Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 26: Hoài nghi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Thủy chạy xe đến tiểu khu nhà anh, lối đi tuy nhỏ hẹp nhưng khá sạch sẽ, xe đi qua một bóng râm có mấy ông bà già đang ngồi phe phẩy quạt hương bồ nói chuyện.

Thoải mái lại nhàn nhã.

Lúc này mặt trời đã lên cao, cái nóng xuyên thấu qua lá sắt màu đỏ thẩm thấu vào trong xe, quanh quẩn quanh người Dương Mai, cô không muốn tháo dây an toàn, cũng không nghĩ đén việc xuống xe.

Giang Thủy cũng không xuống xe, tay anh vẫn còn đặt trên tay lái. Một đường tới đây xe vốn chạy như bay nhưng đến khi qua một giao lộ nào đó, tốc độ xe lại giảm đi, giống như môt con sơn dương lạc đường, tìm không thấy phương hướng.

Vẻ mặt Giang Thủy đạm bạc, anh ngồi lặng im, nhìn không ra cảm xúc. Nhưng tròng mắt anh rất đen, giống như một viên trân châu đen, một viên trân châu đen sáng bóng lại chứa đầy tình cảm, khiến trông anh có vẻ xúc động hơn so với bất kỳ thời điểm nào trước đây.

Dương Mai vươn tay ấn trên tay anh: “Anh có xúc động muốn mang em về nhà?”

Ánh mắt Giang Thủy dừng lại ở bàn tay cô, làn da cô thật sự quá trắng, đặc biệt là khi ở bên cạnh anh, đen cùng trắng đối lập quá rõ ràng.

Loại kí©h thí©ɧ thị giác này khiến nội tâm Giang Thủy như nổi trống, Trương Tây Tây đã từng hỏi anh thích con gái da đen hay là da trắng, lúc ấy anh đã nói dối.

Anh thích Dương Mai, hoàn toàn không cứng rắn như anh, thủ như nhu đề, phu như ngưng chi. Đây mới là phụ nữ. (Thủ như nhu đề, phu như ngưng chi – là hai câu trong một bài dân ca miêu tả hôn lễ và vẻ đẹp của cô dâu Trung Hoa thời Tiên Tần, hai câu này là miêu tả vẻ đẹp của con gái Tề Công là Trang Khương khi gả cho Vệ Trang Công, có nghĩa là “Ngón tay nàng thon dài như hoa nhu đề, da nàng mịn màng như mỡ đông,…” – Chung quy lại là một chữ “đẹp” thôi ạ.)

“Hỏi anh đấy.” Dương Mai chờ không được, ngón tay nhéo nhẹ da tay Giang Thủy.

Giang Thủy cầm ngược lại tay cô, hơi dùng sức nắm chặt: “Xuống xe đi.”

Xe đến cửa nhà, chỉ xuống đi bộ một đoạn ngắn mà sau khi vào cửa vẫn ra một đầu mồ hôi như cũ.

Giang Thủy lấy ra hai lon bia lạnh từ tủ lạnh, mở nắp rồi đưa cho Dương Mai. Dương Mai nhướng mày nhận lấy, nhấp một ngụm mang tính tượng trưng. Giang Thủy uống một hơi cạn sạch lon kia của mình lại nhìn nhìn Dương Mai: “Sao không uống?”

Dương Mai đặt lon bia xuống, vừa đi về hướng sau lưng mình vừa nói: “Có điều hòa không?”

“Không có, chỉ có quạt điện.”

Bởi vì nhà Giang Thủy dựa bên sông, lại là lầu một cho nên thường ngày khá ẩm ướt, quạt điện căn bản không có mấy tác dụng.

Gió thổi một lát, Dương Mai ngược lại cảm thấy càng nóng, gió kia như từ máy sưởi thổi ra, tạt hết hơi ấm vào mặt cô. Cô tránh khỏi quạt điện, nói: “Đi mua điều hòa đi, nơi này của anh diện tích nhỏ, hiệu quả làm lạnh sẽ rất tốt.”

Giang Thủy không hé răng, một lát sau mới nói: “Em từ từ.”

Bóng dáng anh nhanh như chớp đã không thấy nữa, không bao lâu lại từ trong phòng bếp đi ra — trên tay là một hộp nhựa to màu trắng, bên trong đựng đầy đá.

Giang Thủy đặt khối đá ở giữa phòng khách, Dương Mai đi tới thấy liền nhếch miệng cười: “Anh còn có thứ này.”

