Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 29: Ngủ chung

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đúng chính ngọ lại gần bờ sông nên xung quanh tràn ngập hơi ẩm cuốn theo khí nóng quay cuồng.

Giang Thủy ngửa đầu nheo mắt vì nắng, nhìn về phía Dương Mai: “Nóng không? Muốn dù không?”

Một đường tới đây Dương Mai đi khá thong thả, chuyện chân chạy dò đường đều do Giang Thủy làm, khiến cho mồ hôi nóng đầm đìa khắp người trong khi Dương Mai khá thảnh thơi. Chỉ là ánh nắng rất chói mắt, phơi thật sự.

“Anh có dù sao?” Dương Mai cúi đầu nhìn nhìn, trong tay Giang Thủy không có gì ngoài chai nước vừa mua lúc nãy.

“Anh đi mua.” Nói còn chưa dứt lời đã chạy về quầy bán quà vặt.

Không bao lâu sau anh lại chạy trở lại, vừa chạy vừa xé túi đóng gói, khi đến trước mặt Dương Mai, dù đã được căng ra một chút.

Màu hồng, hình lá sen. Có điều là dù loại nhỏ, một người dùng vừa đủ, hai người lại không đủ che.

Dương Mai ngó lên trên một cái, nói: “Anh mua loại này à.”

Giang Thủy rõ ràng không dự đoán được dù lại nhỏ như vậy, không biết nói gì mà trầm mặc một chút, sau đó mới chỉ chỉ về phía sau: “Bà ấy đề cử, nói dù này bán khá tốt, phụ nữ các em đều thích loại này.”

Dương Mai nhún nhún vai, nhích tới gần Giang Thủy nói: “Đi thôi.”

Bọn họ dính vào nhau dưới một chiếc dù không nhanh không chậm đi dọc theo dòng sông. Lúc không mang dù, trên người Dương Mai không đổ lấy một giọt mồ hôi, ngược lại vừa che dù lại bị toát mồ hôi. Bởi vì cánh tay cô và Giang Thủy đang dán vào nhau, người đàn ông này là cái lò lửa lớn siêu cấp, cả người đều là nhiệt khí.

Đi trong chốc lát, Giang Thủy nói: “Đó là nhà của ông bà anh.”

“Vậy ạ.” Dương Mai nói, “Nhìn đã khá cũ rồi.”

Nhà cũ, trên tường có khe hở, sơn cửa cũng đã tróc.

“Nhưng rất chắc chắn.” Giang Thủy nói, “Bọn họ đã ở cả đời, số tuổi của căn nhà còn lớn hơn nữa.”

Dương Mai vừa đá đá giày vừa nói: “Anh cũng ở đó.”

“Phải.”

“Ở cùng bọn họ?”

Bọn họ…

Giang Thủy nhìn nhìn Dương Mai, đợi trong chốc lát mới giải thích: “Vừa rồi là anh trai và chị dâu anh.”

Dương Mai cúi đầu nhìn mặt đất, vô ý thức mà quẹt quẹt mũi chân: “Vậy anh cũng không giới thiệu à.”

Giang Thủy thở sâu: “Chờ lát nữa sẽ giới thiệu.”

Dương Mai tiếp tục cọ giày: “Có phải em quá lỗ mãng không? Cảm giác thật đường đột.”

“Không.” Giang Thủy nắm tay thật chặt, nói, “Anh vốn dĩ muốn mang em tới đây, nhưng mà sợ em không muốn.”

“Em không có không muốn.”

Giang Thủy có vẻ hơi bực bội, một tay kia kéo kéo vạt áo: “Cũng không phải không muốn, chỉ là sợ em không quen.”

“Em cũng không có không quen.”

Giang Thủy thở ra một hơi, bình tĩnh nhìn Dương Mai. Sau một lúc lâu anh mới nói: “Em cọ giày mãi làm gì?”

“Bên trong ướt, khó chịu.”

