Chương 58: Tồn tại

Thời điểm Dương Mai tới cửa hàng, Tiểu Hà đã ở đây. Mấy ngày nay cô ấy đều tới từ rất sớm, làm Dương Mai có cảm giác như trở lại quá khứ — thời điểm Tiểu Hà mới vừa vào tiệm làm, luôn lo sợ, sợ chính mình làm không tốt, thường xuyên đến sớm đến nửa giờ so với thời gian quy định đi làm.

Tiểu Hà giải thích rằng cô ấy không muốn ở nhà nhàn rỗi.

Gia cảnh Mạnh Đạt cũng không tồi, sau khi Tiểu Hà gả qua thì vào ở trong biệt thự cao cấp. Nghe nói nhà Mạnh Đạt có thuê người giúp việc, công việc nội trợ đều là người giúp việc làm, thỉnh thoảng còn mời người giúp việc theo giờ nữa.

Theo lý thuyết, Tiểu Hà vào gia đình như vậy, hẳn là sẽ nhẹ nhàng rất nhiều. Nhưng mà xem bộ dáng cô ấy buồn bực không vui, giống như cuộc sống cũng không phải quá vui vẻ.

Dương Mai lấy ghế dựa ngồi xuống bên cạnh Tiểu Hà: “Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, em xem như gả vào nhà giàu nhưng làm một phu nhân rảnh rỗi cũng chán nhỉ.”

Tiểu Hà gật gật đầu, nói: “Này em đều biết, không ăn qua thịt heo, còn chưa từng thấy heo chạy sao, phim truyền hình đều diễn như vậy. Nhưng mà chỉ khi chính mình thật sự tới vị trí đó rồi, mới nếm được vị đắng cay mặn ngọt.”

“Ồ, vậy bây giờ em là đắng, cay, mặn hay ngọt?”

“Đều không phải.” Tiểu Hà nhấp môi, nói, “Em bây giờ cảm thấy rất trống rỗng, không chắc chắn.”

Dương Mai không hé răng, chờ cô ấy tiếp tục nói.

“Sau khi hiểu biết Mạnh Đạt sâu hơn, mới phát hiện anh ấy là điển hình của trẻ con nhà giàu bị chiều hư. Tỷ như thường lấy chính mình làm trung tâm, mọi việc đều là em nhường anh ấy, nếu anh ấy không được như ý thì sẽ nổi giận. Lại tỷ như không quá cố kỵ cảm thụ của người khác, cứ mở miệng là tổn thương người khác — nhà em tuần trước mới đến một dì giúp việc, bị anh ấy mắng đến lau nước mắt xin nghỉ…”

Dương Mai cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, cô đã gặp qua Mạnh Đạt vài lần, tuy nói chuyện với nhau không nhiều lắm, nhưng cô vẫn nhìn ra, người đàn ông này sống trong nhung lụa, bởi vậy có chút tật xấu không tốt lắm.

Cho nên khi Tiểu Hà quyết định gả cho anh ta, trong lòng Dương Mai không phải không có kinh ngạc cùng tiếc nuối. Xét tổng thể thì Tiểu Hà là cô gái rất có suy nghĩ lại độc lập, khuyết điểm lớn nhất chính là không có bối cảnh gì, điều kiện gia đình không tốt lắm — nếu cái này cũng xem như một cái khuyết điểm.

“Tiểu Hà, chị vẫn là câu nói kia, tự em phải cảm thấy hạnh phúc với cuộc sống của mình.”

Tiểu Hà gật đầu: “Cảm ơn chị, em đều hiểu — con đường này là tự em chọn, quỳ cũng phải đi xong. Mọi người đều cảm thấy em gả cho Mạnh Đạt quá mức qua loa, cảm thấy anh ấy không phải người chồng tốt, nhưng kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, thật sự không có gì không tốt — rốt cuộc kết hôn là vì muốn sống tốt hơn, so với ngồi trên xe đạp cười, em nguyện ý ngồi trong BMW khóc.

