Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 17: Đùa giỡn đàn ông

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Thủy đi qua bên cạnh Dương Mai, cô lại dùng ngón út câu lấy ngón tay anh, không dùng chút sức nào vẫn có thể dễ dàng câu lấy anh.

“Anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi.” Cô không dựa sát vào anh mà ngược lại dựa nghiêng vào trên cửa tủ, có vẻ nhàn tản mà lười biếng.

Giang Thủy đưa lưng về phía Dương Mai, âm thầm dùng sức nắm chặt bình nước khoáng trong lòng ngực, một lát sau mới nói: “Không đơn điệu, cũng không tịch mịch. Tôi cảm thấy ở một mình khá tốt.”

Dương Mai hỏi lại: “Thật sao?”

Giang Thủy rất nhanh liền đáp: “Thật.”

Dương Mai cười cười, nói: “Trả lời nhanh như vậy, khẳng định là nói dối.”

Lời còn chưa dứt, cô đã như muốn kiểm nghiệm xem Giang Thủy có phải thật sự nói dối hay không, lập tức cúi người về phía trước, vòng qua cổ anh, nghiêng đầu nhìn mặt anh.

Giang Thủy đứng không nhúc nhích, giống như một pho tượng điêu khắc, cứng đờ đứng sừng sững, mặc cho cô xem.

Không khí nóng bỏng lưu chuyển, gió không tiếng động thổi qua, quanh quẩn bên người bọn họ.

Giang Thủy im ắng mà hô hấp, mỗi khi hít vào một hơi, xoang mũi lại có thêm một phần khí vị của Dương Mai. Người phụ nữ này ngồi trước giá nướng lâu như vậy, sao trên người còn mang theo mùi hương mê người như vậy.

Mùi hương này quấy rầy tiết tấu hô hấp của Giang Thủy khiến nó trở nên chậm mà dài như là đang hít sâu, dường như muốn hít vào tất cả mùi hương chung quanh anh.

Dương Mai yên lặng nhìn anh chằm chằm, sau một lúc lâu, cười khẽ nói: “Tôi dễ ngửi sao.”

Giang Thủy so với vừa rồi càng cứng đờ hơn, bình nước khoáng đặt trong ngực bỗng nhiên trở nên có chút trơn trượt, lòng bàn tay anh đã toát ra mồ hôi nóng.

Giang Thủy cảm thấy chính mình tựa như con ếch xanh ngâm mình trong nước ấm, nước trong cái nồi này dường như tràn ngập ma lực, anh mặc dù biết rõ kết quả, muốn nhảy ra ngoài, nhưng làm thế nào cũng không nâng nổi chân.

Dương Mai ngừng một lúc rất lâu không nói chuyện, dường như đang đợi Giang Thủy nghĩ xong đáp án.

Hầu kết Giang Thủy lăn lộn, thời điểm anh mở miệng thanh âm trở nên ám ách: “Cô rốt cuộc muốn nói cái gì.”

“Muốn nói cái gì …” Dương Mai nhẹ nhàng lặp lại, “Tôi có rất nhiều điều muốn nói, rất nhiều điều muốn hỏi.”

“Cô cứ nói, hỏi đi.” Nếu không nâng dậy nổi chân, vậy thì không nâng nữa. Cùng lắm thì bị bỏng chết, cùng lắm thì dư lại một mảnh da.

“Anh đã ở một mình bao lâu rồi.”

“Nhớ không rõ, sắp mười năm.”

“Mười năm… Mười năm này, có người phụ nữ khác đã tới nhà anh?”

“Không có.”

Dương Mai thực vừa lòng đáp án này, cô mang theo tư thái người thắng cong cong môi, hỏi: “Vì sao, là anh chướng mắt các cô ấy, hay là các cô ấy chướng mắt anh.”

“Không biết, chướng mắt lẫn nhau đi.”

“Vẫn chỉ có một mình vậy anh ngoài dạy học viên, còn làm gì khác nữa?”

