Chương 23: Nhận định

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dương Mai không để Tiểu Hà mua cơm, chủ yếu là vì cô lo Tiểu Hà không mua được đồ Giang Thủy thích ăn. Dù cho chính cô cũng không rõ lắm Giang Thủy rốt cuộc thích ăn cái gì.

Anh dường như cũng không kén ăn, đồ ăn gì đặt ở trước mặt cũng có thể ăn được ngon lành.

Đàn ông ăn uống được là chuyện tốt, nó thể hiện thân thể anh rất khỏe mạnh.

Đối với vấn đề ăn uống, Dương Mai và Tiểu Hà đều sẽ chọn thức ăn nhanh giống nhau, ăn qua loa lấp đầy bụng là được.

Thức ăn nhanh khá ít, Dương Mai cảm thấy với sức ăn của Giang Thủy hẳn là ăn không đủ no. Vì thế cô tới khu vực gần cửa hàng thức ăn nhanh gọi thêm mấy món xào và lấy một chén lớn cơm.

Chờ cô trở lại trong tiệm, Giang Thủy đã ở đây.

Trong tay anh cầm ly giấy dùng một lần, Tiểu Hà thì không thấy bóng dáng đâu, một lát sau Tiểu Hà từ phòng trong đi ra, trên tay cầm theo một cái bánh kem nhỏ: “Không có gì để chiêu đãi, mời anh ăn tạm cái này ạ.”

Giang Thủy nhìn thoáng qua, thanh âm thường thường: “Cảm ơn, không cần, tôi không ăn đồ ngọt.”

Dương Mai xách đồ ăn qua, đặt trên mấy tờ báo đã rải sẵn trước đó rồi nói: “Tới ăn cơm đi.”

Ba người vây quanh bàn ăn cơm, Dương Mai không thích ăn thịt mỡ, lấy ra liền ném lên tờ báo, Giang Thủy lập tức đưa chén sang tiếp lấy: “Sao em kén ăn vậy.”

Dương Mai bao biện: “Em không biết ăn thịt mỡ.”

“Em cũng không ăn cà rốt.”

Dương Mai ngẩn ra một chút, sau khi Giang Thủy nói những lời này lại tiếp tục ăn cơm. Cô nghĩ nghĩ, có lẽ là khi ăn cơm hộp ở trường dạy lái xe, cô thường lấy cà rốt ra bị anh nhìn thấy.

Khi Giang Thủy gắp đồ ăn lại thấy Dương Mai dừng lại bất động, anh cười: “Ăn đi.”

“Vâng.” Dương Mai dùng đũa tượng trưng chọc chọc vài cái vào trong chén.

Giang Thủy vừa thấy liền nói: “Không muốn ăn thì gắp sang chén anh, đừng chọc nát đồ ăn.”

Sau khi cơm nước xong, Giang Thủy xách theo cơm thừa canh cặn ra khỏi cửa hàng. Cách đó không xa đối diện đường cái có một bãi rác, loại rác từ thức ăn thừa này đều không lưu tại trong tiệm.

Tiểu Hà vừa dùng giẻ lau bàn vừa nói: “Chị, bạn trai chị được đấy.”

Dương Mai đang nhón chân soi gương nói: “Vậy ư, sao em biết?”

“Chị xem, anh ấy giúp chị ăn đồ chị không ăn, còn chủ động đi vứt rác nữa.” Tiểu Hà bẻ đầu ngón tay đếm đếm, “Còn có vẻ ngoài cao ráo, cũng không tồi. Em thấy thể trạng anh ấy cũng rất tốt, hẳn là thường xuyên tập thể hình?”

“Cái này chị cũng không biết.”

“Khẳng định đi.” Tiểu Hà tự mình phân tích, “Bạn trai cũ của em có dáng người không khác anh ấy lắm, cũng thường xuyên tập thể hình. Trên người đều là cơ bắp, còn đặc biệt có thể đánh nhau, rất manly.”

Dương Mai rũ mi mắt: “À, chính là người vì em lấy một chọi mười kia?”

“Phải, mấy người cũng giải quyết được hết, đặc biệt lợi hại.”

Tiểu Hà không phải lần đầu tiên nói đến chuyện này, nhưng mỗi lần nói đến đều giống như lần đầu tiên nói vậy, tràn ngập sùng bái cùng kính ngưỡng. Chỉ tiếc sau đó vẫn phải chia tay bởi nhân tố hiện thực.

