Sau khi luyện xe xong, Giang Thủy muốn đưa nhóm Dương Mai về nhà.
Nhà các học viên nếu ở trên cùng một tuyến đường thì giáo viên đưa về sẽ càng thuận tiện. Nhà Lâm Dương và Trương Tây Tây ở trên cùng một tuyến đường, nhưng có hơi xa, đi xe mất hơn một giờ.
Nhà Dương Mai so với Lâm Dương gần hơn nhiều, nếu dựa theo trình tự thì Giang Thủy nhất định sẽ đưa Dương Mai về nhà trước, tiếp theo là Lâm Dương và Trương Tây Tây.
Nhưng mà Dương Mai không muốn xuống xe sớm như vậy.
Cô tùy tiện báo một địa chỉ xa hơn, chờ sau khi Lâm Dương cùng Trương Tây Tây đều xuống xe, cô vẫn còn ngồi trên xe.
Giang Thủy nói không nhiều lắm, vừa khởi động xe lần nữa lập tức muốn chạy đến “Nhà” Dương Mai.
Dương Mai ôm ngực ngồi ở phía sau, đôi mắt nhìn chằm chằm sườn mặt Giang Thủy, nói: “Quay đầu đi.”
Giang Thủy khó hiểu: “Quay đầu?”
“Phải.” thanh âm Dương Mai thanh đạm, một lần nữa báo địa chỉ.
Giang Thủy dẫm phanh, dừng xe ở bên đường, tay anh vẫn còn nắm tay lái, quay đầu nhìn Dương Mai.
Dương Mai nói: “Nhìn tôi làm gì, lái xe đi.”
Giang Thủy quay đầu lại, nhanh chóng khởi động xe.
Tốc độ xe anh rất nhanh, chiếc xe tập lái cũ nát hoàn toàn không giống như khi ở trường dạy lái xe, chậm rì rì giống như ông già mà nó chạy như bay trên đường quốc lộ, giống một con báo mạnh mẽ, ngoài cửa sổ xe là hàng cây thoảng qua bên đường.
Dương Mai không quen với tốc độ như vậy, xe xuống khỏi cao tốc giống như xe điên, trong thùng xe yên tĩnh, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập bỗng nhiên gia tốc của chính mình.
Thân thể cô nghiêng về phía trước, đỡ lấy lưng ghế Giang Thủy, nói: “Anh chạy chậm một chút.”
Giang Thủy không những không giảm tốc độ, ngược lại còn nhấn ga.
Dương Mai đột nhiên bị giật về sau, đập vào ghế ngồi sau lưng, không đau lắm, nhưng vẫn khiến cô nổi nóng: “Tôi bảo anh chạy chậm lại.”
Giang Thủy không quan tâm, Dương Mai cảm thấy da đầu mình sắp nổ tung, cô đè lại huyệt Thái Dương, gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông đang lái xe, nói: “Không phải chỉ lừa anh địa chỉ sao, anh cần phải trả thù tôi thế này à. Đàn ông mà nhỏ mọn như vậy.”
Phía trước là đèn đỏ, Giang Thủy giảm tốc độ trước thời gian đèn chuyển đỏ, trượt qua chiếc xe cẩu trên đường, cuối cùng vững vàng ngừng ở phía sau một chiếc xe hơi.
Anh một tay nắm tay lái, một tay ấn ở số tay, mắt nhìn phía trước, thanh âm mang theo gió đêm ướt lạnh: “Tôi không có thời gian rảnh để chơi với cô.”
Trong lòng Dương Mai tức giận, trực tiếp đáp lại anh: “Tôi có muốn chơi với anh sao.”
Giang Thủy: “Vậy cô hãy thành thành thật thật học xe, giống như nhóm Lâm Dương vậy.”
Dương Mai không nói. Qua một hồi lâu, Giang Thủy đã qua hai cái ngã tư đường, Dương Mai mới không mặn không nhạt mà nói một câu: “Anh thật sự rất không thú vị.”
Lợi ích của tốc độ xe Giang Thủy là Dương Mai rất nhanh đã về đến nhà. Trong tiểu khu không tiện dừng xe, Giang Thủy liền ngừng xe ở giao lộ, Dương Mai xuống xe, không chào hỏi liền đi luôn. Giang Thủy cũng đồng dạng, cơ hồ là trong nháy mắt Dương Mai đóng cửa xe kia lập tức gia tốc một lần nữa.