Chị, em và chị thật sự không giống nhau, em không tin trên đời này có tình yêu chân chính chó má gì, chị nhìn xem, nhiều đàn ông trước khi kết hôn thề son sắt như vậy, kết quả sau khi kết hôn lại nɠɵạı ŧìиɧ, này cho thấy cái gì? Nó cho thấy tình yêu sẽ theo thời gian trôi đi — tình yêu là có hạn sử dụng. Nếu là như thế, em hà tất phải phấn đấu vì cái gọi là tình yêu chân chính? Không bằng trực tiếp nhặt cái có sẵn, ngày qua ngày còn có thể trải qua thoải mái một chút.”

Dương Mai thổn thức một hồi, cuối cùng nói: “Đúng vậy, mọi người có cách sống của mọi người. Chính em cảm thấy tốt là được, người khác không thể sống thay mình được.”

Tiểu Hà không sao cả mà cười một chút, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Chị cùng thầy giáo kia thế nào?”

Dương Mai bình tĩnh nói: “Anh ấy đã sớm không phải giáo viên.”

Ánh mắt Tiểu Hà sáng lên: “Làm sao vậy? Đổi nghề? Phát tài có phải không?”

Dương Mai lắc đầu, nói: “Anh ấy bây giờ đang tìm công việc mới, đã một thời gian không đi làm, chưa tìm được nơi nào tốt.”

“À …” Tiểu Hà ý vị không rõ kéo dài thanh âm, dừng một chút, bỗng nhiên nói, “Anh ấy lái xe cũng không tệ nhỉ? Bằng không em bảo Mạnh Đạt hỗ trợ tìm công việc nhé?”

“?” Dương Mai ngẩng đầu nhìn.

Tiểu Hà nói: “Lái xe cho người ta — nếu chị không thích thì cứ nói, bỏ đi.”

“Không chê, anh ấy có thể làm việc kiếm sống là được. Chỉ là trước kia anh ấy cũng từng lái xe cho người ta, ông chủ kia liều mạng áp bức anh ấy, chị sợ thân thể anh ấy ăn không tiêu.”

“Sẽ không sẽ không!” Tiểu Hà xua tay cười nói, “Nếu là bạn trai chị, khẳng định phải bảo người ta chiếu cố rồi.”

“Vậy chị thay anh ấy cảm ơn em trước.”

“Không cần không cần, có gì đâu chứ.”

Tiểu Hà nói công việc, kỳ thật chính là bạn tốt của Mạnh Đạt vừa vặn thiếu tài xế, bởi vì cố ý chiếu cố, cho nên người nọ thấy mặt Giang Thủy liền đồng ý luôn. Bây giờ Giang Thủy làm tài xế cho người đó, công việc không nặng, phúc lợi cũng tốt, làm một thời gian cuối cùng cũng tiến vào quỹ đạo.

Giang Thủy chạy một chiếc BMW màu trắng, tan tầm anh chạy đến tiểu khu nhà Dương Mai.

Hiện tại bọn họ ở chung.

Kỳ thật Dương Mai biết Giang Thủy vốn không nguyện ý ở tại nhà cô, thế này có vẻ như tiểu bạch kiểm (đàn ông ăn bám, trai bao) dựa vào phụ nữ. Nhưng hiện tại cô đang mang thai, cần phải có người chiếu cố, Giang Thủy không thể chối từ mà gánh vác công tác cơm nước ngày hai bữa. Tay nghề của anh cũng không tệ lắm, mấy tháng qua đi, thế nhưng làm Dương Mai béo lên không ít.

“Lại tăng một kg.”

Giang Thủy đổ đồ ăn thừa vào thùng rác, lại dọn chén đũa vào phòng bếp, liền nghe thấy Dương Mai oán giận.

Từ phòng bếp ra tới, nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: “Đừng so đo cân nặng nữa, còn như vậy anh sẽ cất cân đi đấy.”

