Chương 11: Hàm Nghi chết ?

"Chỉ thế thôi."

Giọng nói ấy giờ đây mang theo ý cười đắc thắng, không quên để lại một "lời chúc" có phần thiện chí :

"Chúc cậu hoàn thành tốt nhiệm vụ."

Ngôn Bách Nhiên khá bình tĩnh ngồi dựa lưng trên ghế sô pha, đôi mắt cũng giãn ra phần nào, chỉ là vết thương có hơi khiến anh khó chịu.

Nếu có Hàm Nghi ở đây thì tốt biết bao.

Bất chợt lôi ra từ phía sau chiếc gối đệm lưng một khẩu súng đã chuẩn bị trước, anh cẩn thận kiểm tra thì thấy nó đã được lên đạn đầy đủ, chỉ chờ người sử dụng.

"Cũng chu đáo quá nhỉ."

Nhìn đồng hồ cũng đã thoáng 7 giờ tối, Ngôn Bách Nhiên dựa lưng vào thành ghế, tâm mi khẽ khép hờ.

"Cạch"

Vừa yên được một lúc thì đã có tiếng gõ cửa, Ngôn Bách Nhiên lười biếng giữ nguyên tư thế chủ quan.

Vì nhớ lại lời tên kia vừa nói trong chiếc tai nghe, người đến là một phụ nữ nên đối với anh, cũng không khó để đối phó.

"Sao anh...lại ở đây ?"

Giọng nói nhẹ nhàng mà quen thuộc cất lên khiên tâm trí Ngôn Bách Nhiên có chút sửng sốt, đôi mắt mở to nhìn người con gái phía đối diện.

Gương mặt này, không sai rồi, chính là cô ấy.

Hàm Nghi đứng đó vẫn ngây ra nhìn anh. Vừa nhìn vừa không thể tin được vào mắt mình, chẳng nhẽ lại có sự trùng hợp đến thế ư ?

"Chắc cậu biết phải làm gì rồi chứ, Ngôn Bách Nhiên ?"

Giọng nói trong tai nghe lần nữa vang lên, đánh thức tâm trí đang suy tư vạn phần của anh.

"Em đến đây làm gì, mau về đi !"

Ngôn Bách Nhiên cau mày khó chịu, đôi mắt chẳng còn lưu tình ngày nào đã đi mất, ánh mắt sắt lạnh, kiên cường chẳng khác gì một pho tượng.



"Ngôn Bách Nhiên cậu đùa tôi à ? Hoặc là ả chết, hoặc là ba cậu chết, mau chọn đi."

Một lúc sau, đầu dây bên kia truyền đến những tiếng quát mắng :

"Lão già, mau mở miệng ra."

Tuyệt nhiên lại chẳng nghe thấy tiếng trả lời phát ra

"Lão cứng đầu nhỉ, được thôi."

Cũng không biết lũ người kia đã làm gì, chỉ nghe thấy tiếng mài kim loại, rồi bỗng chốc tiếng xì xèo vang lên cùng với tiếng chửi của trong đau đớn của người đàn ông :

"Mẹ kiếp."

"Không còn thời gian nữa rồi."

Ngôn Bách Nhiên suýt chút đã không kìm lại được cảm xúc, con ngươi khi nãy còn trầm tĩnh mà giờ đây đã xuất hiện những tia máu nổi lên đáng sợ, tuy chỉ là không biểu lộ ra hành động.

Một lũ khốn kiếp, chúng nó dám làm vậy với ba anh sao ?

Ngôn Bách Nhiên tự trấn an bản thân phải thật bình tĩnh, thật tỉnh táo.

Hàm Nghi thấy anh im lặng hồi lâu cũng không nhịn được lên tiếng :

"Sao lại đuổi tôi về, anh còn chưa trả lời câu hỏi..."

Gương mặt thiếu nữ bỗng hoảng hốt tột độ nhìn nòng súng đang chĩa về phía mình, lời chưa nói ra cũng bị chặn đứng tại chỗ.