Bọn họ tựa như pháo hoa bị nổ mạnh theo hai hướng hoàn toàn bất đồng, nhanh chóng chia lìa, sau đó càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất không thấy.
Dương Mai đi vào khu nhà đơn, đèn cảm ứng âm thanh đã hỏng, người bên bất động sản không tích cực, đã thúc giục rất nhiều lần cũng không tới tu sửa. Dưới điều kiện tối tăm, Dương Mai đi vài lần cũng thành thói quen.
Lần này cũng là sờ soạng đi về phía trước, cô tìm được cửa nhà mình, thời điểm sờ đến chìa khóa, trên cẳng chân bỗng nhiên có thứ gì đó leo lên, sợ tới mức tay cô run lên, chìa khóa “bang” một tiếng rớt xuống sàn.
Dương Mai theo bản năng đá chân, muốn đá rớt thứ bám lên chân mình xuống bỗng lúc này trong góc truyền đến một tiếng “hừ” nhẹ rầu rĩ.
Thanh âm này có chút quen thuộc.
Dương Mai móc di động ra bật sáng màn hình, soi vào thứ đang ở trong góc kia.
Thấy Lý Diễm ngồi xổm ở đó khiến Dương Mai kinh ngạc, vội vàng ngồi xuống, bắt lấy tay Lý Diễm nói: “Lý Diễm, sao cậu lại ở đây?”
Theo ánh sáng của điện thoại, Dương Mai thấy Lý Diễm khóc ướt cả mặt, trong lòng lại kinh hãi, cô giơ tay xoa gương mặt ướt dầm dề của Lý Diễm, hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Lý Diễm khóc đến rối tinh rối mù, nói không được đầy đủ. Dương Mai liền đỡ cô ấy vào nhà, đổ cho cô ấy một ly nước sôi để nguội, vừa đưa cho cô ấy vừa nói: “Cậu uống một ngụm trước đi.”
Lý Diễm không nói lời nào, Dương Mai cũng không vội hỏi. Chờ Lý Diễm uống xong một ly nước, Dương Mai mới mở miệng hỏi: “Cậu ăn cơm chưa?”
Lý Diễm lắc đầu, Dương Mai lau lau khóe mắt đầy nước của cô ấy, nói: “Tớ đi nấu mì, cùng nhau ăn đi, tớ còn chưa ăn tối đâu.”
Rất nhanh Dương Mai mang hai chén mì thịt bò lên, cô đưa chén nhiều hơn cho Lý Diễm, mình thì ăn phần nhỏ.
Lý Diễm khẳng định là đói lả, một chén mì thịt bò lớn, cô ấy oạch oạch mấy miếng đã ăn hết hơn phân nửa, trong bụng nóng hừng hực, có hàng dự trữ, sức lực của cô ấy cũng dần hồi lại.
Cô ấy ngẩng đầu, Dương Mai cảm nhận được ánh mắt cô ấy liền ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt cô ấy, Lý Diễm liền hung tợn nói: “Tôn Uy là đồ khốn nạn, hắn ở bên ngoài nɠɵạı ŧìиɧ.”
Dương Mai buông chiếc đũa, hai tay nắm lấy nhau đoan chính đặt ở trên bàn, tư thế tựa như học sinh tiểu học nghe giảng bài.
“Con kỹ nữ thối kia bán quần áo ở chợ đêm, ăn mặc giống như con hồ ly tinh lẳиɠ ɭơ, cũng chỉ có loại mắt mù như Tôn Uy mới coi trọng nổi.” Lý Diễm dùng sức chọc chiếc đũa vào trong chén thịt bò, khối thịt bò kia bị cô ấy chọc cho thương tích chồng chất hóa thành từng mảnh nhỏ.
Dương Mai có nghi vấn: “Tôn Uy chưa bao giờ đi dạo chợ đêm, sao lại gặp được?”
“Sao tớ biết được chứ.” Lý Diễm còn đang chọc thịt bò, rõ ràng là đem nó trở thành Tôn Uy để chọc cho hả giận, “Cho nên tớ đoán khẳng định là con kỹ nữ này câu dẫn Tôn Uy.”
Lý Diễm nói một cách khẳng định, cô ấy cứ một tiếng lại một tiếng kỹ nữ thế kia hẳn là hận đến chết tiểu tam (
kẻ thứ ba trong chuyện tình cảm) kia, theo tính cách của Lý Diễm, nếu là tiểu tam kia hiện tại đứng ở trước mặt cô ấy, cô ấy nhất định không nói hai lời mà lập tức xông lên xé rách cô ta.