“Cởi giày ra.”

Dương Mai nhận lấy dù, thấy Giang Thủy ngồi xổm xuống, cô liền thuận thế leo lên, dán ở trên lưng anh. Anh đứng lên, nhẹ nhàng cõng cô, trên tay xách theo giày của cô.

“Đừng đi dạo nữa, chúng ta trở về đi.” Dương Mai nói.

“Được, về ăn cơm.”

Sau khi trở về, Vạn Thục Phân đã bày ra một bàn đồ ăn nóng hầm hập.

Trong sân đặt một bàn gỗ hình vuông, trên bàn đều là đồ ăn, anh trai Giang Thủy ngồi trên xe lăn bên cạnh bàn, chén đũa ở trước mắt anh ấy, nhưng anh ấy cũng không nhúc nhích, đến khi thấy Giang Thủy trở lại mới ngửa đầu cười.

“Anh ăn trước đi.” Giang Thủy đặt Dương Mai lên ghế rồi nói, “Anh đi lấy đôi dép cho em.”

Tròng mắt anh trai quay tròn, tầm mắt dính trên người Giang Thủy: “Anh không ăn, anh chờ bọn em ăn.”

Vạn Thục Phân vừa lúc mang đĩa đồ ăn cuối cùng ra tới, nghe xong liền cười: “Đây là quy củ trong nhà, đủ người mới có thể ăn, người không đủ không thể động đũa.”

Trên tay chị ta bưng một chén canh đầu cá lớn, Dương Mai giúp đỡ đem thức ăn trên bàn sửa sang lại, để trống ra vị trí ở giữa, Vạn Thục Phân liền đặt canh xuống đó.

“Thủy nhi đâu?”

Dương Mai chỉ chỉ: “Ra rồi đây ạ.”

“Có mỗi đôi này.” Giang Thủy đặt giày bên chân Dương Mai.

Đó là đôi dép lê màu lam sẫm, vừa lớn vừa cũ, Dương Mai vừa nhìn thấy nó liền nhớ tới đôi dép trong nhà Giang Thủy, cũng không khác đôi này lắm.

Vạn Thục Phân vừa thấy liền nói: “Sao lại lấy đôi này, đây là dép đàn ông xỏ đi tắm. Chỗ chị còn có dép cho phụ nữ đi.”

Lời tuy nói như vậy, nhưng chị ta vẫn ngồi yên như cũ, một chút ý tứ đứng dậy đi lấy dép cũng không có. Dương Mai vừa thấy đã hiểu, cười cười nói: “Không cần phiền toái, tôi đi đôi này được rồi.”

“Được, đi tạm nhé.” Vạn Thục Phân nói, “Chân tôi nhỏ, cô đi không thoải mái, vẫn là dép này to rộng.”

Trên bàn thoáng yên tĩnh lại, lúc này anh trai Giang Thủy bỗng nhiên cười hắc hắc: “Kim liên tam thốn.” (Gót sen ba tấc – câu này thể hiện nét đẹp của người phụ nữ Trung Hoa thời cổ khi vẫn còn tập tục bó chân, theo quan niệm xưa thì chân càng nhỏ càng gọn thì càng được xem là đẹp, là mẫu mực)

Vạn Thục Phân hờn dỗi xua xua tay nói: “Nói cái gì chứ.”

Một chuỗi cười quyến rũ như chuông bạc, cười đến gương mặt đều nhuốm màu phấn hồng. Ngoài miệng phản bác nhưng trong lòng lại thật sự vui vẻ.

Thấy Vạn Thục Phân cười, anh trai cũng cười, da thịt tràn ra, lộ cả răng hàm. Nhưng Vạn Thục Phân lại không cười nữa, ánh mắt cũng nhợt nhạt, chỉ nhìn đồ ăn trong chén, một lát sau mới ngẩng đầu, gắp một miếng thịt gà lớn cho Giang Thủy: “Ăn đi ăn đi, ăn nhiều một chút. Đặc biệt làm cho cậu đấy.”

