Cho Đến Khi Em Quên Được Anh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
"NHỚ một người mà người đó không bao giờ nhớ đến mình YÊU THƯƠNG một người mà lặng lẽ không dám nói ĐỂ RỒI phải học cách ĐAU ĐỚN quên đi một người"
Xem Thêm

Chương 17: Nhật anh, tên con trai đáng sợ
Căn phòng hiệu trưởng trở nên yên ắng, im lặng, không một tiếng động, thỉnh thoảng chỉ có tiếng bàn phím máy tính cạch cạch, tiếng giấy soạn soạt, còn đâu tuyệt nhiên không có lấy một lời nói từ phía cả hai người.

Nhật Anh từ đầu đến cuối chỉ chăm chú gõ máy tính, không thèm để ý đến nó, cho dù chỉ là một cái liếc nhìn.

Nó ngồi cạnh anh, gương mặt trở nên buồn cười khó tả. Có lẽ nó đang chẳng hiểu sấp giấy tờ anh đưa cho nó là cái mô tê gì. Chỉ biết đi theo rồi ngồi xuống và nghe lời thôi.

Không gian gượng gạo, ngột thở ấy có lẽ sẽ vẫn còn tiếp diễn nếu như không có tiếng bước chân đi vào của một cô gái. Cô gái xinh đẹp đó không ai khác chính là An Như Huyền, Hội phó hội học sinh mà bất kì học sinh trong trường nào cũng thầm ngưỡng mộ.

"Đến rồi sao?"- Nhật Anh từ đôi mắt đang chăm chú vào máy tính ngước lên nhìn An Như Huyền.

"Ừ! Xong rồi chứ!"- An Như Huyền đặt tay xuống bàn, trên gương mặt xinh đẹp là cặp kính áp tròng xinh sắn càng tôn lên vẻ đẹp dễ thương.

"Sắp rồi! Ngồi đó chờ chút đi"- Anh đáp, đôi tay vẫn thao tác nhanh nhẹn trên bàn phím máy tính.

Nó trân trân nhìn cô gái. Thật lòng nó đang muốn quay sang anh hỏi xem cô gái này rốt cuộc là ai?

"Cô bé này là?"- An Như Huyền mỉm cười nhìn nó một cách hiếu kì

"Đối thủ của cậu đấy!"- Nhật Anh đáp lại bằng câu nói từ từ trên gương mặt điềm tĩnh

"Ồ! Vậy sao? Cứ tưởng bồ mới của hội trưởng!"-An Như Huyền đáp lại bằng giọng điệu khıêυ khí©h.

"Cũng không hẳn là không phải"

Câu nói của anh vừa nói ra, trên môi An Như Huyền bỗng chợt đã nở một nụ cười niềm nở.

"Ra là vậy!"

Nó chớp chớp mắt, nhìn cô gái rồi lại quay sang nhìn anh. Cuối cùng với số lượng chất xám ít ỏi nó cũng chưa hiểu nổi nội dung mà cả hai người kia đang nói.

"Cậu là Hạ Thiên Di sao?"- Cô gái tiến đến chỗ nó, nở nụ cười xã giao thân thiện làm như thân quen lắm!

Nó không nói gì, chỉ khẽ gật đầu vài cái, mặt mày vẫn ngơ ngác, ngu ngơ, bơ vơ hết sức tả.

"Cậu ta không biết cậu đâu!"- Nhật Anh không để cô gái hỏi câu tiếp theo đã lên tiếng trước.

"Oh! Ngạc nhiên đấy!"- An Như Huyền nở nụ cười có chút cay độc, rồi tiếp tục nói: "Phong thích cậu... À không cậu thích Phong sao?"

"Sao cơ?"- Nó giật mình hỏi lại.

"Yên tâm tôi không có ý định cướp cậu ấy từ tay cậu đâu!"- An Như Huyền thấy gương mặt ngơ ngác của nó trong lòng có chút vui vẻ.

"Đi thôi!"- Nhật Anh cảm thấy không vui khi nó trở nên ngốc nghếch trước con mắt của người khác. Anh cầm sấp tài liệu đứng dậy đi trước.

"Vậy tạm biệt, hẹn gặp lại"- Như Huyền nửa cười, nửa trêu trọc giơ tay chào nó rồi nối gót theo sau anh.

Nó ở lại mặt tối sầm, tự nhiên cảm thấy cổ họng có chút khó chịu, cứ như mình vừa bị đem ra làm món đồ chơi của người khác. Cảm giác mình giống một con ngốc.

Nó vẫn ở lại, chờ cho đến khi Nhật Anh quay về. Nhưng không, cả buổi sáng nhanh chóng trôi qua. Anh vẫn không quay lại. Nó mệt mỏi nằm gục xuống bàn thϊếp đi.

Trong lúc ấy, anh quay trở lại, thấy nó đang ngủ ngon lành trên mặt bàn. Đôi môi anh lại lạnh lùng nhếch lên một nụ cười nhạt.

