- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng
- Chương 42: Cô độc một mình
Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng
Chương 42: Cô độc một mình
Sau khi trở lại khách sạn, Giang Thủy bắt đầu dọn dẹp hành lý. Anh chỉ dọn dẹp đồ của chính mình, áo ngắn tay, quần dài, giày thể thao, cùng với khăn lông dao cạo râu của anh.
Đồ trang điểm của Dương Mai còn đặt chỉnh tề ở trên bàn bên cạnh TV.
Cô cũng không làm gì cả, chỉ ngồi ở cuối giường, không chớp mắt nhìn Giang Thủy thu thập đồ đạc. Nhưng mà anh quá tập trung, cũng không quay đầu lại nhìn người phụ nữ phía sau, không biết là cố ý hay thật sự không cảm thụ được ánh mắt của cô.
Chờ Giang Thủy nhét bộ quần áo cuối cùng vào rương hành lý, Dương Mai nói: “Em không có tiền.”
Giang Thủy rõ ràng ngẩn ra một chút, nhưng anh vẫn không xoay người lại, rõ ràng đã thu thập xong mọi thứ, lại vẫn cứ nhìn chằm chằm vào hành lý, dường như sau lưng anh là hồng thủy mãnh thú, làm anh không dám tùy tiện xoay người, đối diện với nó.
“Không có tiền…” Anh nhẹ nhàng lặp lại lời cô, tiếp theo nói, “Anh để lại tiền cho em.”
Giang Thủy lấy tiền khỏi ví, Dương Mai ở phía sau nhìn, muốn cười, nhưng không cười ra nổi.
Anh sẽ không cho rằng cô thật sự không có tiền chứ? Cô lấy cớ nói không có tiền, bất quá là vì muốn nhìn xem sự tình còn có đường cứu vãn hay không. Nhưng hiện giờ xem ra, anh đã quyết tâm muốn một mình trở về. Bỏ cô lại chỗ này.
Dương Mai nổi giận, một lúc lâu không nói gì.
Cô không khỏi nhớ lại cuộc đối thoại mấy giờ trước —
“Đó là anh trai ‘anh’, không phải ‘em’.”
“Được, Được. Anh trở về một mình.”
Dương Mai nghĩ, có lẽ cô tìm từ quá mức lạnh lùng, nhưng đó là sự thật. Huống hồ lời nói cũng đã nói ra, bát nước hắt đi làm thế nào thu hồi lại được? Lần trước hành trình đi Hàng Châu đã từng phát sinh chuyện như vậy, sau đó anh chạy trở về, anh trai kỳ quái của anh không phải cũng không có chuyện gì sao.
Có lẽ… lần này cũng là như vậy. Vì cái gì muốn tới đi vội vàng, rõ ràng khó có dịp có thể ra ngoài du lịch như vậy.
Huống chi, cô mơ hồ cảm thấy, Giang Thủy là “Cố ý” không cho cô trở về.
Cũng không thể nói là “Cố ý”, chỉ là Dương Mai có giác quan thứ sáu rất mẫn cảm — dù cho lúc trước cô lạnh nhạt tách biệt “Anh trai anh” và “anh trai em”, cái này làm cho Giang Thủy sinh hờn dỗi, nhưng từ sau lúc đó cho đến hiện tại, anh dường như đang thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Giống như, anh thật là không quá hy vọng Dương Mai tham gia vào chuyện của anh — chuyện nhà anh. Tựa như anh tự tạo ra một giới hạn, tách ra anh trai anh, đó là người nhà của anh, cũng tách ra cô, là người khác ở ngoài người nhà.
Loại cảm giác này trước kia còn chưa rõ ràng, nhưng hiện tại lại có thể đánh thẳng vào trái tim Dương Mai.
Một khi đã như vậy, vì cái gì cô muốn mặt nóng đi dán mông lạnh của anh. Anh khăng khăng trở về, vậy để anh trở về cũng tốt.
Dương Mai nhìn Giang Thủy đưa tiền qua, cô theo bản năng muốn đẩy trở về, nhưng trong một khắc kia đầu óc lại nghĩ đến một khả năng khác, cô lập tức nhận lấy chồng tiền kia.
Hành trình kế tiếp, người ở ngoài nhìn vào, có vẻ có chút xấu hổ.