Dương Mai xuống khỏi cân, ai oán

nhìn Giang Thủy liếc mắt một cái, đứng đối diện anh nhéo thịt trên bụng mình: “Anh không được cất đi! Em phải khống chế thể trọng, không cân làm sao biết mình béo lên bao nhiêu.”

Giang Thủy đi tới, một tay đang cầm đĩa đồ ăn, anh dùng một cái tay khác nắm lấy eo cô, nâng lên ước lượng: “Ừm, nặng hơn khoảng 1

kg.”

Dương Mai hờn dỗi đấm anh một cái: “Này anh cũng cảm giác ra được? Thôi đi.”

Giang Thủy cười cười, nói: “Anh ôm em cả ngày, đương nhiên cảm giác ra được.”

“Hứ, tùy anh nói thế nào cũng được.” Dừng một chút, Dương Mai nói, “Em thấy anh dường như gầy đi, muốn cân thử một chút hay không?”

“Không cần.”

Cô nhéo nhéo cánh tay anh, lại sờ sờ eo anh, cơ hồ khẳng định nói: “Gầy gầy. Có phải quá vất vả không? Lái xe cho người ta có áp lực phải không? Ai? Anh muốn xin nghỉ mấy ngày không?”

Giang Thủy lắc đầu: “Ông chủ là người thân thiện, đối với cấp dưới cũng tốt, rất thông cảm. Áp lực khẳng định là có, nhưng cũng không đáng sợ như em nói. Muốn nói vất vả… Hầu hạ em là vất vả nhất — em có thể ăn đồ ăn vặt xong vứt rác không? Còn có, em bây giờ chăn cũng không gấp, em xem giường em đã loạn thành cái gì rồi.”

Dương Mai hừ một tiếng, phủi tay liền đi.

“Đi đâu?”

“Đi gấp chăn!”

Đêm khuya tĩnh lặng, ôm nhau đi vào giấc ngủ.

Trong không gian an tĩnh, ẩn ẩn có âm thanh sột sột soạt soạt.

“Được chưa?”

“… Nhanh…”

Theo tiêng kêu rên ám ách ẩn nhẫn, thanh âm sột sột soạt soạt biến mất.

“Đi, lấy giấy cho em.”

Giang Thủy từ trên giường đứng lên, nương ánh trăng màu bạc sờ đến khăn giấy, cho Dương Mai lau khô tay.

Một lần nữa nằm lên giường, thanh âm thỏa mãn lại mang theo tiếc nuối: “Khi nào mới được? Đã bao lâu rồi.”

“Bác sĩ nói ba tháng á, bằng không bảo bảo sẽ xảy ra chuyện.” Dương Mai cảnh cáo nói, “Trong khoảng thời gian này anh nghĩ cũng đừng nghĩ.”

“…” Anh rầu rĩ trở mình.

Qua hồi lâu, trong bóng tối vang lên thanh âm trầm tĩnh của anh: “Dương Mai, anh sẽ không mãi mãi làm tái xế cho người ta.”

Ấn đường Dương Mai nhíu lại: “Sao lại nói cái này, không phải đang làm tốt lắm sao.”

Có thể tự lực cánh sinh là tốt rồi, mà hiện tại thu nhập của anh cũng có thể bổ khuyết gia dụng. Dương Mai nghĩ, như vậy là đủ rồi. Cô kiếm tiền là chủ yếu, chi phí chi tiêu lớn đều là cô chi tiền, nghĩ như vậy, đáy lòng cô lại ẩn ẩn cảm thấy bất an.

Vì thế cho anh thêm liều thuốc an thần: “Anh không cần nghĩ nhiều, bây giờ cũng đã khá tốt rồi. Tiền lương của anh cũng gửi vào thẻ của em, thẻ chúng ta xài chung, vậy là đủ rồi.”

Đúng vậy, thẻ là xài chung. Cô thật là thông minh lại dịu dàng, nhưng lại thông minh thế nào dịu dàng thế nào, anh cũng hiểu rất rõ, tiền trong thẻ, của anh chỉ chiếm số lẻ.