“Cái gì?”

Dương Mai nói: “Tỷ như, một người ở nhà xem TV, xem báo chí, lên mạng, chơi game, còn có … tự sướиɠ.” (Đừng ai hỏi cái “tự sướиɠ” này nhé:v)

Giang Thủy hơi hơi nghiêng đầu, rũ mí mắt nhìn Dương Mai, anh không nói chuyện, môi mím chặt, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Dương Mai thúc giục anh: “Nói đi, có làm qua không.”

Giang Thủy thở sâu, từng câu từng chữ mà hỏi lại: “Cái gì? Trò chơi, hay là tự sướиɠ.”

Dương Mai bỗng nhiên cười ra tiếng, ngón trỏ trắng trẻo nhẹ nhàng chầm chậm lướt qua môi dưới: “Anh trả lời hết đi.”

“Đều đã làm qua.”

Dương Mai đặt tay lên vai trái Giang Thủy lại hỏi: “Trò chơi hay là tự sướиɠ?”

Giang Thủy nhìn về một bên: “Cô không không phải bảo tôi trả lời tất cả sao.”

“Ồ, tôi đã biết.” Dương Mai nghiêng nghiêng đầu, thuận thế dựa vào cánh tay của chính mình đặt trên vai Giang Thủy, “Rõ ràng đều đã làm qua, còn nói cứng không tịch mịch.”

“…” Giang Thủy cúi đầu nhìn nhìn bình nước khoáng, nói, “Không còn vấn đề gì thì tôi ra ngoài.”

Dương Mai buông anh ra: “Được, anh đi đi.”

Trong sân Lâm Dương cùng Trương Tây Tây còn đang nướng BBQ, Giang Thủy đi ra, Lâm Dương vội nói: “Anh Thủy, lấy đồ uống thôi mà sao lâu vậy … Nông Phu Sơn Tuyền? Ha ha ha, anh Thủy, anh thật hài hước.”

Mặt Giang Thủy không biểu cảm liếc cậu một cái, nhàn nhạt nói: “Không muốn uống thì đừng uống.”

“Uống! Đương nhiên muốn uống!”

Khi nướng BBQ chuẩn bị đến hồi kết thúc, cửa sắt bị người gõ vang, Trương Tây Tây cách cửa gần nhất liền đi mở cửa.

Ngoài cửa là dì Hứa ở cách vách, vì ngửi được mùi đồ nướng nên qua đây.

Giang Thủy rất khách khí, mời dì Hứa cũng lại đây ăn một chút, dì Hứa không xem mình là người ngoài, nhưng vừa thấy trong sân đều là người trẻ tuổi, cũng không ngồi xuống ăn mà chỉ dùng màng bọc thực phẩm gói mấy xâu mang về nhà.

Đi về phía trước, dì mới nói là tới mượn bàn tròn gấp, Giang Thủy liền đáp ứng, chờ khi nướng xong sẽ tự mình mang bàn tròn gấp sang.

Dì Hứa đầy miệng nói tốt, người đã đi tới cửa lại quay trở về kéo Giang Thủy đến một bên, giơ tay che khuất miệng, nhỏ giọng lặng lẽ nói gì đó.

Dương Mai cúi đầu, cẩn thận mà cắn thịt trên xiên. Cảm nhận được cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt của dì Hứa và Giang Thủy nhìn qua.

Hẳn là đang nói về cô, nhưng cô cũng không để bụng.

Thời gian nướng BBQ diễn ra khá lâu, Dương Mai nhớ rõ, thời điểm kết thúc, trăng sáng sao thưa, gió lạnh sảng khoái.

Giang Thủy muốn đưa mọi người về nhà nhưng Trương Tây Tây cùng Lâm Dương đều nói không cần, bọn họ đi bộ trở về là được, dù sao cũng ở gần đó, sau khi ăn xong đi vài bước coi như tiêu thực.

Dương Mai không nói gì, xách theo túi của mình yên lặng ngồi vào ghế phụ.