Một đoàn thể, đều không quen thuộc lẫn nhau, bởi vậy thấy bên cạnh Dương Mai thiếu một người, cũng không nhiều miệng hỏi nguyên do. Chỉ có hướng dẫn viên du lịch biết nguyên nhân, bởi vì Dương Mai cần phải giải thích với cô ấy vì sao một người trong nhóm lại rời đi.
Ánh mắt mọi người nhìn Dương Mai, hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo một chút thâm ý tìm tòi nghiên cứu.
Điều này cũng không dễ chịu, nếu là trước kia Dương Mai tất nhiên không coi chuyện này là gì, nhưng hiện tại… Bởi vì những ánh mắt đó, cô cư nhiên sinh ra một loại cảm giác “Tôi bị đàn ông vứt bỏ” thật đáng thương.
Quá gian nan. Không chỉ ban ngày phải cùng những người có đôi có cặp trong đoàn cùng nhau du lịch, đến đêm khuya nằm trên giường khách sạn lại chỉ có một mình.
Trước khi sắp ngủ, cô bắt đầu miên man suy nghĩ.
Anh trai Giang Thủy thật sự không có việc gì chứ? Lần này không thể so với Hàng Châu, không phải tùy tiện là có thể trở về.
Trong điện thoại Giang Thủy nhất định đã nói với đối phương mình ở Hô Luân Bối Nhĩ, đi máy bay còn mất bốn tiếng.
Nếu không phải tình huống thật sự khẩn cấp, hẳn là sẽ suy xét không quay về đi.
Nhưng mà hiện tại Giang Thủy đã trở về, có phải anh trai anh bên kia thật sự có xảy ra chuyện nghiêm trọng hay không.
…
Sao cô có thể an tâm ngốc ở nơi này. Nếu anh trai Giang Thủy thật sự xảy ra vấn đề gì, ngoài chị dâu Vạn Thục Phân kia, Giang Thủy chỉ có một mình. Cô hẳn là nên ở bên cạnh anh, sao có thể ích kỷ bỏ mặc anh không quan tâm chứ.
…
Đến cuối cùng, Dương Mai cũng kết thúc chuyến du lịch trước.
Ở thời điểm đuổi kịp máy bay kia, cô có loại cảm giác kiên định giống như tảng đá rơi xuống đất.
Nhưng mà nên giải thích hành vi của cô với Giang Thủy như thế nào đây? A, đúng rồi, trên đầu cô còn có món tiền Giang Thủy đưa trước khi trở về.
Có lẽ thiếu này số tiền, Giang Thủy bên kia sẽ có chút túng quẫn.
— đây thật sự là một lý do thật tuyệt vời.
Sau khi xuống máy bay, Dương Mai lập tức chạy đến tiểu khu nhà Giang Thủy. Nhưng tới cửa nhà, mặc kệ cô gõ cửa như thế nào, bên trong cánh cửa đều không có người trả lời, cô mới đột nhiên nhớ tới, hẳn là nên gọi điện thoại cho anh trước.
Tiếc nuối chính là, anh lại không tiếp điện thoại.
Ngay sau đó, Dương Mai lại lần nữa kêu xe, chuẩn bị đi về quê Giang Thủy.
Nếu lại vồ hụt, cô thật không biết nên làm cái gì bây giờ.
Lúc này Dương Mai mới phát hiện cô hiểu biết về Giang Thủy quá ít. Trừ bỏ dạy lái xe, làm tài xế, nơi anh sống cùng quê quán anh ở nông thôn cũ xưa, nhưng cái khác như bạn bè anh, nơi khi rảnh rỗi anh sẽ đi, hứng thú cùng sở thích của anh, cô một mực không biết.
Là cô không muốn tìm hiểu sao? Cũng không phải như vậy.
Có thể là anh không muốn mở lòng ra. Thật giống như căn bản không phải anh đang yêu đương với cô, mà cũng giống như anh cho rằng bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ phải tách ra, cho nên anh không muốn nỗ lực để đối phương đi vào cuộc sống của mình.
Dương Mai lại một lần nữa hiểu ra, khi cùng Giang Thủy ở bên nhau, loại bất an cùng vô lực này của cô, thì ra là bởi vì nguyên nhân này mà xuất hiện.
Cùng với cảm giác uể oải, Dương Mai đi về quê Giang Thủy.
Nơi này cùng thời điểm lần đầu cô thấy không có gì khác nhau. Rộng lớn, không có khói bếp, trời đầy mây, hơi thở chết chóc. Sức sống duy chính là dòng sông đang chảy siết.