“Ừm, cái này mát mẻ.”

Dương Mai nhớ tới lúc sắp thi đại học, cũng là giữa hè, điều hòa hỏng trong khi một lớp năm mươi người đều ở cùng một chỗ, thật sự quá nóng.

Chủ nhiệm lớp đã xin trường sửa chữa, nhưng điều hòa không thể lập tức sửa xong nên để không ảnh hưởng đến học sinh ôn tập, nhà trường đã vận chuyển bốn khối đá lớn tới đặt ở hai lối đi nhỏ giữa lớp, nháy mắt cả phòng đã giảm nhiệt xuống.

Mấy khối đá này rất mát mẻ lại mới lạ, đến lúc nghỉ giữa giờ, có bạn học lấy một vốc đá nhỏ nhét vào cổ áo lớp trưởng, lớp trưởng la hét kêu to, những người khác đều cười vang.

Khối đá Giang Thủy lấy ra này còn lớn hơn một chút so với đá ở thời điểm kia, mới lấy ra không bao lâu tầng dưới chót đã chảy ra một tầng nước nhợt nhạt.

Dương Mai ngồi xổm xuống, bàn tay luồn vào dính đầy nước đá tan, lại rón ra rón rén đi đến chỗ Giang Thủy.

Giang Thủy đưa lưng về phía Dương Mai, dường như không biết Dương Mai tới gần. Cho đến khi sau cổ đột nhiên lạnh toát, thân thể anh bỗng nhiên run lên, nhưng tay chân anh nhanh nhẹn, anh quay phắt người lại cực nhanh, một phát bắt được tay Dương Mai đang đùa dai sau lưng mình.

“Em còn muốn trêu anh.” Giang Thủy từ trong lỗ mũi cười “hừ” một tiếng, như là cực khinh thường.

Vừa dứt lời, eo sườn lại chợt lạnh. Vừa cúi xuống nhìn liền thấy một cái tay khác của Dương Mai đang không kiêng nể gì dán vào bụng anh.

“Em thật dám …”

Giang Thủy híp híp mắt, ngược lại cũng không vội rút cái tay đang vói vào trong áo anh ra mà đột ngột nắm chặt lấy eo Dương Mai, khiến cô đâm thẳng vào ngực anh: “Có tin anh ném cả người em vào nước đá không?”

Lúc này Dương Mai mới lo lắng, cười xin khoan dung: “Đàn ông tốt không chấp phụ nữ.”

“Anh không phải đàn ông tốt.”

Trong khi nói chuyện Giang Thủy đã bế Dương Mai lên, đi nhanh về phía khối đá. Tư thế kia, dường như thật sự muốn đấu một trận với Dương Mai.

Mắt thấy càng ngày càng gần khối đá kia, Dương Mai nhịn không được đá chân lung tung nhưng tay lại theo bản năng vòng chặt lấy cổ anh: “Giang Thủy, anh dám ném em vào thử xem.”

Động tác khom lưng đột nhiên dừng lại.

Dưới mông Dương Mai chính là khối đá kia, khí lạnh ùa tới, không bao lâu mông cô cùng hơn phân nửa phần lưng đã lạnh lẽo.

Yên lặng

trong nháy mắt, lạnh lẽo lại lần nữa đánh tới. Lần này là

ở chính bụng.

Lúc này Dương Mai rất nhanh rút tay ra, đang muốn tẩm vào nước đá thì Giang Thủy đã di sang một bên, ném cô lên sô pha, hai chân quỳ về phía trước, khóa trụ đường đi của cô: “Em còn hăng hái lắm đúng không.”

Dương Mai ngửa đầu, cười khıêυ khí©h, đôi mắt như ngọc trai lóe sáng tinh nghịch.

Giang Thủy cúi đầu nhìn, ngực anh hô hấp lúc lên lúc xuống.

Chỉ trong nửa cái nháy mắt, anh đã trở tay cởϊ áσ trên, thân trên trở nên trần trụi, tay phải anh chỉ vào chính mình, tay trái lôi kéo cổ tay Dương Mai hướng lên người chính mình: “Tới đi, em tiếp tục xem.”

Cảm nhận được lực tay cô mâu thuẫn giơ lên lại muốn rụt về, Giang Thủy “a” một tiếng: “Lúc này lại sợ sao?”