Bất quá điểm này cũng không trở ngại Tiểu Hà tiếp tục hoa si (si mê, ngưỡng mộ) đàn ông biết đánh nhau.

Phụ nữ khẳng định đều thích đàn ông cường tráng.

Suy nghĩ của Dương Mai bay tán loạn, Giang Thủy rất cường tráng, cô đã từng sờ thân thể anh, rất cứng rắn. Anh không giống huấn luyện viên tập thể hình, có cơ bắp nổi lên cả người, người anh nhìn rất cân xứng, thậm chí về mặt thị giác còn khiến người ta cảm thấy anh gầy, nhưng chỉ cần xoa bóp sẽ biết mỗi một tấc vân da anh đều ẩn chứa sức lực vô hạn.

Còn việc anh có tập thể hình hay không thì, Dương Mai nghĩ anh hẳn là không thừa tiền để tiêu phí ở phòng tập thể hình.

Nhìn từ xa, Dương Mai thấy Giang Thủy đi đi dừng dừng, xuyên qua đường cái đi về phía cô.

Cô cũng đứng dậy theo, sửa lại vạt áo, Tiểu Hà ở bên cạnh hỏi: “Sao thế chị, phải đi ạ?”

“Ừm, đi học xe.”

“Giáo viên không tới đón chị à?”

Dương Mai chỉ tay về phía xa xa: “Anh ấy chính là giáo viên của chị.”

“Á —?”

Dương Mai trong tiếng kêu giật mình thật dài của Tiểu Hà đi đến cửa tiệm, lẳng lặng đứng chờ.

Tiểu Hà ba bước như hai bước đi lên, kéo kéo cổ tay áo Dương Mai: “Chị có lầm không vậy, chị cùng với một giáo viên dạy lái xe yêu đương…”

“Có cái gì không ổn?” Dương Mai nói.

Tiểu Hà buông tay, ánh mắt không tự chủ ngó về phía Giang Thủy bên kia, thanh âm nhỏ lại: “Không, chỉ là, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

“… Giáo viên dạy xe tiền lương không cao đi?”

Dương Mai nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng gật đầu: “Phải, hẳn là không cao.”

“Vậy chị còn…”

“Chị cảm thấy không có gì không ổn.”

Tiểu Hà hoàn toàn không còn gì để nói, nhìn Dương Mai bằng ánh mắt quai quái.

Thời điểm Dương Mai nhận cô ấy vào làm đã từng nói cô lựa chọn cô ấy bởi vì nhìn trúng duyên phận giữa hai người, cô nói hai người rất giống nhau.

“Đi thôi.” Giang Thủy lập tức đi về hướng chiếc xe tập lái đang ngừng ở bên đường, ngồi vào ghế phụ.

Dương Mai thuận theo ngồi vào ghế lái.

Tiểu Hà đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe tập lái màu đỏ cũ nát trong tầm nhìn dần dần đi xa, cau mày nói thầm: “Chỗ nào giống chứ, căn bản không giống… Nếu là mình, chết cũng không chọn loại đàn ông này.”

Dương Mai nghe theo chỉ thị của Giang Thủy, yên lặng vòng vài vòng trên đường, Giang Thủy nói những việc cần chú ý, Dương Mai ghi nhớ trong lòng. Nửa ngày trôi qua vô cùng thuận lợi.

Xe thỏng thả đi qua phố ăn vặt, Dương Mai nhìn theo những quán ăn ngoài cửa sổ, cuối cùng ngừng ở trước một cửa hàng trong đó.

Thịt nướng.

Sau khi gọi món, hai người an tĩnh ngồi.

Giang Thủy vừa thưởng thức đôi đũa dùng một lần còn chưa bóc giấy gói vừa nói: “Suy nghĩ cái gì?”

Dương Mai: “Không có gì.”

“Lo lắng thi đường trường không qua được?”

Dương Mai không có biểu cảm gì liếc mắt nhìn Giang Thủy một cái nhưng cũng không trả lời.

“Hiện tại m cơ bản không có vấn đề gì, có thể thi qua được. Thật sự quá lo lắng thì…” Giang Thủy hạ giọng nói, “Không phải có quan hệ sao? Có thì tìm xem.”