Sau đó hướng Dương Mai cười: “Cô cũng ăn nhiều vào.”

Dương Mai nhìn chén Giang Thủy: “Anh thích thịt gà?”

Giang Thủy nói: “Anh không kén chọn.”

Vạn Thục Phân: “Trước kia trong nhà nuôi gà, Thủy nhi ăn gà nhiều nhất.” Nói rồi lại gắp một cái đùi gà lớn sang: “Nhớ không, lúc ấy mười bảy mười tám tuổi, một con gà lớn bị cậu ăn mất một nửa.”

Dương Mai kinh ngạc: “Một nửa?”

“Đúng vậy.” Vạn Thục Phân đáp, “Con trai tuổi dậy thì, có thể ăn.”

Dương Mai nhìn Giang Thủy liếc mắt một cái, nói: “Anh ấy hiện tại cũng có thể ăn.”

“Có thể ăn là phúc.” Vạn Thục Phân nói, “Khi đó bà thương cậu ấy nhất, nuôi cậu ấy ăn uống lớn lên.”

Dương Mai cùng Vạn Thục Phân đối thoại có qua có lại, hai người đàn ông khác lại chỉ cúi đầu ăn, đặc biệt là Giang Thủy, ăn một lát đầu đã sắp vùi luôn vào bát cơm rồi.

Tay Vạn Thục Phân che trước trán anh, đẩy mặt anh lên, còn chưa nói gì đã cười trước. Vừa chỉ chỉ gương mặt anh vừa nói: “Mặt cậu cũng sắp phải ăn cơm.”

Cơm trưa xong, Dương Mai nói muốn giúp rửa chén, Vạn Thục Phân từ chối hai lần rồi cũng đồng ý.

Phòng bếp ở bên cạnh lán để xe, không gian vốn đã không lớn còn bày đồ vật lung tung khiến khoảng trống còn lại càng nhỏ hơn.

Dương Mai bưng chén đũa đi vào, vừa mới sờ soạng được vài cái thì trước cửa hiện lên một bóng đen.

“Để anh rửa, em vào nhà đi.” Giang Thủy đi vào, dính ở phía sau Dương Mai, một thân nhiệt khí ập tới.

Dương Mai lắc lắc thân mình, đẩy anh ra: “Đã nói để em rửa.”

“Nào có đạo lý em tới lần đầu lại bắt rửa chén.”

Cuối cùng hai người dính ở bên nhau rửa chén.

Trong gian giữa, Vạn Thục Phân đang ngồi cắn hạt dưa, thấy Dương Mai và Giang Thủy đi vào, chị ta quay đầu hỏi một câu: “Muốn uống trà không?”

Giang Thủy: “Để tôi.”

Lon sắt đựng lá trà đặt ở trên bàn cùng phích nước nóng, Giang Thủy rót bốn ly, chia cho từng người hỏi: “Anh đâu rồi?”

“Buồng trong.” Vạn Thục Phân nói, “Anh ấy không uống, đừng làm phiền anh ấy.”

Ba người tách ra ngồi, trong TV truyền ra tiếng động ầm ĩ nhưng cũng không át được thanh âm cắn hạt dưa thanh thúy của Vạn Thục Phân, Dương Mai cúi đầu nghe, dưới đáy lòng yên lặng đếm số.

Sau một lúc lâu, Giang Thủy ho khan một tiếng, nói với Vạn Thục Phân: “Chị dâu, còn chưa giới thiệu với chị.”

Vạn Thục Phân ngừng miệng nhìn qua. Giang Thủy tiếp tục: “Cô ấy là Dương Mai.”

Vạn Thục Phân: “Ồ, Dương Mai à, ừm, tên nghe rất hay.”

“Dương Mai, đây là chị dâu.” Giang Thủy nói, “Gọi một tiếng đi.”