Khi Dương Mai đi vào, trong nhà chỉ có một mình Vạn Thục Phân.
Ánh mắt đầu tiên Thấy Dương Mai, trên mặt Vạn Thục Phân che dấu không được vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó lại nhanh chóng thay đổi sắc mặt, giống như bỗng nhiên bị mây đen bao phủ.
“Thủy nhi ở linh đường.” Vạn Thục Phân nhanh chóng nói xong câu này rồi bước nhanh vào trong căn phòng tối đen.
Linh đường? Nơi cung phụng linh cữu người chết? Giang Thủy ở nơi đó.
Ai đã chết?
Trong lòng Dương Mai bị nỗi bất an mãnh liệt lấp đầy, bởi vì sợ hãi, tim đập cực nhanh.
Vạn Thục Phân từ trong phòng ra tới, thấy Dương Mai còn đứng ở đó liền nói: “Sao cô còn ở đây?”
Dương Mai: “Tôi không biết linh đường ở đâu.”
“Đi theo tôi.”
Đi một đoạn đường ngắn, Dương Mai tới linh đường.
Gian nhà thực đơn sơ, không gian rất nhỏ, liếc mắt một cái là có thể thấy Giang Thủy đang quỳ gối một bên.
Không biết có phải do đang đắm chìm ở thế giới của chính mình hay không, sau khi Dương Mai đến gần, Giang Thủy vẫn cúi đầu như cũ, dường như không phát hiện có người tới gần mình.
Vạn Thục Phân nói: “Cậu tự tìm chỗ ăn cơm đi, hôm nay tôi không có sức nấu cơm.”
Lúc này Giang Thủy mới ngẩng đầu nói: “Được.”
Thấy Dương Mai, thần sắc anh vẫn như bình thường. Sau khi Vạn Thục Phân rời khỏi linh đường, anh cũng đứng lên nhưng cũng không nhúc nhích, hơi cong eo, lẳng lặng mà ngây người trong chốc lát.
Dương Mai nhìn thoáng qua bức ảnh đen trắng ở giữa, muốn nói lại thôi: “Anh trai anh …”
“Đã chết.”
Giống như đang trần thuật một sự kiện không có liên quan đến mình, thanh âm không mang theo chút tình cảm lẫn sắc thái nào, chỉ là rất trầm thấp, giống như bầu trời bên ngoài đang tối dần.
Dương Mai hít thở sâu một hơi, châm chước dùng từ: “Bây giờ anh vẫn ổn chứ?”
Giang Thủy gật đầu: “Ừm.”
Dương Mai nói: “Anh còn muốn đợi ở chỗ này sao?”
Giang Thủy: “Không. Đi thôi.”
Dương Mai đi theo Giang Thủy ra ngoài, bước chân anh rất nhanh, sau đó mới ý thức được phía sau còn có người, liền thoáng thả chậm bước chân, cố tình chờ người phía sau đuổi kịp.
“Em đi taxi tới sao?” Giang Thủy hỏi.
“Vâng.”
“Vậy bây giờ về cùng anh đi.”
“Bây giờ?”
“Đúng vậy,” Giang Thủy nhìn đồng hồ một cái, nói, “Có thể ăn cơm chiều. Nơi này không có tiệm cơm, chỉ có thể trở về thành phố ăn.”
“Được.”
Khi ăn cơm, Giang Thủy vẫn hết sức chuyên chú, thoạt nhìn ăn uống cũng không tệ lắm, một chén lớn mì, còn gọi đồ ăn kèm khác, đều ăn sạch sẽ.
Dương Mai nghĩ, rốt cuộc bởi vì không có quan hệ huyết thống nên cũng sẽ không quá bi thương khổ sở. Tâm tính như vậy kỳ thật là chính xác, sinh lão bệnh tử là chuyện quá đỗi thường tình, có thể khóc lóc nhưng vì thế mà cứ mãi đau buồn thì không tốt.
Người đã chết, nhưng người còn sống phải tiếp tục tồn tại. Phải ăn cơm, phải ngủ, phải làm việc.
Dương Mai ăn uống cũng tốt hơn một chút, chờ tới khi cô ăn no, Giang Thủy đã đợi cô được mười phút.
“Đi thôi.” Giang Thủy đứng lên trước.
Dương Mai đi theo anh: “Đi đâu?”
“Về nhà.”
