗ đều đã đứt đoạn, mục nát, hoàn toàn không thể dùng nữa.

Căn nhà già cả này, cuối cùng đã có thể yên nghỉ cùng đất.

Trong nhà chỉ còn ba người nhà họ Dương, trận lửa lớn bất ngờ xảy ra này cũng khiến bọn họ hoảng sợ.

Ba Dương thở dài, mẹ Dương lập tức vỗ ông một cái: “Đừng có thở dài, còn ngại không đủ đen đủi à? Vận khí chạy đi hết rồi!”

Qua không bao lâu, mẹ Dương ngược lại tự mình thở dài một hơi. Ba Dương vừa nghe, lập tức nói: “Còn nói tôi, chính bà cũng thở dài còn gì.”

Mẹ Dương lắc đầu, mặt già nhăn thành một đoàn: “Không may mắn không may mắn, trận lửa lớn này đến quá không may mắn. Như thế nào vừa vặn vào ngay lúc này chứ, đã sắp kết hôn, một hồi lửa như vậy, thật là… Ai!”

Ba Dương đẩy đẩy mắt kính, cau mày nói: “Đừng suy nghĩ lung tung! Bà đây là mê tín!”

Mẹ Dương lôi kéo tay Dương Mai, hỏi: “Đã điều tra ra nguyên nhân cháy chưa?”

Dương Mai lắc đầu: “Tra không ra, lửa quá lớn, tất cả đều bị thiêu rụi.”

Mấy ngày nay trên tin tức cũng đang đưa tin về trận hỏa hoạn này, Vạn Thục Phân chết trong lửa là một quả phụ, tựa hồ càng tăng thêm không khí quỷ dị cho trận cháy lớn không minh bạch này. Rất nhanh, các loại phiên bản đồn đãi đã truyền khắp đầu đường cuối ngõ.

Mẹ Dương phỏng đoán: “Không phải là có kẻ thù gì chứ? Vậy là không xong rồi, ai da, thôi đừng kết hôn nữa!”

Ba Dương trắng mắt liếc bà một cái: “Bà lại nói hươu nói vượn cái gì! Có thể có kẻ thù gì chứ? Bà ở nhà, xem nhiều phim truyền hình quá rồi đấy!” Nói rồi lại ngó Dương Mai liếc mắt một cái, vẻ mặt ôn hoà an ủi: “Dương Mai, đừng nghe mẹ con nói bậy. Bà ấy chính là nghi thần nghi quỷ, bệnh tâm thần rồi.”

Mẹ Dương bẹp miệng, giống như sắp khóc: “Được lắm Dương Quốc Cường, đã là lúc nào rồi, chỉ biết nói tôi, chỉ biết nói tôi! Không phải tôi lo lắng sao, nếu thực sự có kẻ thù… Ai da, này không phải muốn hù chết người sao.”

Mẹ Dương tỏ ra ủy khuất, ba Dương lại thở dài. Phải trấn an Dương Mai, trái lại dỗ mẹ Dương, kỳ thật, trong lòng ông cũng cảm thấy vô cùng không an tâm. Bị hai người phụ nữ một khóc một nháo, lại càng thêm bất an.

Hai ông bà một người khóc một người thở ngắn than dài, xem đến Dương Mai cũng thấy phiền. Cô ôm bụng đứng lên: “Được rồi được rồi, ba nói đúng, mẹ xem quá nhiều phim truyền hình. Hẳn là chị dâu Giang Thủy không cẩn thận, không phát hiện lửa bùng lên, lửa mới càng thiêu càng lớn. Hai ngươi đừng suy nghĩ loạn.”

“Đúng đúng đúng,” ba Dương gật đầu, “Hẳn là do bất cẩn …”

Mẹ Dương nghe xong trong lòng hơi có chút an ủi, lau nước mắt một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu, hồng con mắt nói: “Không được, tôi vẫn còn không yên tâm. Trái tim của tôi cứ như bị làm sao ấy, cứ bùm bùm nhảy không ngừng, sắp nhảy ra ngoài rồi. Dương Mai à, có phải đến lúc con nên đi bệnh viện làm kiểm tra rồi không? A? Đến thời gian rồi đi? Mẹ đưa con đi!”

Bác sĩ làm kiểm tra cho Dương Mai là cô của Lý Diễm, chủ nhiệm khoa phụ sản, đã giữ cương vị này hơn ba mươi năm, vô cùng đáng tín nhiệm. Thứ tư hôm nay vừa lúc là cô ấy làm chuyên gia chủ trì phòng khám bệnh, Dương Mai trước tiên gọi điện thoại, sau khi được cho phép, liền cùng mẹ Dương ngồi xe tới bệnh viện.