Dương Mai “hừ” một tiếng: “Em có quan hệ chỗ nào.”

Giang Thủy ôm ngực, nhìn kỹ cô: “Lúc trước làm thế nào em đổi được giáo viên?”

“Đó là người quen của Lý Diễm.”

“À.”

“Hơn nữa em cũng không suy nghĩ cái này, trong đầu anh ngoại trừ luyện xe với kiểm tra, có thể đổi cái khác không?”

“…”

Món canh chuột kiều mạch Dương Mai chọn được đưa lên, cô rút muỗng ra, dùng khăn giấy lau qua rồi đưa cho Giang Thủy.

Giang Thủy nhận lấy, muỗng vừa chạm đến nước canh lại bỗng nhiên dừng lại.

Dương Mai theo ánh nhìn của Giang Thủy nhìn qua, có vài người quen đang đi tới từ phía đối diện.

“Khéo vậy!” Cầm đầu là Vương Dã, hắn ôm Quý Tinh tiến vào cửa hàng đầu tiên.

Ngay phía sau là Bành Bằng và thầy Hồ, hai người này đang châu đầu ghé tai nói cái gì đó, sau khi nhìn thấy Giang Thủy và Dương Mai lại im lặng không nói lời nào, ánh mắt thẳng tắp nhìn lại đây.

Bốn người thuận thế ngồi vào bàn ngay bên cạnh bàn Giang Thủy, thầy Hồ tùy tiện tựa lưng vào ghế ngồi, đầu đầy mồ hôi lăn xuống, hắn theo bản năng nháy nháy mắt, hất cằm hướng Giang Thủy: “Tiểu Giang, còn hai người nữa đâu?”

“Không tới.”

“Ồ, chỉ có hai người à?”

Giang Thủy múc một muỗng.

Vương Dã chọn đồ ăn, nhìn qua: “Thầy Giang đây là phụ đạo một một sao.”

“Đúng vậy, khẳng định là thế.” Thầy Hồ cười ha hả tiếp lời, “Tiểu Giang rất nhiệt tình.”

“Ai da, sao tôi không gặp được giáo viên tốt như vậy chứ!” Vương Dã và thầy Hồ đùa dai đã quen, nói chuyện cũng không chú ý đúng mực, “Lão Hồ à, lúc nào đó thầy cũng làm cái phụ đạo một một cho tôi đi.”

Thầy Hồ cười mắng: “Đi đi, ai muốn phụ đạo một một cho cậu, thằng nhóc thối.”

Hai người kia anh một câu tôi một câu, có qua có lại thật náo nhiệt, tựa như hát bè.

Bàn bọn họ cãi cọ ầm ĩ ngược lại khiến bàn Giang Thủy bên kia có vẻ đặc biệt yên tĩnh.

Nhưng rất nhanh, thầy Hồ bên này cũng yên tĩnh lại.

Vương Dã ngắm nghía phía bên cạnh, thân thể chúi về phía trước, tiến về phía thầy Hồ bên kia, thanh âm rất thấp: “Nhìn ra cái gì không?”

Hai ngón tay thầy Hồ nắm chén rượu nhỏ, hừ nói: “Nhìn không ra cái gì thì đôi mắt này khẳng định đã mù rồi.”

Vương Dã dùng khuỷu tay thọc thọc Bành Bằng bên cạnh: “Anh thì sao?”

Bành Bằng thu cánh tay về phía người mình, miệng mím gắt gao. Hắn giả vờ duỗi tay lấy ấm trà, giấu đầu lòi đuôi nhìn qua bên kia.

Giang Thủy và Dương Mai mặt đối mặt ngồi, trước mặt chỉ có một chén canh kiều mạch, bên cạnh chén đặt hai cái muỗng. Giang Thủy đang dùng đũa kẹp kiều mạch ăn còn Dương Mai thì không nhúc nhích.

Bọn họ rất trầm mặc, thậm chí ánh mắt không hề giao lưu nhưng cố tình lại cho người ta cảm giác thật xứng đôi.

Ở xung quanh bọn họ, thời gian dường như cũng trở nên ôn nhu.