Dương Mai nói: “Được, em về cùng anh.”
Trở lại trong tiểu khu nhà Giang Thủy, Dương Mai đã vô cùng mệt mỏi. Tàu xe mệt nhọc khiến cô nằm xuống giường cơ hồ sẽ lập tức đi vào giấc ngủ.
Đúng lúc này di động vang lên. Là của Giang Thủy.
Sau khi treo điện thoại, Giang Thủy nói: “Anh phải ra ngoài. Tổng giám đốc Trần ở Bờ biển hoàng kim.”
“Sao muộn như vậy còn phải đi?” Dương Mai bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại nói, “Không phải anh đang nghỉ phép sao? Anh không nói với Tổng giám đốc Trần anh ở Hô Luân Bối Nhĩ à?”
“Sau khi trở về gặp.”
“…” Dương Mai hít sâu một hơi, “Có thể xin nghỉ một ngày hay không?”
“…”
“Có thể hay không?”
Giang Thủy nắm thật chặt áo sơmi, nói: “Có rất nhiều chỗ phải dùng tiền, có rất nhiều.”
An tĩnh trong chốc lát, Dương Mai từ trên giường ngồi thẳng dậy, vô cùng chân thành mở miệng: “Nếu yêu cầu cần dùng gấp, em có đây.”
Giang Thủy đang mặc tây trang bỗng ngừng lại, ngay sau đó anh xoay người lại, ánh mắt nặng nề nhìn Dương Mai, như có vô số lời muốn nói, nhưng cuối cùng anh chỉ nhẹ lén lút nói một tiếng “Được”.
“Em nói thật.” Dương Mai đứng lên, đối mặt với Giang Thủy.
Trong phòng không bật đèn, nhưng bức màn không bị khép kín nên vẫn có ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào, tuy không thể chiếu tỏ gương mặt Dương Mai nhưng cũng đã làm yếu bớt ánh sáng trong mắt cô.
Giang Thủy không dám nói lời nào, sợ hãi yết hầu nghẹn ngào bị Dương Mai phát hiện.
Kết quả là, anh vẫn phải dựa vào một người phụ nữ trợ cấp. Người phụ nữ này lại là người anh thích.
Quá vô dụng, quá uất ức.
Vì sao anh không phải là kẻ có tiền? Vì sao anh không có một cặp cha mẹ có tiền? Vì sao chính anh đều thu không đủ chi còn phải nuôi sống người khác?
Vì sao anh phải nhận tiền của phụ nữ.
Vì sao người phụ nữ này nguyện ý cho anh tiền.
Kỳ thật cũng không phải không ai nguyện ý trợ giúp anh, trên thế giới này anh cũng không tính là người đáng thương. Ít nhất anh có thể lấp đầy bụng, bên cạnh cũng có người làm bạn. Dù cho những người này không có quan hệ huyết thống với anh, bọn họ vẫn dùng một trái tim bao dung chứa chấp anh.
Mặc kệ trước kia anh đã làm ra bao nhiêu chuyện, bọn họ vẫn nuôi nấng anh lớn lên.
Anh không hồi báo được cho họ, bây giờ sám hối đã không còn kịp nữa.
…
“Ông mày đã chết rồi. Vì sao lại chết? Mày là người rõ nhất. Tao cũng phải chết, chúng ta đều đã chết.”
“Bạch nhãn lang, bạch nhãn lang. Chúng tao nuôi lớn mày, cuối cùng để mày hại chết chúng tao.” (Bạch nhãn lang – sói mắt trắng, ám chỉ kẻ vô ơn, phản bội)
“Mày cứ sống đi, không được chết, tai họa để lại ngàn năm.”
“Nhưng mà mày sẽ không sống tốt được, bởi vì chúng tao đều đã chết, sao mày còn có mặt mũi mà sống cho tốt được?”
“Ha ha, sống không bằng chết.”
…
Giang Thủy hít hít mũi, nhìn Dương Mai chăm chú. Anh đột nhiên cảm thấy trước mắt có chút lung lay, người trước mặt trở nên mơ mơ hồ hồ, giống như đến từ một thế giới khác, chỉ là một hình chiếu hư vô mờ mịt.
Không chỉ có cô, ngay cả bàn ghế tủ giường chung quanh cô cũng đều đang lắc lư.
Xem ra, hình chiếu không phải cô cùng chúng, mà là một mình anh cô độc.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng
- Chương 42: Cô độc một mình