"Thú vị thật!"

Rồi cầm đống tài liệu ra về, để lại nó nằm ngủ trên bàn.

Xế chiều, lớp học mới tan. Hắn tháo kính ra, gấp cuốn sách lại bỏ vào cặp một cách điềm tĩnh.

"Hạ Thiên Di vẫn chưa thấy về nữa liệu cậu ta đi cùng tên hội trưởng Nhật Anh đó có an toàn không"- Cậu quay xuống, giọng nói lo lắng

"Tôi sẽ đi tìm, cậu cứ về trước đi!"- Hắn cầm ba lô lạnh lùng bước ra khỏi cửa.

Hắn điềm tĩnh lấy điện thoại gọi cho nó, nhưng đáp lại cuộc gọi ấy chỉ là hàng loạt tiếng "Tút" dài vang lên ở đầu máy bên kia.

Hắn từ từ bỏ điện thoại vào túi, rồi thản nhiên đi tìm hết các dãy nhà. Mỗi lần hắn lướt qua đám con gái là mỗi lần lại có thêm những lời bàn tán. Hắn ngán ngẩm liếc qua không một nụ cười cùng với cái mặt điển trai lạnh lùng mà buồn như đưa đám.

Đôi chân hắn dừng trước phòng dám hiệu. Quả nhiên đúng như hắn tưởng tượng nó đã ngủ gục trên bàn từ bao giờ.

Hắn đẩy cửa bước vào, nhìn nó đang ngủ một cách ngon lành trên mặt bàn mà không chút đề phòng.

"Con ngốc nhà cậu! Thực ra là cậu có hiểu cái gì là tốt, là xấu không vậy?"

Hắn nói rồi lấy tay lay lay nó dậy

"Ưʍ..."- Nó gạt tay hắn ra, bực bội vì giấc ngủ bị phá đám.

"Dậy đi"- Hắn lay nó mạnh hơn nữa, nhưng đáp lại hắn vẫn chỉ là giấc ngủ ngàn thu của nó.

"Cho tôi ngủ thêm đi mà... Phong đẹp trai,... tôi buồn ngủ lắm!"- Nó nửa mơ, nửa tỉnh nói với hắn. Đôi tay túm lấy cổ áo hắn.

"Thì ra cậu vẫn còn biết đến tôi"- Hắn trong vô thức cảm thấy vui lạ thường, vì nó nhắc đến tên mình sao? Hắn để ba lô xuống, bế nó lên cõng trên lưng rồi mở cửa ra về.

Cả quãng đường đi vẫn chỉ là sự im lặng khó tả, cả trường mỗi lần lướt qua hắn và nó đều phải ngó lại nhìn, không ít người thầm ghen tị.

___________________

Còn ở một nơi khác cách đó không xa.

Nhật Anh dựa lưng vào tường, khẽ châm điếu thuốc, khói nhả lên từng tầng trước gương mặt hết sức điển trai, thanh tú mà không ít người vẫn thầm cho là đáng nể kia.

"Có vẻ như Nhật Anh cậu thật sự thích con nhỏ đó"

An Như Huyền nhếch môi, gương mặt biểu cảm đầy tự tin như mình đã nói đúng sự thật.

"Còn cậu cũng thích tên Lâm Dĩ Phong đó thật sao?"

"Đó là điều dĩ nhiên. Tôi nhất định sẽ khiến cậu ta phải đến bên tôi, là người sẽ đề nghị hẹn hò với tôi trước"- Cô ả mỉm cười, một nụ cười xinh đẹp đắc thắng.

"Không phải cậu đang tự tin quá chứ? Bên cạnh cậu ta còn có một người khác kìa"

"Tôi vốn dĩ là rất lo lắng khi cậu ta đã có bạn gái nhưng mà cho đến hôm nay tôi mới biết bản thân mình cũng là quá hoàn hảo so với con nhỏ ngốc nghếch đó rồi!"

Anh nhìn ả nở nụ cười khanh khách, nụ cười đầy trâm trọc

"Nếu không tin thì cậu hãy đợi xem"- An Như Huyền tức giân nhíu mày, nhìn nụ cười đểu của tên con trai trước mặt cô ả cảm thấy những lời mình vừa nói ra không khác gì một con ngốc đang tếu hài cho người khác.

"Được! Tôi sẽ đợi!"- Nhật Anh đáp rồi rời bước khỏi đó, trước ánh mắt giận dữ của cô ả, anh chỉ nhìn lại bằng một cái nhìn coi thường và một nụ cười đểu cáng.

An Như Huyền bực mình, cô cắn môi đến bật cả máu. Lần đầu tiên trong cuộc đời cô gặp phải một tên con trai có nụ cười khıêυ khí©h và đáng sợ như vậy. Cô rốt cuộc vẫn không hiểu con người nham hiểm đó đang suy tính điều gì? So với anh cô chỉ như một con cờ đi trước mở đường rồi nhanh chóng bị loại bỏ khi hết tác dụng.

Thêm Bình Luận