Giang Thủy lái xe, nhanh như chớp chạy về phía trước, vượt qua trước Trương Tây Tây và Lâm Dương.

Cả ngày nay Dương Mai mệt đến thảm, ngồi ở trong xe mơ màng sắp ngủ.

Kỹ thuật lái xe của Giang Thủy rất tốt, dù chỉ là chiếc xe tập lái cũ nát anh vẫn lái được vững vàng như cũ, thời điểm Dương Mai chợp mắt ngủ, anh không tự giác thả chậm tốc độ xe, như vậy có thể giảm bớt thân xe xóc nảy.

Mãi cho đến giao lộ ở tiểu khu nhà Dương Mai, Dương Mai còn chưa tỉnh lại. Khi ngủ khuôn mặt cô điềm tĩnh, cửa sổ xe chỉ mở một bên, gió đã ngừng, trong thùng xe trở nên ấm áp, gương mặt Dương Mai hồng hào, Giang Thủy ghé mắt nhìn thoáng qua liền khó có thể dời được tầm mắt.

May mắn, may mắn là cô ngủ rồi, anh mới dám trắng trợn táo bạo mà nhìn chăm chú vào cô.

Không biết nhìn bao lâu, Giang Thủy mới nhẹ nhàng chuyển mắt sang hướng khác. Anh ngừng xe ở ven đường, nơi này dòng xe cộ lui tới số lượng lớn, không cho phép dừng xe, có lẽ sẽ bị chụp lại trừ điểm, nhưng hiện tại không sao cả.

Anh mở cửa xe đi ra ngoài, sợ đánh thức cô nên cửa xe cũng không đóng lại, chỉ khép hờ. Anh dựa trên thân xe, nhìn lung tung xung quanh không có mục tiêu, bỗng nhiên lại thấy thèm thuốc lá.

Thời gian nửa điếu thuốc, Dương Mai tỉnh.

Khi tỉnh lại sắc mặt cô có chút xấu, ấn đường nhíu lại, miệng mím chặt, một tay nâng lên không ngừng dụi mắt.

“Tỉnh?” Giang Thủy xoay người nhìn cô từ trong xe đi xuống, vẫn còn dáng vẻ buồn ngủ.

“Ừm.” Dương Mai lười biếng lên tiếng, đầu óc rõ ràng chưa tỉnh táo, “Đây là chỗ nào?”

Giang Thủy cảm thấy dáng vẻ này của Dương Mai có điểm buồn cười, vì thế anh thật sự nhấp môi cười một chút, nói: “Đây là chỗ nào cô cũng không biết?”

Dương Mai nghe xong cũng không vội phân biệt, khuôn mặt thất thần chưa tỉnh ngủ, nâng mí mắt qua loa quan sát bốn phía. Gió đêm cố ý vô tâm thổi qua, thổi cho chỉ số thông minh của Dương Mai dần dần tăng trở lại.

Cô đã nhận ra: “À, nhà tôi.”

Vừa dứt lời, cô lại ngồi trở lại trong xe.

Giang Thủy lẳng lặng nhìn cô vài giây mới nói: “Tới nhà cô rồi.”

Dương Mai cúi người ghé vào ghế trước, con mắt bị cô đè phía dưới hơi nheo lại: “Tôi lười đi bộ, anh đưa tôi vào đi.”

Giang Thủy ở trong gió đứng trong chốc lát, cuối cùng cũng không nói gì, ném nửa điếu thuốc dư lại đi, dùng giày hung hăng dẫm lên, đến khi ánh lửa tắt hoàn toàn anh mới lên xe.

Cửa tiểu khu có thiết bị cảm ứng, bên cạnh thiết bị cảm ứng là một căn phòng trong suốt, bên trong cửa là bảo vệ đang lười nhác ngồi.

Xe muốn vào cổng lớn phải trình thẻ, Dương Mai không có xe, bởi vậy cũng không có thẻ.