Hốc mắt lại phiếm nước. Anh vẫn nằm nghiêng không nhúc nhích, chờ yết hầu thoải mái, mới nói từng chữ một: “Mấy năm nay anh có để dành ít tiền, hơn nữa anh hiện tại tiền lương, chờ tích cóp đủ tiền, chúng ta kết hôn.”

Sau lưng không có động tĩnh.

Giang Thủy chờ rồi lại chờ, trái tim như nổi trống.

Sau một lúc lâu, anh nghẹn giọng nói: “Em nói cái gì đi.”

Dương Mai nói: “Anh quay người lại, để em nhìn anh.”

Anh theo lời xoay người lại, kinh ngạc thấy hai hàng lệ trên khóe mắt Dương Mai. Nước mắt ngưng tụ thành một hàng, giống như trân châu rơi xuống mâm ngọc, đổ rào rào, khiến người ta không tự kìm hãm được muốn dùng đôi tay đỡ lấy.

Giang Thủy cái gì cũng không nghĩ nói, cũng nói không nên lời cái gì. Bọc chăn bông ôm lấy người, mềm mại lại ấm áp như là phẳng trái tim thấp thỏm của anh.

Người phụ nữ này là thứ quý giá nhất cả đời anh, là tốt đẹp mà nửa đời trước anh chưa từng xa nghĩ.

— mày sẽ sống không tốt! Bạch nhãn lang, nguyền rủa mày cả đời sống không bằng chết!

Anh để ra một bàn tay, xoa xoa đôi mắt phát trướng.

Mỗi người là một người làm vườn, cả đời đều gieo giống trên vườn hoa sinh mệnh. Có người thiện lương, gieo xuống hạt giống lớn lên thành hoa hướng dương, có người tà ác, rải một đám đất mọc ra mạn đà la, có người tham lam, bận rộn cả đời cuối cùng lại không thu hoạch được cái gì.

Còn có giống như anh, cô độc một mình, hai tay trống trơn, ngẫu nhiên được thần may mắn ưu ái, trên vùng đất cằn cỗi cũng có thể mọc ra mầm non xanh biếc.

Nó nên được trân trọng.

Anh nghẹn ngào, thật lâu vẫn khó có thể bình tĩnh. Thời điểm lại mở miệng, thanh âm có mỏng manh run rẩy: “Dương Mai, nếu một ngày nào đó, anh lại lạc lối, em phải đánh tỉnh anh, hung hăng mà đánh. Anh tuyệt không đánh trả. Nhưng xin em…”

“Xin em cái gì?”

“…” Anh ngăn chặn thanh âm, không dám nói nữa. Người đàn ông mang theo tiếng khóc nói chuyện, quá mất mặt.

“Xin em cái gì? Anh nói đi.”

Anh dúi đầu vào chăn bông, thực mềm thực ấm, dưới chăn bông chính là hõm vai cô. Không có bất luận giây phút nào, giống như hiện tại, làm anh cảm thấy tâm an. Anh càng ôm càng chặt, càng ôm càng chặt, giữa hoảng hốt, cho rằng trong lòng ngực chính mình đang ôm, chính là toàn bộ thế giới.

Nếu sinh mệnh anh có một mảnh đất màu mỡ, kỳ nguyện duy nhất của anh chính là —

Muốn tinh tế mà che chở, đặt mầm non xanh biếc kia vào trái tim tràn đầy nhiệt huyết của anh.

Thì ra cũng không phải chỉ là một cái xác không hồn, chỉ là thân thể đáng thương mang tội nghiệt tìm được ý nghĩa sinh tồn mới.

Anh cũng muốn sống tốt hơn, loại nguyện vọng này càng ngày càng trở nên mạnh mẽ.

Cho nên, nếu anh vẫn chứng nào tật nấy, xin cô hung hăng đánh tỉnh anh. Nhưng ngàn vạn đừng từ bỏ anh, hãy giữ anh thật chặt.