Vương Dã đẩy đẩy Bành Bằng, nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn nữa, phụ nữ đều thích soái ca.” (Soái ca – đàn ông đẹp, manly, …)

Thầy Hồ nói: “Sai, phụ nữ thích là soái ca có tiền. Chỉ khi cả hai người đều không kiếm được nhiều tiền, mới có thể dựa theo sở thích để chọn một trong hai.”

“Lão Hồ, từ bao giờ anh trở nên triết học như vậy.” Vương Dã khoa trương kêu lên.

Thầy Hồ cười ha ha, Bành Bằng ở một bên phối hợp với tình hình mà kéo kéo khóe miệng nhưng ánh mắt lại vòng sang bàn bên cạnh.

Giang Thủy đang đứng cạnh người phục vụ nhìn biên lai, Dương Mai không biết đã đi đâu.

Bành Bằng đứng dậy, Vương Dã hỏi: “Đi đâu vậy?”

“Toilet.”

Toilet của cửa hàng này ở bên trong, rất nhỏ, là bồn cầu kiểu ngồi nam nữ dùng chung.

Thời điểm Bành Bằng tới, cửa WC đang đóng chặt, hắn dựa vào cạnh bồn rửa tay, không bao lâu sau cửa WC mở ra.

Bành Bằng ngồi dậy, nói: “Dương Mai.”

Dương Mai nhàn nhàn liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn thức thời tránh ra, trong lúc Dương Mai khom lưng rửa tay, Bành Bằng đứng phía sau nói: “Sắp sửa thi bài ba rồi.”

“Phải.” Dương Mai thuận miệng trả lời.

“Cô học xe thế nào rồi?”

“Khá tốt.”

“Giáo viên của các cô có phải thường xuyên dạy thêm cho cô không?”

“Cũng tạm.”

Dương Mai xé khăn giấy lau tay, khóe mắt thấy Bành Bằng còn đứng đó liền chỉ chỉ WC nhắc nhở: “Không vào?”

Vừa dứt lời, bỗng nhiên có người đi tới, vô cùng vội vàng vọt vào WC, cánh cửa bị đóng rung đến vang trời.

“Anh chỉ có thể chờ.” Dương Mai cười nhạt một chút.

“Dương Mai…” Bành Bằng gọi cô lại.

Hắn có chuyện muốn nói, nhưng kết quả lại không biết mở miệng như thế nào, môi ngập ngừng, bộ dáng chần chờ không quyết.

Chỉ bằng ánh đèn, Dương Mai không thể thấy rõ biểu cảm của Bành Bằng, trong tầm mắt chỉ còn một mảnh bóng râm. Cô rất có hàm dưỡng mà chờ, bóng đèn trắng bóng khiến cô cầm lòng không đậu mà híp híp mắt.

Bành Bằng cảm thấy, đôi mắt này của cô, tuy rằng hướng về phía hắn nhưng không phải đang nhìn hắn, mà là đang bắt giữ luồng sáng trắng lóa mắt kia, hoặc là xuyên thấu qua hắn nhìn về một phương hướng không biết tên nào đó.

Một lát sau, chủ nhân đôi mắt này nói: “Anh ấy không chỉ là giáo viên

của tôi mà còn là người đàn ông của tôi. Mà tôi là người phụ nữ của anh ấy.”

Cửa WC mở ra, do không khống chế tốt lực độ mà mãnh liệt va vào tường, phát ra một tiếng vang lớn.

Người mở cửa tựa hồ cảm thấy như vậy thực không lễ phép, thanh âm mang theo xin lỗi: “Ngượng ngùng ngượng ngùng, tôi vội quá…”

Bành Bằng không phản ứng người đó.

Hắn nhìn phương hướng Dương Mai biến mất, câu nói kia vẫn còn vang vọng trong đầu.

Một câu nói thật bình tĩnh, cơ bản không mang theo bất luận cảm xúc gì. Nhưng Bành Bằng lại từ nó nghe ra một thứ tình cảm chắc chắn.

Đó là một người phụ nữ, sau khi nhận định một người đàn ông, từ trái tim phát ra lòng trung thành nồng nhiệt mà mạnh mẽ.Edit: Đây là món chuột kiều mạch tra theo bản tiếng trung, nói thật không biết có phải thịt chuột thật không, cũng không biết có phải tên nó như vậy không nhưng chưa thấy món này ở Việt Nam nên mình để tạm vậy:v:

Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng - Chương 23: Nhận định