Giang Thủy chạy xe đến trước thanh chắn màu vàng thì ngừng lại nói: “Không vào được, phải có thẻ.”

Dương Mai lười nhác nhìn thanh chắn chặn đường một cái, nhẹ nhàng nói: “Đi vào đi, anh cứ đi về phía trước là được, bảo vệ sẽ giúp anh nâng lên.”

Giang Thủy tiếp tục đi về phía trước, thanh chắn quả nhiên nâng lên.

“Cái này là đồ trang trí sao.” Giang Thủy cười một chút.

“Bảo vệ là người tốt.” Dương Mai nói.

Xe đi từ từ đến dưới lầu nhà Dương Mai, Giang Thủy ngừng lại.

Dương Mai vừa muốn xuống xe lại bị Giang Thủy kêu lại: “Ngày mai học xe, tôi tới đón cô ở chỗ cũ, thời gian vẫn thế.”

Dương Mai đẩy cửa xe ra, nhẹ nhàng mà “ừm” một tiếng.

Bóng đêm đã muộn, Dương Mai nương theo ánh đèn đường lạnh lùng tìm được tòa nhà mình, vừa muốn dùng chìa khóa mở cổng lớn lại phát hiện cổng đang khép hờ. (Kiểu nhà của Dương Mai là trong một tiểu khu có nhiều chung cư mini, mỗi chung cư mini là một tòa lầu riêng, bên dưới là cổng chung)

Toàn bộ tòa nhà này có sáu tầng, mười hai hộ gia đình, không trang bị thang máy, có người ngại đi lên đi xuống phải mở cửa quá phiền toái nên đơn giản tìm cục đá lót ở dưới cửa, như vậy cổng lớn sẽ thường xuyên ở trạng thái được mở.

Dương Mai không thích tác phong này, cổng lớn tòa nhà luôn mở sẽ làm mất đi ý nghĩa tồn tại của bản thân nó. Vạn nhất có người lạ chạy vào tiểu khu sẽ có thể thuận lợi tiến vào tòa nhà này.

Sau khi Dương Mai mở cửa liền thuận tay đóng lại, bỗng nhiên quần áo trên người trong giây lát căng ra, hung hăng thít chặt eo cô.

Cô còn chưa kịp đóng cửa, phản xạ có điều kiện nhìn về phía sau, chỉ thấy trước mắt là một mảnh đen nhánh.

Bên bất động sản đáng chết, đến bây giờ còn không tới sửa đèn cảm ứng âm thanh.

Người ở trong bóng tối ngũ quan càng trở nên mẫn cảm.

Trong nháy mắt eo bị người thít chặt kia, Dương Mai ngửi được mùi rượu nồng nặc, mùi thuốc lá hỗn loạn xông vào mũi.

Cô khó chịu nhăn mũi lại, lạnh lùng hỏi: “Là ai?”

Không ai trả lời cô, nhưng bả vai lại bỗng nhiên bị người nắm lấy, tiếp theo là dùng sức mà vung, cô bị người dùng sức rất lớn không chút lưu tình ném vào cửa lầu, thân thể mãnh liệt va chạm với cửa thép phát ra âm thanh vang dội.

Cô cầm lòng không đậu mà “hừ” một tiếng, trong khoảng thời gian ngắn nói không nên lời.

Giang Thủy ở thời điểm nghe thấy câu “Là ai” kìa liền xuống xe. Hàng hiên đen nhánh khiến anh cảnh giác đứng yên tại chỗ, không lập tức rời đi, quả nhiên sau đó nghe thấy được âm thanh va chạm.

Anh không hề do dự, quyết đoán mà nhanh chóng vọt vào hàng hiên, đôi mắt anh còn chưa thích ứng được bóng tối thình lình ập đến thì cánh tay đã bị người mạnh mẽ bắt được.

Bằng cảm giác phân biệt, đó là một cánh tay đàn ông, rất có lực, hẳn là đã qua tập luyện.