Phòng khám bệnh thật sự rất bận, bác sĩ Lý tiếp từng người một tới khám bệnh, mẹ con Dương Mai vào, cô ấy cũng không phát hiện. Thẳng đến lúc mẹ Dương hô một tiếng “bác sĩ Lý”, cô ấy mới từ bệnh án ngẩng đầu lên, tranh thủ thời gian liếc mắt nhìn hai người một cái.

“À, hai người tới rồi.”

Mẹ Dương đầy mặt tươi cười, hàn huyên một câu: “Người nhiều quá, rất bận phải không?”

Bác sĩ Lý khách sáo cười một tiếng: “Đúng vậy, không phải hôm nay làm chủ trì phòng khám sao.”

Mẹ Dương ha hả cười gật đầu, một tay đẩy lưng Dương Mai, đẩy cô đến phía trước bác sĩ Lý, bác sĩ Lý vừa thấy, chỉ chỉ chiếc giường nhỏ phía sau, nói: “Vậy cháu nằm trên đó đi.”

Bác sĩ Lý bôi dung dịch lên bụng Dương Mai, dùng dụng cụ siêu âm màu nghe tim thai.

“Ừm, tim thai tốt.”

“A? Tốt?”

Bác sĩ Lý nhìn mẹ Dương liếc mắt một cái, khẳng định xác nhận: “Đúng vậy.”

“A! Vậy tốt, vậy tốt!” Căng thẳng một lòng cuối cùng cũng được buông xuống.

“Đứng lên đi.”

Mẹ Dương đỡ Dương Mai ngồi dậy, đôi mắt vẫn còn đi theo bác sĩ Lý. Bác sĩ Lý một lần nữa ngồi trở lại xem bệnh án, mẹ Dương nhìn cô ấy

cười hì hì hỏi một câu: “Bác sĩ Lý, như vậy là được rồi?”

Vội đến đầu cũng không nâng lên: “Ừm, được rồi.”

“À.”

Sau một lúc lâu, lại từ giữa ca bệnh ngẩng đầu, nhìn mẹ Dương: “Kia nếu không hai người lại đi làm siêu âm B?”

Mẹ Dương vừa nghe, lập tức gật đầu như gà con mổ thóc: “Tốt tốt!”

“Vậy tôi giúp hai người liên hệ một chút.”

“Tốt tốt! Cảm ơn bác sĩ Lý.”

Dương Mai dùng khăn giấy lau khô dung dịch trên bụng, mới vừa đứng trở lại mặt đất, mẹ Dương đã kéo cánh tay cô đè nặng thanh âm nói: “Lát nữa đi làm siêu âm B, làm xong liền về nhà, trong nhà còn hầm gà đấy! Gà kia là dì Vương của con đưa tới, nhà mình nuôi, chạy khắp núi đồi đấy… Buổi tối con ăn nhiều thịt gà, uống nhiều mấy chén canh gà!”

Bà vui vẻ ra mặt nhìn bụng Dương Mai, một đôi tay già nhăn dúm dó tràn ngập tình yêu sờ sờ ở mặt trên: “Bồi bổ thân thể, bảo bối lớn lên khỏe mạnh!”

Dương Mai che lại quần áo, nói: “Con gọi điện thoại cho Giang Thủy, bảo anh ấy buổi tối trở về sớm một chút.”

Mẹ Dương nói: “Đúng vậy! Con gà kia rất lớn, mấy người chúng ta đều ăn không hết đâu. Con mau gọi cho nó đi.”

***

Thời điểm Giang Thủy nhận được điện thoại còn đang ở quê, sau khi ngắt điện thoại lập tức vội vàng đuổi trở về, trên con đường đến bệnh viện vừa lúc có một nhà thờ Hồi giáo, thứ sáu là ngày bọn họ nghe giảng đạo, bên phố đỗ đầy xe, bất kể là trên lối đi bộ, hay là trên đường xe chạy, đều là phụ nữ trùm khăn đội đầu và đàn ông dùng nước hoa đi lại.

Toàn bộ con đường đã bị những người nước ngoài nghe giảng đạo phá hỏng.

Xe Giang Thủy bị kẹt giữa vô số xe cộ, một ngã tư đường nho nhỏ, bởi vì tắc nghẽn nên xuất hiện bốn cảnh sát giao thông, bên tai toàn là tiếng còi ô tô cùng còi của cảnh sát giao thông.

Anh đã sắp ngừng trước đèn đỏ được nửa giờ rồi. Con đường này thời điểm trống không lái xe rất thuận lợi chỉ mất thời gian năm phút đồng hồ.