Tiểu tam dĩ nhiên là đáng giận, nhưng loại sự tình yêu đương vụиɠ ŧяộʍ này, trước nay đều là một cây làm chẳng nên non, nói thẳng ra thì chỉ có phụ nữ câu dẫn có ích lợi gì, đàn ông không dính câu thì chũng chỉ uổng phí. Phụ nữ cũng không đủ sức lực cường bạo đàn ông.
Nhưng Dương Mai không đem những lời này nói với Lý Diễm, hiện tại Lý Diễm không đủ lý trí, không thích hợp nghe đạo lý.
“Tớ đã nói mà, mấy ngày nay Tôn Uy cả ngày đi công tác, còn không nói cho tớ biết đi chỗ nào, gạt tớ, khẳng định là cùng tiểu tam ở bên nhau! Thật là đốn mạt, nam tra nữ tiện!” (
nam xấu xa, nữ rẻ mạt, đại để là đều xấu)
Dương Mai hỏi Lý Diễm: “Tôn Uy hiện giờ ở đâu?”
Lý Diễm thở phì phì mà nói: “Sao tớ biết được chứ! Tớ cãi nhau với hắn một trận liền chạy đi luôn, hắn khẳng định cũng chạy rồi. Quanh năm suốt tháng cũng không ở nhà được mấy ngày. Khẳng định là đi tìm kỹ nữ kia…”
Nói tới đây, Lý Diễm lại cảm thấy khó chịu, hốc mắt vừa mới khô, rất nhanh lại nổi lên nước mắt, chẳng được bao lâu, cô ấy bắt đầu “ô ô ô” khóc lên.
Dương Mai lấy khăn giấy thay cô ấy lau nước mắt, an ủi: “Cậu trước đừng khóc nữa, cậu khóc đối với chính mình không có chỗ nào tốt, mặt thì sưng lên, suy nghĩ không thông suốt. Cậu ăn hết mì cho no bụng đã. Sau đó chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”
Lý Diễm nghe xong gật đầu như gà mổ thóc, nhặt đũa lên, cho khối thịt bò bị chọc nát vào miệng, nhai từng ngụm từng ngụm.
Buổi tối Lý Diễm ngủ ở nhà Dương Mai, hai người ôm nhau ngủ chung một ổ chăn, Lý Diễm ngủ không được, Dương Mai liền nói chuyện cùng cô ấy.
Lý Diễm là thật sự bị Tôn Uy thương tổn, người phụ nữ ngày thường kiên cường như vậy, cả đêm không biết rơi bao nhiêu nước mắt. Dương Mai đau lòng, muộn Lý Diễm xin nghỉ ngày mai, đừng đi làm, cô cũng sẽ không đi học xe, Lý Diễm cần bình tĩnh lại, Dương Mai sẽ ở cùng cô ấy.
Thời điểm sắp ngủ, Lý Diễm mơ mơ màng màng mà nói: “Đàn ông thật không phải thứ tốt, trên đời này khiến phụ nữ thương tâm nhất chính là đàn ông… May mắn, may mắn tớ còn có cậu, Dương Mai, về sau chúng ta sống nương tựa lẫn nhau đi…”
Dương Mai cười một chút, nhẹ giọng nói: “Được, tớ sẽ ở cùng cậu. Bất quá cậu cũng đừng vơ đũa nắm tất cả đàn ông, tớ về sau vẫn là phải gả cho người ta.”
Mí mắt Lý Diễm đã không mở ra được nhưng miệng vẫn còn lúc đóng lúc mở: “Đừng nha, cậu gả cho ai chứ, dứt khoát gả cho tớ đi. Đàn ông không có một người tốt, cậu biết mà, Tống Cường…”
Thanh âm Lý Diễm nói chuyện càng thêm thấp, đến cuối cùng, một câu chưa nói xong, cô ấy đã ngủ rồi.
Dương Mai từ trên giường bò dậy, đi chân trần đến bên cửa sổ, cô cảm thấy tâm phiền ý loạn, rất muốn uống rượu, rất muốn hút thuốc. Nhưng cô sẽ không hút thuốc, trong nhà cũng không còn rượu.