“Anh chờ đấy.” Dương Mai đẩy đẩy anh, anh vẫn giữ nguyên tư thế để cô tự do đi tới khối đá, không chớp mắt nhìn chằm chằm đôi tay cô thấm ướt nước đá rồi lại nhìn cô cười đi về phía mình.

Giang Thủy đứng thẳng người, vẫn không nhúc nhích, không sợ cô chút nào.

Chẳng qua là để cô dùng nước đá bôi lên người, có cái gì đáng sợ.

Lạnh lẽo nháy mắt ập đến, từ ngực một đường trượt xuống, trong nháy mắt bụng cũng cảm thấy lạnh lẽo, tựa như đặt mình trong hầm băng. Nhưng thế này cũng không có vấn đề gì, cũng chỉ như vừa rồi anh suy nghĩ, bất quá là bị cô bôi một thân nước đá, một chút cũng không đáng sợ.

Cho đến khi cái tay kia không chút kiêng kị nào mà đi xuống chút nữa.

Giang Thủy nổi da gà toàn thân.

Đồng thời, anh phản xạ có điều kiện ấn cô xuống.

Nhưng vẫn không thể ngăn cản “nó” dần dần sưng lớn lên.

Vẻ mặt Dương Mai vẫn như thường, hoàn toàn không cảm thấy hành động này của mình có gì không ổn, biểu tình của cô thậm chí còn có thể nói là thuần khiết, ngay cả thanh âm cũng rất bình thường: “Cảm giác thế nào?”

Giang Thủy không nói chuyện, chỉ có khí nóng từ lỗ mũi phun ra, giống như một con trâu đen đang cúi đầu thở dốc.

Rõ ràng lạnh muốn chết, nơi đó lại nóng kinh người.

Mỗi lần cô dùng lực, “nó” lại bành trướng một phần, giống như bong bóng được thổi phồng, khó có thể khắc chế phồng lên.

“Bây giờ là giữa trưa.” Anh nói.

“Em hỏi anh cảm thấy thế nào?”

“Chúng ta còn chưa ăn cơm.”

“Em hỏi anh cảm giác thế nào?”

“…” Anh không biết nên nói như thế nào, trực giác sắp chịu không nổi.

Dương Mai cười cười, sờ soạng đến lỗ nhỏ trên đỉnh, ngón trỏ một nhẹ một nặng nhấn xuống.

Giang Thủy hít hà một hơi, cơ hồ muốn run rẩy cả người.

Còn tiếp tục như vậy không được, anh sẽ gặp nguy.

Ngay khi thời khắc ấy sắp đến, anh đúng lúc ngăn lại. Rút tay cô ra, thuận tay nhặt áo ở một bên lên, tùy tiện tròng lên người, mặc ngược cũng không phát hiện, không quan tâm gì bước nhanh về phía cửa, thanh âm gấp gáp: “Em chờ đấy.”

Cửa “bang” một cái đóng lại, Dương Mai một câu cũng không kịp nói.

Giang Thủy rất nhanh trở lại, lại là một thân mồ hôi.

Dương Mai: “Anh gấp vậy làm gì?”

Giang Thủy đi tới kéo cô lên: “Đi.”

Dương Mai không hiểu ra sao: “Đi đâu?” Tập trung nhìn vào Giang Thủy đã thấy mặt anh bị mướt mồ hôi tỏa sáng lấp lánh, trong lòng không đành lòng, cô chỉ chỉ khối đá nói: “Đang mát mà.”

“Không cần.” Anh đặt túi trong tay lên bàn, lấy ra cái hộp nhỏ bên trong, nói “Vào bên trong.”

Dương Mai liếc thấy thứ trong tay anh, trong lòng hiểu rõ. Nhưng vẫn không động đậy.

Giang Thủy lại tới đẩy cô nhưng bị một tay cô chống lên ngực: “Giang Thủy, em tới ngày.”

Nháy mắt dập tắt.

Tay đang giơ cái hộp nhỏ của anh hạ xuống, giọng nói mang theo khàn khàn, càng nhiều hơn là tiếc nuối: “Ồ.”

Anh lại nhét hộp vào túi, Dương Mai nói: “Anh tin? Cũng không hỏi xem là thật hay giả?”

Đôi mắt một lần nữa sáng ngời: “Em gạt anh?”

Dương Mai cười rồi lại dừng một chút, cảm thấy đã cho anh ăn đủ rồi, mới chậm rì rì nói: “Không lừa anh, là thật đấy.”