Mắt thấy đèn đỏ biến thành đèn xanh, Giang Thủy không quan tâm mà dẫm xuống chân ga, đầu xe vừa mới ra khỏi vạch trắng, đã bị cảnh sát giao thông đi tới từ đối diện ngăn lại.

Một trận tiếng còi chói tai từ xa tới gần, cảnh sát giao thông bước nhanh đi đến bên cửa sổ xe Giang Thủy, nhổ còi trong miệng ra, ngón tay mang bao tay màu trắng chỉ về phía trước: “Sao anh lại làm thế? Đã cho anh lái xe sao?!”

Tầm mắt Giang Thủy thực bình tĩnh, dừng trên đèn tín hiệu giao thông, nói: “Đèn xanh.”

“Đèn xanh anh có thể đi? Anh không phát hiện phía trước đã tắc thành cái dạng gì rồi? Có thể đi sao?!”

“Tôi đang vội.”

Giang Thủy không giải thích còn tốt, vừa giải thích lại làm cảnh sát giao thông tức mình hơn. Anh ta đã chỉ huy tại đây một buổi sáng, vừa mệt vừa khát, những người nước ngoài nghe giảng đạo đó làm lơ quy tắc giao thông, đèn đỏ cũng đi qua, một số lớn người đi qua, xe hơi xe vận tải xe buýt dừng sau vạch, tất cả đều bị chặn lại.

Giao lộ hoàn toàn ở vào trạng thái hỗn loạn, giọng nói của cảnh sát giao thông sắp kêu đến nghẹn rồi, lúc này nhảy ra Giang Thủy như vậy, không thể nghi ngờ là đâm vào họng súng.

Cảnh sát giao thông kia bị tức giận đến trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời, Giang Thủy lúc này mới liếc anh ta một cái, thế nhưng lại lặp lại một lần: “Tôi đang vội.”

Đôi mắt cảnh sát giao thông trừng to như quả cầu, bên cạnh mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống, thanh âm ám ách nhưng vẫn vang dội như cũ: “Thời gian của anh là thời gian, thời gian của người khác thì không phải thời gian? Lùi về!”

Tay giơ lên ngăn lại, quay đầu muốn đi về đường trung tâm.

Giang Thủy ngắm kính chiếu hậu một cái, vừa rồi anh vọt đi phía trước một chút, lúc này phía sau xe toàn bộ theo kịp, đầu xe dựa gần mông xe, dính chặt chẽ.

“Không lùi được.”

Bước chân của cảnh sát giao thông ngừng lại, quay đầu hướng Giang Thủy rống: “Vậy dừng lại đừng nhúc nhích!”

Lại qua vài phút, Giang Thủy vẫn tắc tại chỗ như cũ. Anh muốn bỏ xe đi, nhưng nơi này còn cách bệnh viện một khoảng khá xa, qua con đường tắc nghẽn này, phía sau sẽ thuận hơn rất nhiều. Tốc độ xe so với đi bộ còn nhanh hơn, bỏ xe ở chỗ này là vô cùng không sáng suốt.

Trong lòng anh vô cùng lo lắng, nhưng lại không có biện pháp nào. Trước mắt là dòng người, anh híp mắt nhìn, bỗng nhiên vỗ tay lái một cái, ấn lên còi ô tô, “bá” một tiếng, chấn động khiến đám người đều hướng bên này nhìn lại.

“Con mẹ nó.” Anh cắn răng cấm, thấp thấp mắng ra tiếng.

Đến bệnh viện, là đúng chính ngọ 12 giờ.

Dương Mai còn rất suy yếu, cửa vừa bị đẩy ra cô liếc qua trước tiên. Đôi mắt chợt sáng lên, lại đột nhiên tắt ngúm.

Tiến vào là Lý Diễm, còn mặc đồng phục của công ty, có lẽ là trực tiếp từ công ty chạy tới.

Lý Diễm thậm chí không chào hỏi ba Dương mẹ Dương mà lập tức đi về hướng Dương Mai, đặt mông ngồi trên giường, bắt lấy tay Dương Mai hỏi: “Thế nào rồi? Bây giờ cậu cảm thấy thế nào? Còn khó chịu không? Hử?”

Dương Mai không còn chút khí lực nào nhìn cô ấy một cái, ánh mắt chuyển qua tay hai người đang giao nắm. Cô muốn bảo Lý Diễm nhẹ tay một chút, cô đau, nhưng một câu đơn giản như vậy, cô muốn nói ra cũng như muốn phí hơn phân nửa sức lực.