Cô chỉ có thể khô cằn mà đứng, nhìn đèn đường dưới nhà ẩn mình giữa vành đai xanh lạnh lùng.
Ánh sáng lạnh băng như vậy, lại hấp dẫn con thiên nga si tình, thiên nga trắng vùng vẫy cánh, từng cái một đập vào chụp đèn, đèn không tắt, thiên nga không nghỉ.
Sáng sớm, Dương Mai bị một hồi chuông di động đánh thức. Cô nhìn thời gian thấy còn chưa đến 5 giờ.
Dãy số xa lạ, lúc Dương Mai từ trong ổ chăn bò dậy, đầu óc còn có chút hồ đồ, thẳng đến khi thanh âm Giang Thủy thông qua di động truyền tới rõ ràng, cô mới thanh tỉnh vài phần.
“Tôi ở dưới lầu, cô mau xuống dưới đi.”
Dương Mai phải tiêu hóa những lời này một lúc mới nghĩ ra Giang Thủy là tới đón cô đến trường dạy lái xe. Cô đến quần dài cũng chưa kịp mặc, trực tiếp mặc áo ngực chạy đến phòng khách, từ trên cửa sổ nhìn xuống.
Dưới lầu rỗng tuếch, dù cho trời còn chưa sáng hoàn toàn, nhưng thị lực Dương Mai rất tốt, cô thậm chí có thể nhìn thấy phía dưới chiếc xe dưới lầu lộ ra một cái đuôi mèo nhỏ, nhưng lại không nhìn thấy xe Giang Thủy.
Huống chi xe anh rất chói mắt — chiếc xe tập lái màu đỏ cũ nát như vậy.
Dương Mai lấy di động, một lần nữa đặt ở bên tai, nói: “Tôi không thấy anh, anh ở đâu?”
Giang Thủy ngồi trong xe gọi điện thoại, ở ghế sau Lâm Dương cùng Trương Tây Tây đang dựa vào nhau cùng ăn một cái bánh trứng, từ kính chiếu hậu anh liếc mắt nhìn cặp đôi này một cái rồi lại không nhanh không chậm dời đi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, đường cái rộng lớn, cơ hồ không có xe cộ qua lại.
“Tôi ở giao lộ gôm qua đưa cô về, cô đi ra đi.”
Dương Mai nghe xong gật đầu, tránh khỏi cửa sổ, ở trong phòng khách đi vòng vòng chậm rãi từng bước một: “Tôi hôm nay không đi.”
Giang Thủy tạm dừng một giây, nói: “Vì sao?”
Dương Mai: “Trong nhà có việc, không đi được.”
Giang Thủy “Ừm” một tiếng, theo bản năng nhìn về phía tiểu khu nơi Dương Mai ở kia.
Hôm nay có sương mù, Giang Thủy ngừng ở đường cái đối diện tiểu khu, phòng ở đối diện bị sương mù dày nặng che đậy, anh chỉ có thể mơ hồ thấy hình dáng phòng ở.
Gió trời không biết từ phương hướng nào thổi tới, xuyên qua làn sương mù kia, xuyên qua đường cái, mang theo một đoàn mù sương vọt lại đây, bay vào hốc mắt Giang Thủy rồi tiến thẳng vào đại não anh.
Thanh âm anh so với sương mù kia còn trầm hơn: “Dương Mai, cô muốn xin nghỉ không thể nói trước một tiếng?”
Dương Mai siết chặt di động: “Thật xin lỗi, ngày hôm qua có việc nên tôi quên mất.”
Giang Thủy không trả lời, Dương Mai đợi trong chốc lát, lại tiếp tục nói: “Ngày mai, ngày kia khả năng tôi cũng không đi.”
Giang Thủy nhăn mày, trầm ngâm trong chốc lát: “Là bởi vì chuyện ngày hôm qua sao.”
Việc ngày hôm qua. Dương Mai suy nghĩ trong chốc lát mới hiểu được Giang Thủy nói chuyện gì.
Anh cho rằng cô đang cáu kỉnh.
“Không phải.” Dương Mai nói.
“Được rồi.” Giang Thủy rất nhanh cúp điện thoại.
Dương Mai nghe di động thình lình truyền đến tiếng “tút tút tút”, cảm giác không thể hiểu được.
Cô nghĩ, cảm xúc của Giang Thủy có phải có điểm cổ quái hay không.Edit: Đấy, bắt đầu biết dỗi kìa =))