"Đã nói là em đi về đi mà, nếu đã cứng đầu thì đừng trách tôi."

Giọng nói lạnh lẽo trầm ngâm đến sâu thẳm phát ra khiến cơ thể cô run bần bật.

Đây có phải là Ngôn Bách Nhiên mà cô biết nữa không, từ khi nào lại dùng thái độ đó mà đối xử với cô như vậy ? Hàm Nghi vừa nhìn vết thương trên bả vai anh thì không khỏi xót thương nhưng cũng vừa hoảng hồn với hành vi vừa rồi.

Ngôn Bách Nhiên anh vậy mà lại muốn gϊếŧ cô. Hàm Nghi từng bước một lui dần về phía sau, thái độ bình tĩnh trấn an người đang có hành vi mất kiểm soát :



"Được rồi, tôi về, chúng ta sẽ nói chuyện sau."

Tưởng chừng như lời nói của mình có thể phần nào thay đổi được cục diện nhưng không ngờ khiến Ngôn Bách Nhiên lại nhìn cô chằm chằm hơn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.

Anh tiến lại phía cô, Ngôn Bách Nhiên tiến một bước, Hàm Nghi lùi một bước. Cứ thế, cô dần bị dồn vào chân tường lúc nào không hay.

Nhìn cô gái nhỏ bé phía dưới đang run rẩy lên vì sợ hãi, Ngôn Bách Nhiên cúi mặt xuống, ghé môi lại gần vành tai cô thì thầm :

"Anh xin lỗi."

Hàm Nghi đối với người đàn ông này có chút sợ. Lúc thì anh rất dịu dàng, nhưng có lúc thì lại như một tên điên mất kiểm soát.

Rốt cuộc là Ngôn Bách Nhiên anh đang bị cái gì vậy chứ ?

Còn chưa kịp định thần thì tay anh đã nhanh chóng luồn qua vòng eo mà ôm thân thể mảnh mai vào lòng. Đoạn lại đưa tay lên mái tóc cô mà vuốt ve, một cách thật dịu dàng.

Ban đầu Hàm Nghi có chút tránh né muốn thoát ra nhưng nhanh chóng bị giọng nói trầm thấp mà nhẹ nhàng làm cho mềm lòng :

"Em đừng cựa quậy, để yên, chỉ một lát thôi."

Ngôn Bách Nhiên nói rồi gục đầu vào vai cô, tham lam mà cảm nhận mùi hương ngọt ngào bấy lâu không được cảm nhận.

"Đoàng."

Tiếng súng vang lên thật đường đột, thật bất ngờ.

Hàm Nghi khẽ xoay ngang nhìn bàn tay đang cầm súng phía sau, rồi lại ngửa lên nhìn Ngôn Bách Nhiên, cảm nhận từng giọt máu chảy đang không ngừng rỉ ra.

Hoá ra, đó không phải là cái ôm ngọt ngào mà bản thân hằng tưởng tượng. Trong khi bản thân ngu ngốc để Ngôn Bách Nhiên ôm thì cô đâu biết rằng, một bàn tay còn lại của anh đang cầm súng nhắm bắn về phía lưng mình đâu chứ, còn là ngay vị trí ngay tim.

"Anh, tại sao anh..." - Ánh mắt cô lúc này đã rưng rưng hai hàng lệ, có lẽ là vì đau, nhưng chủ yếu là đau ở trong tim.

Gương mặt thiếu nữ uất ức nhìn Ngôn Bách Nhiên mong nhận được một câu trả lời thỏa đáng, rốt cuộc là tại sao chứ, tại sao lại đối xử với cô như vậy ?

Trả lại Hàm Nghi chỉ là một anh mắt vô tình đến hóa đá, từng chữ phát ra đều lạnh đến thấu xương :

"Xin lỗi em, đã muộn mất rồi."