Dương Mai thực thông minh mà kêu một tiếng “Chào chị dâu”.

Giang Thủy đứng lên, xoa xoa vai Dương Mai: “Cùng anh đi gặp anh trai.”

Vạn Thục Phân nói: “Đừng, anh cậu sớm đã nhìn ra.” Chị ta lại tiếp tục cắn hạt dưa: “Thời điểm hai ngươi đi ra ngoài đã nói với tôi, muốn giữ hai người ở lại một đêm, phòng ở tôi đã quét tước rồi.”

Phòng đó là gian nhà trước đây Giang Thủy ở, từ sau khi Giang Thủy

dọn ra ngoài vẫn luôn để trống, chưa từng quét tước qua. Vạn Thục Phân cũng chỉ là quét sơ qua một lần, rất nhiều chỗ không còn chưa được làm sạch, vẫn còn thấy tích bụi, trên góc tường còn có mạng nhện.

Dương Mai vốn không nghĩ ngủ lại, nhưng sau đó thời tiết đột nhiên thay đổi. Mưa to nện xuống rầm rập, bùn đất bị mưa đập nát, tầm nhìn rất thấp, bên tai ngoại trừ tiếng mưa bùm bụp thì không còn tiếng động gì khác.

Giang Thủy khép cửa lại, trong phòng vẫn còn tiếng mưa gió mông lung.

Tầm mắt Dương Mai hướng về phía anh, nhìn bóng dáng anh đong đưa trước mặt, cầm giẻ lau đông lau tây.

Giang Thủy xoay người, ánh mắt hai người vừa lúc giao nhau.

Mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, Dương Mai dẫn đầu phá vỡ sự im lặng: “Anh không có gì muốn hỏi em?”

Tỷ như cô làm thế nào tìm tới nơi này.

Giang Thủy đứng im yên tĩnh suy nghĩ, ngữ khí không gợn sóng: “Không có.”

Lại xoay người, bắt đầu lau mặt ghế.

Dương Mai nhìn chằm chằm sau lưng anh “hừ” cười một tiếng: “Đầu gỗ.”

Tay anh thoáng ngừng rồi lập tức lại tiện đà tiếp tục động tác trên tay. Hồi lâu mới không nhẹ không nặng mà nói một câu: “Anh có điều không hiểu, nhưng không muốn hỏi.”

Dương Mai theo sát: “Vì sao?”

“Không vì sao cả.”

Lau xong ghế, Giang Thủy ném giẻ lau vào chậu nước, ngồi xổm xuống giặt khăn. Ống quần bị kéo lên, lộ ra một đoạn vớ màu ghi, mắt cá chân anh kỳ thật khá nhỏ, mãi cho đến bụng cẳng chân mới giống như một đoạn măng thật dài nhú ra.

Trên người anh thật sự không có một chút thịt thừa, rất ít có đàn ông tinh tráng như anh.

Dương Mai nhớ tới cặp chân trên xe lăn kia, giấu phía dưới tấm thảm, không tránh được lộ ra một ít, gầy giống như đôi đũa. Đó là một loại gầy mang tính bệnh tật, dường như chỉ có da bọc xương.

Ngoài ra thì thần thái của người đàn ông này cũng không bình thường, giống như một hình nộm vô hồn, đã lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời.

Nghĩ như vậy, Dương Mai liền hỏi: “Anh trai anh có phải có bệnh gì không?”

Cô hỏi như vậy kỳ thật đã rất uyển chuyển, nếu theo đúng tính cách của cô, là bạn bè qua lại thường xuyên thì hẳn đã trực tiếp hỏi “Có phải đầu óc anh trai anh có bệnh không”.

Hỏi ra vấn đề này, Dương Mai đã suy nghĩ cẩn thận.