Giang Thủy nhanh chóng đưa ra phán đoán, ngay trước khi cái tay kia lại có động tác, nhanh chóng uốn người, bẻ khuỷu tay về sau. Đầu gối lại hướng lên trên, đá chân người đàn ông kia một cái, người đàn ông kia tuy rằng có sức lực, nhưng bởi vì tác dụng của cồn làm tê mỏi, phản ứng không nhanh nhẹn bằng Giang Thủy. Rất nhanh, người đó đã bị Giang Thủy áp chế trên mặt đất.

Người đàn ông thống khổ hô vài câu, Dương Mai từ phía sau đi lên, nhíu lại mi nói: “Tôn Uy?”

Giang Thủy quay đầu lại, giữa một mảnh đen nhánh tìm được người phát ra âm thanh: “Cô quen?”

“Phải, quen, anh buông anh ta ra đi.”

Giang Thủy buông lỏng tay, Tôn Uy từ trên mặt đất bò dậy, cuống quít lảo đảo vài bước, nhào vào trên đùi Dương Mai. Dương Mai theo bản năng lui ra phía sau, liền nghe Tôn Uy lung tung nói: “Dương Mai, cô khuyên nhủ Lý Diễm đi, cô ấy muốn ly hôn với tôi.”

Dương Mai trầm mặc một chút, bình tĩnh nói: “Cô ấy muốn ly hôn, tôi ủng hộ.”

Tôn Uy không dám tin mà nhìn Dương Mai: “Sao có thể…”

Dương Mai không nói gì, dùng ánh mắt hờ hững nhìn chằm chằm hắn. Hắn bị ánh mắt kia nhìn đến tỉnh rượu vài phần, nhăn mặt nháy mắt thay đổi ngữ khí năn nỉ: “Dương Mai, cô không thể như vậy, cô hẳn là giúp tôi, giúp tôi chính là giúp Lý Diễm. Cô ấy không thể ly hôn với tôi.”

Tôn Uy lải nhải dài dòng, Dương Mai phiền không chịu nổi, trực tiếp đánh gãy hắn: “Luật sư giúp Lý Diễm ly hôn là tôi tìm.”

Cái này, Tôn Uy hoàn toàn ngậm miệng.

Sau một lúc lâu, Tôn Uy mới hung tợn nói: “Được lắm Dương Mai, cô đủ tàn nhẫn. Một chút đều không nhớ tình cũ. Cô đây là không muốn người khác sống tốt hơn mình. Loại đàn bà như cô xứng đáng bị vứt bỏ. Tôi nguyền rủa cô, nguyền rủa cô cả đời không tìm được người tốt.”

Tôn Uy rời đi. Hàng hiên nháy mắt trở nên yên tĩnh.

Dương Mai dùng sức nhéo nhéo đùi chính mình, đau đớn khiến thanh âm cô nghe có chút chát chúa: “Anh còn ở đây không.”

Không biết từ trong góc nào truyền đến thanh âm của Giang Thủy, bình thản mà đạm mạc: “Còn.”

“Anh ở đâu.” Cô hỏi.

Giang Thủy không trả lời, hàng hiên cũng không rộng, Dương Mai sờ soạng đi được vài bước liền sờ đến vị trí của Giang Thủy.

Giang Thủy vẫn đứng yên không nhúc nhích, hàng hiên mát mẻ, làn da anh trở nên phá lệ mẫn cảm, phía sau bỗng nhiên vọt tới một máy sưởi dát sát vào người, anh cúi đầu liền thấy giữa eo bụng mình có một đôi tay mềm mại quấn lên, ngay sau đó, anh mau chóng cảm nhận được khối thịt mềm ấm áp dán lên lưng.

Dương Mai từ phía sau ôm chặt lấy Giang Thủy, trong đêm tối, cô cong lên đầu gối, xuyên qua giữa hai chân anh, tìm được vị trí nào đó, hơi cọ cọ.
« Chương TrướcChương Tiếp »