Thấy bộ dáng Dương Mai muốn nói lại thôi, trong lòng Lý Diễm miễn bàn có bao nhiêu khổ sở. Gương mặt này vốn dĩ đã trắng, lúc này có vẻ càng trắng hơn, giống như một tờ giấy mỏng tái nhợt, chỉ cần một đầu ngón tay của cô ấy chọc qua là có thể đâm thủng.

Tay Dương Mai rất lạnh — tay Lý Diễm rất nóng, nắm tay nhau như vậy tay cô càng có vẻ lạnh hơn.

Lý Diễm bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày trước, cô ấy cùng Dương Mai nháo đến không thoải mái. Tôn Uy là người như thế nào, kỳ thật các cô đều rõ ràng, chỉ là một người giấu ở trong lòng, một người lựa chọn vạch trần. Lý Diễm hoàn toàn tán đồng cách nói của Dương Mai, nhưng lại âm dương quái khí mà chỉ trích Dương Mai xen vào việc người khác.

Bây giờ cô ấy thực hối hận, dương như hôm nay Dương Mai phải chịu khổ, nguyên nhân đều là do Lý Diễm ngày đó làm ra.

“Dương Mai… Dương Mai…” Lý Diễm muốn nói chuyện, nhưng làm thế nào cũng không nói được thành câu hoàn chỉnh.

Dương Mai suy yếu rặn ra một nụ cười, nhìn Lý Diễm, rốt cuộc nói: “Cậu khóc cái gì? Có cái gì mà khóc.”

“Đừng khóc, Dương Mai của chúng ta bây giờ không nghe được khóc.”

Người nói chuyện là mẹ Dương, nhìn không nổi Lý Diễm vừa vào cửa đã khóc sướt mướt, bà còn một bụng ủy khuất cùng lửa giận đây, bảo bà phải rải trên người ai đây?

“Thực xin lỗi thực xin lỗi.” Lý Diễm lung tung mà lau lau đôi mắt, nói, “Tớ đi tìm cô tớ.”

Bác sĩ Lý ở trong văn phòng, đang cùng mấy người đồng nghiệp lột bưởi ăn. Nâng mắt thấy Lý Diễm hừng hực đâm vào phòng, giơ lên quả bưởi trong tay, nói: “Lý Diễm, mau tới đây, cùng nhau ăn bưởi. Ruột hồng nhưng ngọt.”

Lý Diễm cũng không thèm nhìn quả bưởi kia một cái, thời điểm xông tới thật sự lỗ mãng, vừa không cẩn thận còn dẫm lên một chân bác sĩ bên cạnh đang viết bệnh án, bác sĩ kia đau đến kêu lên một tiếng“Ai da”, xoay người qua nhìn.

Ấn đường bác sĩ Lý nhăn lại, bắt lấy cánh tay Lý Diễm: “Chạy cái gì vậy? Sao đã gả chồng còn giống nhau trẻ con như thế, không thục nữ một chút nào.”

“Thục nữ cái gì thục nữ, đều như vậy cháu còn thục nữ làm gì!” Lý Diễm nóng nảy nói, “Cô, đã là khi nào rồi, sao cô còn có thể ăn bưởi vui vẻ như vậy chứ!”

Bác sĩ Lý tiếp tục thong thả ung dung mà lột bưởi, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Lý Diễm một cái, nói: “Sao cô không thể vui vẻ mà ăn bưởi, mới vừa làm mấy cuộc mổ sinh, thật sự rất mệt, cô bây giờ nghỉ ngơi một chút, ăn trái cây vui vẻ thì có làm sao?”

Lý Diễm còn muốn nói cái gì, nhưng lại nhanh chóng ngừng lại.

Đúng vậy, Dương Mai là bạn thân của Lý Diễm, nhưng lại không có nửa sợi lông quan hệ với cô của Lý Diễm, cô ấy gấp đến độ muốn khóc, nhưng cũng không thể làm cô cô ấy cũng sốt ruột theo.

Cô ấy vuốt mũi vài cái, tĩnh tâm nói: “Cô, cháu hỏi cô, chuyện Dương Mai là như thế nào.”

Bác sĩ Lý cũng không ngẩng đầu lên: “Nứt cột sống, làm siêu âm B tra ra. Loại thai nhi dị dạng này dù có sinh ra cũng không sống được, bắt buộc phải phá thai. Bạn của cháu đã phá hoàn toàn sạch sẽ, hiện tại suy yếu là bình thường, dưỡng bệnh nhiều một chút thì tốt rồi. Không có gì phải lo lắng.”