Nhưng mà Giang Thủy rõ ràng không thông cảm cho “suy nghĩ cẩn thận” của Dương Mai, hoặc là nói, anh trực tiếp nghe thấu tầng ý tứ uyển chuyển này, nghĩ tới câu hỏi khi không được che dấu gì kia. Anh không ngẩng đầu, nhưng động tác giặt giẻ lau đã ngừng: “Đừng hỏi như vậy.”

“Không thể nói?”

“Anh không hỏi em, em cũng đừng hỏi anh. Coi như huề nhau.”

Dương Mai không nói một lời mà nhìn chằm chằm Giang Thủy, anh trước sau vẫn làm việc trong tay, dường như rất tập trung.

Dương Mai bỗng nhiên cảm thấy Giang Thủy cũng không phải một kẻ đầu gỗ, kỳ thật cái gì anh cũng hiểu rõ, chỉ là không muốn vạch trần mà thôi.

Trầm mặc ít lời nhưng lại có vẻ thông minh như vậy khiến ngực Dương Mai cảm thấy bứt rứt khó chịu, cô vỗ vỗ quần áo, ngồi lên giường. Ngồi nửa ngày, Giang Thủy vẫn bận việc như cũ, cô càng trầm mặc, đá giày nằm xuống giường.

Ngày hôm nay không có hoạt động nặng gì nhưng Dương Mai vẫn thấy mệt. Vừa dính đầu vào gối, mắt khép lại không bao lâu, đã mơ màng buồn ngủ.

Hồi lâu sau, cô mơ hồ cảm giác được bên cạnh mình bị trũng xuống, có người nằm lên. Lại qua một lát, một cánh tay thô to quấn tới lại bị cô ấn xuống: “Đừng.”

Tay hơi ngừng, chờ cô không lên tiếng nữa mới tiếp tục đi xuống phía dưới, sờ đến chăn mỏng nhẹ nhàng kéo lên. Sau đó cái tay kia liền rụt trở về.

Anh chỉ muốn giúp cô đắp chăn đàng hoàng lại mà thôi.

Dương Mai méo miệng, chui đầu vào trong chăn, một cỗ mùi lạ ẩm ướt xông vào mũi. Cô giật giật cánh tay, kéo chăn xuống một chút. Rất nhanh, Giang Thủy lại giúp cô kéo chăn lên: “Nơi này không thể so với thành phố, ban đêm lạnh.”

Nhưng cũng không thể ngửi mùi kia đi vào giấc ngủ được. Dương Mai lại kéo xuống.

“Nghe lời.” Thanh âm Giang Thủy vững vàng, “Vì tốt cho em.”

Dương Mai yên tĩnh, xoay người lại, đối diện với Giang Thủy cười: “Anh làm chăn của em thì sao?”

Giang Thủy ở trong bóng tối mở to mắt, hai con mắt sáng lấp lánh thẳng tắp đọng lại trên mặt Dương Mai. Anh cũng không thấy rõ mọi thứ lắm, chỉ nhìn thấy hàm răng trắng tinh của cô tựa hồ lóe sáng trắng bóng.

Dương Mai trực tiếp kéo cánh tay anh, cài lên trên eo mình. Sau đó, cô rụt người vào trong.

Người anh thật sự rất nóng, không phải là loại nóng rát như lửa đốt, mà là loại nóng như bàn ủi. Trước khi ngủ anh đã tắm bằng nước lạnh, dùng loại xà phòng bình thường nhất, mùi hương dễ ngửi hơn rất nhiều so với sữa tắm.

Dương Mai không khỏi càng dựa sát vào anh, giống như dán lên một mặt thép nóng. Cô cảm giác được cánh tay gác trên eo mình bắt đầu dùng lực, buộc chặt cô vào người anh.

Môi cô mím lại, thanh âm không lớn: “Chỗ anh có cách âm không?”

Cánh tay bên hông hơi nới lỏng: “Không.”

“À.”

Qua một lát, lại siết chặt: “Ở giữa còn cách phòng khách … trời vẫn đang mưa.”
« Chương TrướcChương Tiếp »