Giang Thủy không tiếp tục phản ứng cô.

Quá ngu ngốc.

Anh xách theo túi nilon đi vào phòng ngủ, Dương Mai từ phía sau vượt qua anh, trước anh một bước đi vào phòng, nhào lên giường, lười biếng nằm bò ra.

Một túi áo mưa bị Giang Thủy nhét vào trong ngăn kéo.

Dương Mai nhìn, miệng đè lên đệm chăn, thanh âm rầu rĩ: “Em muốn ngủ một lát.”

Trên máy bay cô đã buồn ngủ, bây giờ được nằm lên giường, cô rốt cuộc cũng không áp được cơn buồn ngủ nữa.

Giang Thủy hỏi: “Còn ăn cơm không?”

“Ăn.” Dương Mai vỗ vỗ gối đầu: “Gọi cơm hộp đi.”

“Cơm hộp không sạch sẽ, anh đi mua đồ ăn, nấu cơm cho em.”

“Anh còn biết nấu cơm?” Dương Mai kinh ngạc nâng đầu lên nhìn anh.

“Ừ.”

“Em nhặt được kho báu.”

Giang Thủy cởϊ qυầи áo đang mặc đã nhỏ giọt mồ hôi, lại thay đổi bộ mới. Đang muốn ra cửa lại nghe thấy Dương Mai ở sau người nói: “Bức ảnh kia đâu.”

Anh sửng sốt một chút, quay đầu lại, ánh mắt Dương Mai thẳng tắp nhìn chằm chằm không dời mặt bàn trống không trước mặt.

Vốn bày lư hương cùng ảnh chụp, hiện giờ đều bị anh dọn đi, nhìn có vẻ khá trống trải.

Giang Thủy nói: “Anh dọn lên rồi.”

“Ồ,” Dương Mai cong môi cười dịu dàng, “Anh đã chuẩn bị đầy đủ.”

Giang Thủy cũng không giải thích gì, vừa đi vừa nói chuyện: “Em trước nằm một lát, anh lập tức quay lại.”

Giang Thủy đi rồi, trong phòng trở nên trống trải. Cũng không biết làm sao mà vừa rồi đầy đầu đều là sâu ngủ, hiện tại lại chẳng thấy buồn ngủ chút nào nữa. Có lẽ là quá nóng, trên giường Giang Thủy đặt tấm chiếu lạnh, nhưng cũng không có tác dụng gì, nằm trong chốc lát chiếu cũng nóng lên.

Dương Mai xuống giường, muốn tới bên cạnh khối đá ngồi, vừa đi ra ngoài, ánh mắt lại bị di động trên ghế hấp dẫn.

Đó là di động của Giang Thủy, vừa rồi khi thay quần áo bị rơi ra.

Dương Mai thừa nhận, làm như vậy rất không đạo đức, hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì. Nhưng mà di động của đàn ông đặt ở trước mắt, lòng hiếu kỳ của phụ nữ rất dễ dàng bị khơi lên.

Cô không hề làm ra vẻ tự đấu tranh với chính mình, gần như không do dự nhặt lên cái di động kia.

Nội dung bên trong nhàm chán vô vị, giống như cảm giác Giang Thủy tạo cho người ta, buồn tẻ lại đơn điệu. Di động của anh thậm chí không có chim cánh cụt (biểu tượng của QQ) hay WeChat, anh chỉ dùng tin nhắn của điện thoại để liên hệ với người khác.

Tin nhắn cũng không thú vị như vậy, liên hệ chặt chẽ nhất với anh chính là 10086 (số tổng đài), còn có vài giáo viên của trường dạy lái xe.

Trong đó duy nhất có vẻ đặc biệt là một chuỗi số không có ghi chú. Nội dung chỉ có bốn chữ nhưng lại có thể làm adrenalin của người ta cấp tốc dâng lên —

“Tôi nhớ anh.”

(Cái câu “tôi nhớ anh” này thì “tôi” và “anh” chỉ là đại từ nhân xưng thôi, mọi người đều biết bên Trung không chia ra nhiều đại từ như bên mình, bất kể quan hệ thế nào thì vẫn là “tôi” và “bạn”, ở đây để như vậy theo cách nhìn “bắt gian”của Giang Mai, mấy chương tiếp sẽ rõ ràng hơn =))

)
« Chương TrướcChương Tiếp »